Những Ngày Tháng Tôi Trồng Rau

Chương 36: Cây Thứ Tác

Biết những con cá này không biến mất khỏi không khí, Nguyên Gia Khánh không bận tâm đến nó nữa, mà chân vẫn tiếp tục bước đi không ngừng để chuẩn bị lên núi.

Mọi thứ dưới chân núi trông không khác gì những ngọn núi bên ngoài, cũng là cây cao, cỏ dại mọc khắp nơi và nhiều loài hoa dại không tên.

Cỏ dại không sâu lắm nên con đường dưới chân sẽ không bị cản trở, hay đột ngột dẫm phải rắn.

Nhưng mà càng lên núi, chất lượng không khí càng tốt, như thể hít một hơi thôi thì cả người cũng tràn đây năng lượng hơn.

Không biết đi bao lâu, Nguyên Gia Khánh và 345 mới lên đến đỉnh núi, sau đó bước chân liền dừng lại.

Bởi vì trên đỉnh núi bông vải cái gì cũng không có, cũng chỉ có một gốc cây to lớn, thậm chí xung quanh cũng không có thấy một viên đá.

Nguyên Gia Khánh cúi đầu nhìn xuống bên chân 345, giật mình hỏi nó: "Cái này, là cái gì đây?"

Cây trước mặt khác với những cây khác, không chỉ cứng cáp và thô to hơn, mà thân cây còn có màu xanh lục lạ lùng thay vì màu nâu hay nâu bình thường mà lá lại có màu vàng, nhìn thế nào cũng không giống cây bình thường.

Cả cây to như vậy, tổng cộng chỉ có một bông hoa, nhưng cho thấy loài hoa này quý giá đến nhường nào.

345 không cần Nguyên Gia Khánh nói thêm, khi nhìn thấy cây đã sớm lên mạng tìm tòi, cuối cùng đúng là để nó tìm ra được.

Mà không nhìn thì thôi đã thấy thì muốn giật mình.

Thì ra cây này chính là thứ chống đỡ linh khí cho cả không gian.

Cây này là loại cây có tên là "Thứ Tác" được các nhà khoa học hồi đó khổ tâm nghiên cứu và trồng rất kỹ lưỡng, được lấy từ tiếng của một dân tộc thiểu số, có nghĩa là sự sống không có hồi kết và vạn vật mãi trường tồn.

Và hoa trắng của nó là thứ quý giá nhất là phần linh khí mạnh mẽ nhất. Nghe nói mấy chục năm hoa chỉ nở một lần, cánh hoa là vị thuốc cực kỳ tốt, chữa được hầu hết các bệnh nan y.

Nguyên Gia Khánh không kềm chế được mà tiến lên, vươn tay vuốt ve cây Thứ Tác.

Cậu cảm thấy trong cơ thể mình có một hơi thở, như đang giao tiếp với cái cây, ăn ý với nhau, rất ấm áp và thoải mái.

"Thật thần kỳ."

Nguyên Gia Khánh không khỏi thở dài, vốn dĩ cậu nghĩ gặp người ngoài hành tinh 345 đã đủ kinh ngạc, nhưng không ngờ 345 liên tiếp mang tới rung động cho cậu.

Nguyên Gia Khánh cũng đưa ra kết luận từ những thông tin tìm thấy trên mạng, chính cây Thứ Tác này đã khiến đàn cá chạch của ngày hôm qua trở nên bất thường như vậy.

Nhìn dáng vẻ của nụ hoa, hẳn là ngày hôm qua nó nở ra một chút, mà chút linh khí lộ ra đó chính là nguyên nhân khiến cá chạch thích thú chạy quanh đây, thậm chí còn vọt lên khỏi mặt nước.

Về phần vì sao hôm nay cá chạch lại bơi tới chân núi, hẳn là muốn tới gần cây Thứ Tác.

Thật ra không chỉ những con cá chạch này, mà ngay cả bản thân Nguyên Gia Khánh cũng không muốn rời khỏi cây Thứ Tác, bởi vì ở bên cạnh nó rất thoải mái.

Khi xuống núi Nguyên Gia Thanh cuối cùng cũng xác định những con cá này thực sự chỉ là cá bình thường, cho dù có bị bắt đem ra ngoài rồi ăn thịt cũng không ảnh hưởng gì đến không gian.

Cho nên...

Chờ mẹ Nguyên đến biệt thự trên núi để đưa đồ ăn thì khi trở về nhà, bà đã thấy Nguyên Gia Khánh đang cầm một thứ trông giống như một con cá chạch mà cũng giống như đang cầm đồ chơi.

"Con lấy đâu ra thứ này? Trông nó thật kỳ lạ."

"Đây là cá, loài cá này tên là cá chạch, con nghe 345 nói nó rất bổ dưỡng mà còn lớn lên trong nước suối của không gian, con nghĩ nó sẽ rất bổ nên con mới bắt một con cá về nấu canh, bồi bổ cho Tiểu Bảo."

Ngay khi mẹ Nguyên nghe thấy là sản phẩm của không gian thì bà không còn nghi ngờ gì nữa mà còn vội hỏi Nguyên Gia Khánh có cần bà giúp đỡ hay không.

Nguyên Gia Khánh lắc đầu, hỏi thăm tình huống của gia đình trên núi.

"Mọi chuyện có vẻ không được tốt lắm, hôm qua khi rời đi, người dì mà con gọi đó chính là dì Viên, hôm nay sắc mặt của bà ấy còn tệ hơn rất nhiều. Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra. Mẹ là người ngoài cũng không dễ hỏi, mẹ chỉ để đồ ăn xuống rồi nói chuyện vài câu thì về."

Nguyên Gia Khánh vừa xử lý cá, vừa suy đoán lung tung, chẳng lẽ nam chủ nhân bị tật ở chân kia lại bị bệnh sao? Nhưng chuyện của nhà người khác, quả thực không phải chuyện của bọn họ.

Nguyên Gia Khánh nhanh chóng ném vấn đề này sau ót, nghiên cứu cách làm món cá chạch này.

Cá chạch thật ra xử lý cũng rất rắc rối, gai trên lưng rất nhọn, Nguyên Gia Khánh phải hết sức cẩn thận để tránh bị đâm vào tay, mà sau khi bị đâm còn có thể bị trúng độc nên càng phải cẩn thận hơn.

Sau khi xử lý phần lưng và gai khó xử nhất, những thứ trong bụng cũng dễ dàng xử lý, chẳng khác gì cá chạch, chỉ cần làm sạch là được.

Con cá mà Nguyên Gia Khánh bắt được xem như là con lớn nhất trong suối, tất nhiên, nó chỉ lớn hơn những con chạch khác và nặng khoảng chừng một cân.

Nguyên Gia Khánh nghĩ mấy đồ bổ như vậy tốt nhất là dùng để hầm canh, nhưng mình không biết nên hầm cái gì, trong nhà cũng không có đồ tốt nào khác, nhưng cuối cùng vì không muốn lãng phí đồ tốt, cậu không định ném loạn mọi thứ hầm với nhau mà trực tiếp hầm với nước suối.

Lần đầu làm món cá này, Nguyên Gia Khánh chọn tìm công thức.

Về công thức chế biến cá chạch, không có món nào trong đó được hầm trực tiếp với nước, nhưng có rất nhiều dược liệu quý hầm với cá chạch, Nguyên Gia Khánh chỉ có thể chọn bỏ qua những vị thuốc đó và làm theo các bước để chế biến món cá.

Thường thì món canh hầm cá trích đều sẽ dùng dầu để rán cá trích, điều này có thể ngừa cá không bị hầm nhừ, đồng thời cũng giúp canh trắng hơn.

Nhưng mà công thức cho thấy cá chạch không cần làm như vậy, chỉ cần vài lát gừng và nước sạch, thâm chí không cần nhỏ dầu. Nguyên Gia Khánh cho cá chạch, gừng thái lát, nước suối vào nồi, đếm thời gian đốt lửa.

Theo công thức cho thấy món ăn phải hầm khoảng một giờ, nhưng theo nguyên tắc thời gian hầm càng lâu càng ngon, Nguyên Gia Khánh hầm từ 4:30 đến 6 giờ.

Nếu không phải mẹ Nguyên đến xem vài lần, cậu vẫn muốn tiếp tục hầm.

Buổi tối có món đại bổ như vậy, nhất định phải ăn mấy món ăn nhẹ để bớt nhiệt, thế là Nguyên Gia Khánh đi vào không gian hái hai cây mướp đắng, làm món trứng tráng mướp đắng, phố hợp với vịt quay hồi trưa chưa ăn hết, đồ ăn cũng làm như gần xong.

Canh cá dọn lên bàn trước nhưng sợ bị thổi nguội nên Nguyên Gia Khánh cứ đậy nắp lại, nên cả Nguyên Gia Bảo và mẹ Nguyên đều không biết món ăn trong đĩa trông như thế nào.

Cho đến khi cái nắp được nhấc lên, một mùi hương thoang thoảng bay ra, lập tức thu hút mọi sự chú ý của hai người.

Vịt quay buổi trưa ngon miệng bỗng chốc trở nên vô vị, Nguyên Gia Bảo mặt mũi tràn đầy thiếu điều muốn viết muốn ăn canh cá.

"Anh, đây là món gì, sao thơm quá..."

Nguyên Gia Khánh cầm lấy chén của bé, đổ đầy bát canh cho bé, hết lần này đến lần khác trả lời bé: "Món canh cá này đặc biệt làm cho em nên em phải uống hết hai chén."

Nguyên Gia Bảo nghe nói là canh cá thì toàn bộ chờ mong vừa rồi đột nhiên biến mất.

Bé không phải là người kén ăn còn đặc biệt thích ăn thịt, bé cũng thích cá nhưng là thịt kho tàu, hấp, bé mới chấp nhận được.

Nhưng chỉ có canh cá...

Là món duy nhất mà bé không thể chấp nhận.

Bởi vì canh cá quá tanh, thịt cá cũng không có vị. Tuy canh cá có rất nhiều chất dinh dưỡng nhưng có thể không uống thì bé không uống.