Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 77

Mẹ Nguyên nở nụ cười: "Nó à, đừng nhìn người lớn như vậy, thật ra giống như một đứa trẻ, hẳn là không có chuyện gì nghiêm trọng, lát nữa sẽ ổn thôi, nói không chừng là thói hư tật xấu của nó, nơi nào lại bị con chọc cho tức giận chứ."

Nhưng Tạ Hi Nhân lắc đầu: "Không, lần này là do con làm sai."

Lúc đó anh theo bản năng muốn cảm ơn Nguyên Gia Khánh, nhưng anh lại quên mất tính cách nhạy cảm của Nguyên Gia Khánh, nên chuyện vừa mới nãy không xử lý tốt mới khiến cậu hiểu lầm.

Nhưng đã đồng ý với Tạ Hi Nhân, sau khi mẹ Nguyên về nhà đương nhiên muốn tìm tới con trai hỏi thăm tình huống.

Cuối cùng, sau khi biết Tạ Hi Nhân lại muốn tặng biệt thự bọn cho họ, bà sững người một lúc, sau đó vẻ mặt nghiêm túc nói cậu nhất định không thể nhận.

Dĩ nhiên Nguyên Gia Khánh biết, nói với một giọng điệu rầu rĩ: "Mẹ nghĩ con là người thế nào?"

Mẹ Nguyên biết tại sao con trai mình lại tức giận như vậy, bà cười ha hả vỗ nhẹ vào đầu cậu: "Cho dù người ta có làm như vậy cũng chỉ là muốn cảm ơn con thôi, con còn tỏ ra nóng nảy quay người bỏ đi thẳng, đúng là tính tình trẻ con."

Nguyên Gia Khánh vô thức muốn phản bác, nhưng sau khi trở về nghĩ lại liền cảm thấy thái độ của mình quả thực có chút quá đáng. Nhưng lúc đó không biết tại sao, trong lòng lại bốc hỏa.

"Tốt rồi, Tiểu Tạ người ta còn đặc biệt nhờ mẹ xin lỗi con, con cũng đừng tỏ ra tức giận nữa. Hơn nữa con nên nói rõ ràng với người ta."

Nguyên Gia Khánh khẽ gật đầu, cậu cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà...

A a a!

Sau khi bị mẹ nói như vậy, cậu cảm thấy hành vi trước đó của mình thật ngây thơ!

Nguyên Gia Khánh che mặt, trực tiếp ngã ở trên sô pha, có vẻ như cậu vẫn là đứa trẻ trong miệng Tạ Hi Nhân, mất mặt quá.

Biệt thự.

Khi dì Viên đang dọn dẹp nhà bếp, bà đột nhiên phát hiện ra tổ yến và ức gà mà Nguyên Gia Khánh mang theo ban ngày vẫn chưa bị mang đi. Bà đoán rất có thể đây là nguyên liệu cho món canh tổ yến xào của Nguyên Gia Khánh.

Không biết có thể để Tiểu Nguyên dạy mình cho mình không, để sau này học được, bà có thể dùng bài thuốc này giúp chữa trị chân cho Tiểu Tạ mỗi ngày.

Tâm động không tốt bằng hành động, dì Viên vào phòng khách gọi điện thoại cho mẹ Nguyên và nói thẳng ý định của bà, cuối cùng còn nói một câu: "Dù sao là bài thuốc nhân gian mà Tiểu Nguyên tìm ra, nếu có gì không nói được thì chị sẽ không hỏi nữa, nếu không có gì kiêng kỵ, Tiểu Nguyên có thể nói cho chị phương pháp cụ thể được không, chị muốn nấu cho Tiểu Tạ một chén khác."

Mẹ Nguyên đưa điện thoại cho Nguyên Gia Khánh với vẻ mặt lúng túng mà ngay cả bà cũng biết rằng những nguyên liệu kia hoàn toàn bình thường đến không thể bình thường hơn nữa, nếu không có linh khí mà Nguyên Gia Khánh đặc biệt thêm vào thì đồ ăn làm ra dù hương vị không khác mấy nhưng tác dụng lại khác nhau rất lớn.

Nguyên Gia Khánh cũng gặp khó khăn, bài thuốc này quả thực rất đơn giản, dạy cho dì Viên thì hoàn toàn có thể làm được, nhưng hiệu quả thì cũng đừng nghĩ tới.Thấy cậu đã lâu không nói chuyện, dì Viên trong lòng chợt hiểu ra, ngượng ngùng xin lỗi cậu: "Tiểu Nguyên, dì Viên nghĩ nhiều rồi, dì hiểu con có chỗ khó xử, dì Viên không hỏi nữa."

Ngay khi nghe thấy giọng nói rõ ràng là ảo não ở đầu bên kia của điện thoại, cậu vô thức kêu lên: "Không phải đâu dì Viên, con có thể dạy cho dì."

Chỉ là không có tác dụng gì mà thôi...

Dì Viên hào hứng không thôi, liên tục nói cảm ơn.

Lời đã nói ra miệng, đương nhiên Nguyên Gia Khánh chỉ có thể kiên trì giao cách làm bình thường cho bà, từng bước một, ngoại trừ những thủ pháp và tâm pháp kia.

Dì Viên rất thông minh lại còn có tài nấu nướng, nghe xong liền hiểu được, cúp điện thoại liền vội vàng vào bếp chuẩn bị làm.

Theo trình tự và các bước mà Nguyên Gia Khánh vừa nêu, dì Viên đã làm thành công món canh gà tổ yến xào trong một lần.

Ngửi thấy mùi thơm tương tự như chén hầm mà Nguyên Gia Khánh đã làm ngày hôm qua, dì Viên vô cùng hài lòng.

Mỗi ngày mình đều nấu món này cho Tiểu Tạ thì chân của Tiểu Tạ sẽ mau chóng khỏe lại phải không.

Lúc dì Viên nấu canh hầm thì đã rất muộn, đã gần mười giờ, nhưng đèn phòng làm việc trên lầu hai vẫn sáng nên bà bưng thẳng lên.

Khi Tạ Hi Nhân nhìn thấy thứ bà đang cầm, mỉm cười với lòng biết ơn, lời cảm ơn đã không biết nói bao nhiêu lần thì sẽ không nói thêm nữa.

Món canh tổ yến xào trước mặt anh trông rất giống với món hôm qua, thậm chí còn có mùi tương tự, Tạ Hi Nhân cầm muỗng uống một ngụm canh.

Nhưng vài giây sau, biểu hiện của anh dần trở nên nghiêm túc.

Không giống.

Mặc dù món canh này trông giống và thậm chí có mùi tương tự như món của ngày hôm qua, nhưng điểm quan trọng nhất, nó không có.

Hôm qua, khi uống ngụm canh đầu tiên, anh cảm thấy rõ ràng trong canh có một luồng nhiệt nóng chảy khắp người khiến cả người anh cảm thấy ấm áp.

Nhưng món canh của ngày hôm nay chỉ uống xong, bụng nóng lên trong chốc lát rồi chuyển sang những thay đổi khác.

Anh khuấy canh trước mặt, sau đó ngẩng đầu hỏi dì Viên: "Dì Viên, canh này là ai làm."

Dì Viên đứng sang một bên, nghe xong liền trở nên căng thẳng: "Uống không ngon sao? Đây là dì nhờ Tiểu Nguyên dạy dì làm, chắc chắn làm theo từng bước của cậu ấy!"

Tay Tạ Hi Nhân dừng lại, trong lòng suy nghĩ quả nhiên là thế. Nhưng mà mỉm cười lắc đầu với dì Viên: "Không phải, uống rất ngon, con chỉ tò mỏ hỏi thôi."

Dì Viên đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, bảo anh không có gì sai thì uống thêm một ít, uống lúc còn nóng.

Tất nhiên Tạ Hi Nhân rất cho mặt mũi uống sạch canh rất nhanh, chờ dì Viên hài lòng cầm chén rỗng đi ra cửa, mới đặt khăn giấy lau miệng xuống, lưng tựa vào ghế, con ngươi tập trung ngay phía trước rất giống như đang thất thần.

Nhưng Tạ Hi Nhân mặc dù giống như đang thất thần nhưng cả thể xác lẫn tinh thần của anh đều đang nghĩ đến một chuyện.

Lạ thật, cùng một phương pháp, cùng một mùi vị, tại sao sau khi ăn xong anh lại có cảm giác hoàn toàn khác.

Có phải Nguyên Gia Khánh cố tình không giải thích tất cả các bước?

Tạ Hi Nhân phủ định ngay, anh nhìn người luôn rất chuẩn, dù tình tính Nguyên Gia Khánh giống trẻ con nhưng không phải là một người keo kiệt.

Có phải do dì Viên không làm đủ tỉ mỉ và bỏ sót điều gì đó không?

Hẳn là cũng không có khả năng, dù sao anh và dì Viên cũng ở bên nhau nhiều năm như vậy, anh biết dì Viên làm chuyện cẩn thận như thế nào.

Vậy thì chỉ có một khả năng, tuy không thể tin được, ngay cả chân què của mình cũng có cơ hội khôi phục, còn có cái gì không thể xảy ra.

Khả năng duy nhất mà anh nghĩ ra là, bản thân Nguyên Gia Khánh có vấn đề.

Món ăn này hình như phải do cậu làm mới có thể phát huy tác dụng nhất định, dù dì Viên đã học hương vị và hình dạng đến max điểm nhưng cũng không phải do Nguyên Gia Khánh tự mình làm ra nên khác biệt duy nhất cũng chính từ nơi này.

Lúc đầu Tạ Hi Nhân người đã lên kế hoạch liên hệ với các chuyên gia nước ngoài trong hai ngày tới để tu dưỡng ở nước ngoài, đột nhiên thay đổi quyết định.Anh quyết định tiếp tục ở lại, thử lại đồ ăn Nguyên Gia Khánh làm ra.