Thiên Hàng (Trời Giáng)

Chương 9

Cuối tuần của học sinh cấp ba thường trôi qua rất nhanh, đặc biệt là nhịp điệu sinh hoạt của các học sinh luyện thi.

Các thí sinh cấp ba của Lộc Châu đã tập trung ở Lộc Đại từ vòng sơ khảo theo quy định của những năm trước, một là ở gần đó rất thuận tiện, hai là để học sinh sớm làm quen với trường đấu, tích lũy một chút lợi thế sân nhà.

Nói tóm lại, ở đây không có mùi thuốc súng quá nồng.

Thẩm Trĩ Tinh chạm mặt bạn học cũ ở Nhất Trung, bị hai tên nam sinh đè lên vò đầu, y tức giận tới mức một bên giãy dụa một bên giơ chân đạp người: "Làm gì a, làm gì a! Sáng sớm lão tử mới gội đầu!" Hai người kia mới không thèm sợ, một người trực tiếp từ phía sau ôm lấy vai y bế lên, bát quái hỏi: "Nghe nói mày và Giang tiểu thư bắt đầu lại hả?"

Thẩm Trĩ Tinh tránh thoát, quay người đá một cước vào mông Cố Vũ: "Bắt đầu lại cái búa!"

Cố Vũ mới không thèm tức giận, hắn và Lý Dùng lúc nào cũng thích trêu chọc người khác như này.

Hắn phủi mông một cái, sau đó ngả ra sau dỗ người: "Được, được, được, hiện tại không bắt đầu lại, lần sau nhất định sẽ như vậy!"

Thẩm Trĩ Tinh không đáp, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Ba người đánh lộn, mấy thí sinh lớp 11 trường Thực Nghiệm đứng một chỗ cùng Chu Ngộ lạnh lùng quan sát, không ai gọi người trở về. Bộ ba người ban hai khoa học tự nhiên đứng bên cạnh thì thầm: "Cố Vũ cũng rất mạnh a, kỳ thi lớp 10 đã đứng thứ 5 toàn thành phố." Chu Ngộ nghe hai câu, cuối cùng xoay người, không nhìn bên kia nữa.

Làm thí sinh dự thi, hoặc là có thành tích cân đối trong tất cả các môn học, hoặc là siêu cấp học lệnh. Hiển nhiên, Cố Vũ, Chu Ngộ và Thẩm Trĩ Tinh chung hoàn cảnh: học cái gì cũng đều xuất sắc, đơn giản chọn môn mình thích để đi thi.

Cũng không cần cố tình tuyên truyền, đối với loại học sinh này mà nói, đối thủ không chỉ giới hạn ở những học sinh cùng năm đó mà còn là những học sinh đứng đầu Thành phố, học sinh mũi nhọn của Tỉnh.

Cho nên mới nói, quan hệ giữa các học bá hoặc là chí lớn gặp nhau, hoặc là nhìn nhau ngứa mắt.

Nếu như Chu Ngộ và Thẩm Trĩ Tinh là bạn tri kỷ đã lâu, thì Cố Vũ chính là kiểu nghe nhiều hơn nửa câu lỗ tai đã đau!

Ngày hôm nay tất cả mọi người đến sớm, đặc biệt là Nhất Trung và trường Thực nghiệm ở gần Lộc Đại, lúc này đang tụm năm tụm ba tán gẫu cùng nhau. Đến tận lúc Thẩm Trĩ Tinh không thể không đi tập hợp, Cố Vũ với Lý Dùng mới thả người đi, trước khi đi, còn hẹn sẽ cùng nhau ăn cơm sau, Thẩm Trĩ Tinh gật đầu ừ một tiếng, nhanh chóng chạy đi.

Chu Ngộ thấy y trở về, sắc mặt cuối cùng dịu đi, nhưng ngữ khí vẫn lạnh nhạt như cũ, "Nói xong rồi."

Thẩm Trĩ Tinh không phát hiện tâm trạng hắn có gì không đúng, kiểm tra lần cuối mấy đồ vật mang theo, "Đúng vậy." Nghĩ nghĩ lại nói thêm, "Có cơ hội tôi sẽ giới thiệu Lý Kỳ Trinh làm quen với bọn họ, ba người này ở cùng nhau quả thực rất tuyệt...

Chu Ngộ không nói gì.

Cậu đi chơi với bạn học cũ còn nhớ muốn giới thiệu với Lý Kỳ Trinh, vậy tôi đâu?

Rõ ràng tôi đứng cạnh cậu, có được không?

Cố tình Thẩm Trĩ Tinh không chú ý tới điểm này, trước khi từng người vào phòng thi của mình, y nắm tay đập nhẹ vai Chu Ngộ một cái, "Cố lên người anh em, bằng năng lực của cậu kỳ vọng lấy điểm tối đa cũng được đi? Nếu không, tôi sẽ tự thưởng cho bản thân một nồi lẩu!" Chu Ngộ trở tay kéo y lại, cũng giống bọn Cố Vũ và Lý Dùng, xoa xoa tóc Thẩm Trĩ Tinh: "Cậu chỉ muốn ăn lẩu!"

*

Vòng đấu loại Vật Lý vẫn vậy, không có gì đặc biệt, tối đa 200 điểm, điểm chuẩn được chia theo tổng điểm. X tỉnh thi đua với các tỉnh lớn mạnh, những năm qua đều trên dưới 100 điểm, năm nay nhìn qua cũng sẽ không kém quá nhiều.

Điểm chuẩn cùng với độ khó của đề không có mối liên hệ đặc biệt, mà là năng lực của các thí sinh, nhiều người tham gia, đương nhiên điểm chuẩn cũng phải nâng lên, sàng lọc ra những học sinh ưu tú vào bán kết, để tăng sức cạnh tranh của Tỉnh đội.

Hiển nhiên, năng lực của đa số các thí sinh dự thi đều có thể vượt mức này.

Người học tập ở tỉnh X quá nhiều.

Thi xong đi ra Thẩm Trĩ Tinh tinh thần sảng khoái, Diêu Tịnh cười kéo y: "Cảm giác thế nào?"

Thẩm Trĩ Tinh một hơi uống hết hộp sữa bò mang đến từ sáng nhưng chưa uống, thậm chí còn nấc sữa một tiếng trước mặt Diêu Tịnh, gật gật đầu nói: "Rất tốt ạ!"

Diêu Tịnh vừa cười vừa nhìn về phía Chu Ngộ: "Chu Ngộ thì sao?"

Anh chàng lạnh lùng vừa ra tới cũng gật đầu, giọng trầm thấp đáp: "Vẫn được ạ."

Chỉ là, sau khi nói xong, Thẩm Trĩ Tinh nói đi vứt rác xong đã không thấy bóng dáng.

Diêu Tịnh lắc đầu: "Tiểu tử này, trốn cũng nhanh nhỉ!"

Chu Ngộ định thần lại, đã thấy Cố Vũ và Lý Dùng mỗi người một bên ôm lấy vai y, ba người chạy tới lề đường cạnh cửa Lộc Đại, chặn một chiếc Taxi, nhìn có vẻ là đi về phía đường dành riêng cho người đi bộ bên kia.

Đợi đến buổi chiều thứ Hai công bố kết quả, 19 người lớp 11 quả nhiên chỉ có hai người Chu Ngộ và Thẩm Trĩ Tinh đạt điểm tối đa, lớp 12 bên kia cũng có bốn người điểm tối đa, điểm chuẩn của Lộc Châu là 110 điểm, đạt mức cao nhất trong 3 năm trở lại đây.

Lịch đấu trận bán kết cũng lập tức được đưa ra, ngay 2 tuần sau, tăng thêm hạng mục thí nghiệm, độ khó cũng cao hơn vòng loại rất nhiều.

Thời gian đi học của Thẩm Trĩ Tinh và Chu Ngộ cũng không vì thế mà thay đổi, chỉ có thể tự điều chỉnh áp lực thời gian để chuẩn bị cho xung kích cuối cùng.

Một tuần trôi qua, Lý Kỳ Trinh cô quạnh cực kỳ.

Tuy cậu ta vẫn có người cùng ăn cơm, chơi bóng, đi quán nét, nhưng anh em tốt không ở bên cạnh luôn có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.

Bởi vậy, lúc Đơn Lương tiếp cận Lý Kỳ Trinh với mục đích "trở lại vòng tròn trúc mã", chú Alaska nhiệt tình này không chút do đã dự tiếp nhận cậu, không hề cảm thấy "lạc quẻ" khi đi tiếp nhận một người quanh năm lạc đàn với các bạn cùng lớp.

Đơn Lương căn bản chưa hề nghĩ tới, lúc Thẩm Trĩ Tinh và Chu Ngộ trở lại, Lý Kỳ Trinh sẽ vứt bỏ mình và quay lại tụ tập với hai người kia. Bởi vì thời gian thi Vật Lý không tính là ngắn, thi Tỉnh xong còn có huấn luyện thi Quốc gia, cũng như các trường đại học tổ chức các kỳ thi tuyển sinh độc lập, thời gian này, các thí sinh ít nhiều sẽ gác lại chương trình học trong trường, mặc dù đối với họ mà nói, đuổi kịp tiến độ chương trình không có gì quá khó...

Cứ như vậy, chờ lúc các thí sinh trở về trường lớp, Đơn Lương tin rằng có thể nhờ quan hệ với Lý Kỳ Trinh để rút ngắn khoảng cách với Chu Ngộ.

Một bên khác, Thẩm Trĩ Tinh không nhanh không chậm cùng Diệu Tịnh chuẩn bị thi bán kết. Lớp Vật Lý 11 và 12 gộp lại trong một tuần, mọi người ở đây cơ bản từ cấp 2 đã chuẩn bị luyện thi, nhìn chung không có chênh lệch nào.

Trong lúc này, Cố Vũ và Lý Dùng cũng thường xuyên liên lạc với Thẩm Trĩ Tinh.

Lớp Vật Lý Nhất Trung cũng đang hồi hộp chuẩn bị, mỗi đêm ở phòng thí nghiệm tới 11 giờ đều là bình thường, so với lớp Tin Học ở phòng máy trên lầu 4 còn muộn hơn. Sau giờ học vào cuối tuần, Thẩm Trĩ Tinh và Chu Ngộ vẫn còn thời gian đi ăn một chút, Cố Vũ bên kia cơm nước đều là bạn học mua xong đóng gói mang tới cho bọn họ.

"Lão Triệu ước gì chúng tao có thể ngủ luôn ở phòng thí nghiệm." Âm thanh Cố Vũ quá lớn, giọng nói phát ra từ ống nghe điện thoại thậm chí đến Chu Ngộ còn nghe thấy, Thẩm Trĩ Tinh không hề lúng túng hướng hắn cười cười, "Vậy cũng phải có khả năng thi thí nghiệm a..."

Chu Ngộ tỏ vẻ đã hiểu, tự mình xem thực đơn trước.

"Không phải..." Cố Vũ kêu rên một tiếng, "Sơ khảo mở cửa thả lợn, bán kết đóng của gϊếŧ lợn, tao thật sự muốn xuất ngũ tại chỗ về nhà chuẩn bị thi tháng! Tao không tin mình giành được hạng nhất 12 năm liền, lớp 12 trường không đưa thư giới thiệu của hiệu trưởng cho tao!"

Thẩm Trĩ Tinh nghe cười ha ha, "Mày lấy đi, tao đi rồi, phần còn lại không phải của mày sao."

Cố Vũ nha nha giả khóc, "Cảm tạ A Tinh, A Tinh đối với tao tốt nhất! Lẩu ăn ngon quá, tuần sau tao có thể ăn lại không?"

Thẩm Trĩ Tinh mắng to: "Lăn, mày là heo hả! Tuần sau sẽ ăn mày!"

Cố Vũ ngoan ngoãn lại ngay: "Ăn tao cũng được, muốn ăn thịt heo kho hay nướng đây?"

Thẩm Trĩ Tinh: "Mày cút đi ôn tập đi! Tao phải gọi món a."

Cố Vũ kéo dài giọng: "Nam nhân tồi—"

Chu Ngộ cầm thực đơn, giọng nói vẫn tình tĩnh: "Cậu muốn ăn gì."

Thẩm Trĩ Tinh cầm thực đơn từ tay hắn qua, gọi ba đĩa đồ nguội người Lộc Châu yêu thích, rau trộn, lớn lớn nhỏ nhỏ mấy xiên thịt và rau củ, thêm một phần mì trộn mỡ lợn, "Cậu ăn gì?"

Chu Ngộ gật đầu, Thẩm Trĩ Tinh liền viết số 2 vào dấu ngoặc bên phải tờ thực đơn.

Nhân viên phục vụ đến lấy thực đơn, thuận tiện mang cho hai vị soái ca một bình trà lạnh.

Hai người một bên chờ món ăn một bên suy đoán những trọng điểm của vòng thi thứ hai.

Thực ra nói thế nào cũng không quan trọng, ai biết được đoàn đội sẽ ra đề thế nào đâu?

Lo lắng của Cố Vũ thông qua n cuộc điện thoại ít nhiều truyền đến trên người Thẩm Trĩ Tinh. Từ hai năm trước, mỗi năm giáo viên hướng dẫn đều phải cường điệu đề, không phải bán kết thì là chúng kết, nói tóm lại nhất định sẽ nói, chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Vì thế, Thẩm Trĩ Tinh và Chu Ngộ cùng đánh cược lần nữa.

Không cần đoán chính xác loại phương pháp thi, có thể liệt kê các nội dung từ "Quang học sóng" đến "Giao thoa" coi như đoán đúng, người thua phải mời người thắng ăn cơm uống trà sữa.

Nói làm liền làm, hai người dùng bút chì có sẵn, mỗi người viết một danh sách, trao đổi xong, coi như "đặt cược" xong xuôi.

Ăn tối xong, đi qua tiệm trà sữa, Thẩm Trĩ Tinh dừng lại mua một ly mang về.

Chu Ngộ đoán y mang về cho Giang Gia Tây, một đường đều mím môi không nói chuyện.

Lúc hai người đi bộ về trường, giờ tự học tối còn chưa bắt đầu.

Theo thói quen Chu Ngộ và Thẩm Trĩ Tinh vào từ cửa sau, nhìn thấy Đơn Lương xách ghế ngồi cạnh Lý Kỳ Trinh nghe cậu ta giảng bài, quay đầu lại thấy hai người trở về liền hỏi thăm một chút: "Trở về rồi?"

Lý Kỳ Trinh cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt nháy mắt sáng lên: "Tốt quá! Trà sữa trà sữa!"

Không có lối ra, Thẩm Trĩ Tinh nghiêng người, cách Chu Ngộ đem ly trà sữa trong tay đưa cho Lý Kỳ Trinh, người sau không khách khí, nói tiếng cảm ơn, đem ống hút giấy cắm vào ly uống một hớp lớn, hài lòng dựa vào tường phía sau thở dài: "Sảng khoái quá đi ---"

Ngược lại Chu Ngộ di chuyển bàn học về phía Thẩm Trĩ Tinh, tiện tay đem mấy tờ tuần báo tiếng anh mặt bàn bên thẩm Trĩ Tinh gấp lại kỹ càng.

Rất nhanh, mặt bàn hai bên đều chỉnh tề, sạch sẽ.

Đơn lương nhìn qua, cúi đầu, trong ngực có một dòng hờn dỗi không thể tiêu tan.