Thân thể Biên Bá Hiền trắng nõn, chỉ cần nắm cổ tay cậu ấy, chốc lát đã hiện ra vết bầm tím.
Tôi từng điên cuồng say đắm cơ thể này, từng hôn mỗi một tấc da của cậu ấy.
Mỗi lần Baek trong video xấu hổ, vệt đỏ ửng sẽ leo từ cổ lên lỗ tai, hôm nay động tình, cả người Biên Bá Hiền đều bị sắc đỏ bao phủ.
Tôi nhìn gương mặt trắng bóc mềm mịn kia, không nhịn được cúi người liếʍ khóe mắt đo đỏ, tưa lưỡi thô ráp quét qua khóe mắt của cậu ấy.
Biên Bá Hiền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, lệ trong mắt không cầm được mà chảy xuống. Đầu lưỡi cuốn lấy nước mắt, mằn mặn.
“Đừng… đừng liếʍ nữa… ưm ~”
“Sao nào?” Tôi xuôi theo gò má của cậu ấy thuận thế hôn dọc xuống.
“Cậu không thích à?”
“Không… không có.” Biên Bá Hiền cắn môi, hai tay níu thảm lông trắng dưới thân.
Biên Bá Hiền có thể chất nhạy cảm hiếm thấy, trước kia chỉ là hôn thôi chân cậu ấy cũng có thể xụi lơ đứng không nổi.
Vài năm không gặp, đã lâu chưa làʍ t̠ìиɦ, mới vừa chạm vào eo, trong chớp mắt đã mềm nhũn.
Biên Bá Hiền rên hừ hừ quấn hai cái chân thon quanh hông tôi, không ngừng nâng thân thể cọ lên người tôi. Ai có thể nghĩ tới tiểu thiếu gia luôn thận trọng lạnh nhạt, lại đang bày ra dáng vẻ dâʍ đãиɠ đói khát dưới thân tôi.
Tôi đưa ngón tay đến bên miệng Biên Bá Hiền, giọng lạnh như tiền: “Liếʍ nó.”
Biên Bá Hiền lộ ra biểu tình hoảng sợ, tựa như người ở trước mắt cùng người lúc xưa trên giường luôn săn sóc cậu ấy hoàn toàn khác nhau. Mặc dù sợ, cậu ấy vẫn không dám phản đối, vừa quan sát nét mặt tôi, vừa ngoan ngoãn nghe theo ý tôi.
Đầu lưỡi đỏ tươi của cậu ấy bắt đầu liếʍ mυ'ŧ ngón tay tôi, tận đến khi nó trở nên óng ánh, đầu lưỡi tiếp tục chuyển đến giữa kẽ tay, nước bọt còn sót trượt xuống bên mép cậu ấy, tôi cúi đầu hút vào trong miệng.
“Xán Liệt… ưm…… Xán Liệt, thích…..”
“Gì cơ?” Tôi vừa trả lời cậu ấy, vừa duỗi tay đến hậu huyệt.
“Thích anh, rất thích anh.” Tiểu thiếu gia mặt mày đỏ au, đôi môi vừa bị hôn trông như miếng thạch dâu, sương mù ngập tràn trong mắt, miệng tùy tiện tỏ tình.
Ngón trỏ lẫn ngón giữa vân vê nếp nhăn hậu huyệt, tay còn lại dời qua cái mông của cậu ấy, nắn bóp thành đủ loại hình dạng. Bất kể là mặc lễ phục lúc trình diễn, hay là mặc chiếc quần jeans thích nhất thời đại học, mỗi lần nhìn thấy đường nét cặp mông tuyệt đẹp kia được phác họa nên, tôi đều không ngừng được ý nghĩ xấu xa trong đầu mình.
Vỗ về cậu ấy nửa ngày, khó khăn lắm cũng chỉ có thể bỏ vào một ngón tay, khít cực kỳ, nhẫn nại thời gian dài khiến trán tôi bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng vẫn hết lần này tới lần khác nhắc nhở bản thân không được vội, quá lâu không làm, cưỡng ép nữa sợ sẽ bị thương…
Nghĩ đến đây, lại cảm thấy mình bị coi thường, nhớ lại lần đầu chúng tôi làm, tiểu thiếu gia sợ đau, tôi ở trong cơ thể cậu ấy động cũng không dám, địa phương chặt như thế bao quanh tôi, gắng gượng chịu đựng đến khi tiểu thiếu gia cảm thấy ổn.
Kết quả làm được phân nửa, tiểu thiếu gia hết sức, gào khóc bảo tôi đi ra. Cuối cùng chỉ có thể miễn cưỡng tắm rửa cho tiểu thiếu gia, dỗ cậu ấy ngủ, xong mới vào nhà vệ sinh dùng tay qua loa giải quyết.
Mặc dù sau đó làm nhiều lần, thân thể dần hòa hợp, nhưng tôi vẫn còn rụt rè, rất sợ không cẩn thận làm tổn thương bảo bối trong ngực.
Cưng chiều cậu ấy, yêu thương cậu ấy, muốn đem hết mọi thứ cho cậu ấy, trên giường dưới giường đều nghe theo cậu ấy, thậm chí có thể không cần Phác gia.
X nói một Phác thiếu từng hô mưa gọi trong trường như tôi, ngày nay lại ở nhà khổ luyện nấu nướng quả là mất thể diện. Tôi lại đần độn cảm thấy tim ngọt như được ngâm trong hũ mật.
Sở thích của Bá Hiền ư, món tây không thêm tiêu, mùi vị thiên về cay, à, còn có bánh dâu tây cậu ấy thích nhất nữa. Liên tục mấy tháng liền chạy tới tiệm đồ ngọt ở phía tây thành phố, chỉ để học hỏi một chuyên gia người Ý làm bánh ngọt.
Tần số đến phòng gym từ mỗi ngày một lần giảm bớt thành mỗi tuần một lần, cuối cùng dứt khoát không đến phòng gym nữa, mỗi sáng sớm dậy chạy bộ.
Kết quả Bá Hiền nói mỗi lần cậu ấy tỉnh dậy đều không thấy tôi bên cạnh, tôi lập tức bỏ việc tập thể dục, chỉ cần bảo bối trong ngực mỗi ngày thức dậy nhìn thấy đầu tiên sẽ là tôi.
Cẩn thận biến thành thói quen, chẳng ngờ vài năm sau, tôi vẫn như thế.
Mấy năm trôi qua rồi, cẩn thận gì đó cút con mẹ nó đi, Phác Xán Liệt, hiện tại mày và cậu ấy chẳng có chút quan hệ nào, mày không cần phải ép dạ cầu toàn nữa (tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục).
Nhân tố tàn bạo lại lần nữa quấy phá trong thân thể, tôi không chút lưu tình đâm vào ngón tay thứ hai.
Biên Bá Hiền rên lên một tiếng, eo cong như con tôm, nghiêng đầu sang một bên.
“Xán Liệt… đau…”
Tôi không để ý tới cậu ấy, chỉ tập trung vào động tác trong tay.
Vài giây ngắn ngủi, chưa chờ Biên Bá Hiền thích ứng xong, tôi đã cắm ngón thứ ba vào.
“A ~~! !” Tiếng rêи ɾỉ của Biên Bá Hiền lập tức biến đổi, cậu ấy trợn to hai mắt không thể tin nổi, khó mà tưởng tượng được tôi lại hung ác đưa ba ngón tay vào trong cơ thể cậu ấy như vậy.
“Xán Liệt….. Xán Liệt….. nhẹ chút….. em đau…….” Tôi tiến đến gần liếʍ giọt nước mắt mới vừa bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà rơi ra ngoài.
Biên Bá Hiền đang nghĩ gì? Muốn tôi tỉ mỉ chu đáo như trước kia sao? Chưa hề đối xử với cậu ấy tàn bạo như thế này.
Chỉ có một lần ác nhất là khi cậu ấy uống rượu về nhà rất khuya, tôi bắt cậu ấy mặc áo sơ mi của mình, tuyên bố phải trừng phạt, trễ một tiếng sẽ đánh mông một cái.
Sau đó thì sao? Ngay cả một cái cũng không dám đánh xuống, cơn giận biến thành nụ hôn tiếc thương, làm sao tôi nỡ đánh cái mông trắng trắng mềm mềm của bảo bối chứ, mặc kệ trừng phạt đi.
Biên Bá Hiền, em lại mang cái gì đến cho tôi đây? Tôi nghĩ không ra nữa.
Đau lòng chiếm đại đa số, tôi chỉ có thể hóa oán hận thành động tác tàn nhẫn, gần như là dưới tình huống Biên Bá Hiền chẳng có chút chuẩn bị nào mà tiến thẳng vào.
“A ~~!” Biên Bá Hiền bị thúc đến thất thần, đôi con ngươi hắc diệu thạch không cách nào tập trung, ban nãy cái miệng nhỏ vẫn còn rêи ɾỉ du dương, giờ phút này chỉ có thể phát ra những âm tiết đơn điệu.
Cặp mắt đẹp mở thật to, đầu cố sức ngửa về sau.
Đó là một loại tàn phá xinh đẹp, là một loại độc dược trí mạng. Phác Xán Liệt của ba năm trước từng cam tâm tình nguyện uống loại độc dược đó, quyết một lòng chỉ thích mình Biên Bá Hiền, làm Sebastian trung thành nhất của cậu ấy.
Đáng tiếc, cảnh còn người mất, sự thật lòng bị đùa bỡn chà đạp, mà em còn hết lần này tới lần khác tìm tới, em nói xem… em nói xem làm sao tôi có thể không hận em? Em nói xem làm sao tôi có thể đối đãi dịu dàng với em??
Tính khí của tôi cắm trong cái huyệt nhỏ vừa ướt vừa mềm của cậu ấy, mỗi một lần va chạm đều mang tới kɧoáı ©ảʍ ngập đầu.
Tôi chôn toàn bộ vào cơ thể Biên Bá Hiền, đạt được độ sâu chưa bao giờ tới.
Biên Bá Hiền bất lực run run, thân thể mẫn cảm dâʍ đãиɠ không tự chủ được mà tiết ra nhiều dịch ruột non bôi trơn hơn, ma sát khô khốc bắt đầu trở nên trôi chảy, càng thêm kịch liệt.
Cậu ấy đưa tay ra bắt loạn trước mắt, muốn tìm kiếm tay tôi: “Xán Liệt… Hức hức…. a ~~ Xán… Liệt……”
Gương mặt nhỏ vương đầy nước mắt, tôi lại không cúi đầu hôn cậu ấy, cậu ấy hoang mang tột độ, nhớ trước đây mỗi lần ân ái, thời điểm tôi tiến vào, luôn phải vừa hết sức ôn nhu hôn cậu ấy, vừa dùng tay nhẹ nhàng vuốt sống lưng cho cậu ấy, xoa dịu mọi căng thẳng. Giờ đây chỉ còn lại những đợt va chạm máy móc lẫn kɧoáı ©ảʍ như bão táp.
Cậu ấy hệt như một chiếc thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển khơi không nơi nương tựa, nước chảy bèo trôi, đồng tử rời rạc, cả người vô lực.
Tôi nhìn biểu tình mờ mịt bất lực kia, trong lòng chẳng hề có niềm vui sướиɠ trả thù, mà là nỗi đau chi chít chằng chịt như kim châm.
Biên Bá Hiền, không còn Yeol ấm áp dịu dàng nữa, em tự tay phá hủy hắn rồi, hiện tại là Phác Xán Liệt hung ác cực đoan, em còn thích không?
“Xán Liệt ~” Cậu ấy vẫn cố chấp kêu tên tôi, nhọc nhằn mở cặp mắt đã khóc sưng đỏ, cầu khẩn tôi: “Xin anh, Xán Liệt…. Anh không phải như vậy, trước kia….”
“Ha ha, trước kia?” Tay tôi chuyển qua cần cổ thon nọ, hận không thể bóp chết cậu ấy: “Biên Bá Hiền cậu còn không biết xấu hổ mà nhắc tới trước kia với tôi? Đùa giỡn tôi thú vị lắm sao? Mấy năm trước cậu chơi tôi đến chán, tôi đi rồi, bây giờ cậu lại tìm tới, có ý gì? Nhìn tôi lại bị cậu quyến rũ lần nữa rất sảng khoái phải không?”
“Không……” Cậu ấy lắc đầu quyết liệt, nước mắt tuôn như thác lũ.
Tôi buông cổ cậu ấy ra, đến gần bên tai cậu ấy, ngậm dái tai xinh xắn, liếʍ vành tai, thấp giọng hung tợn nói.
“Ba năm trước tôi dâng tấm lòng lên nhưng cậu không cần, ba năm sau cậu đem cơ thể này bồi thường cho tôi. Biên Bá Hiền, cậu đúng là đê tiện.”
Tôi chỉ nếm được nước mắt mặn đắng, chảy ra từ khóe mắt của cậu ấy, ánh sao cuối cùng trong mắt bị tôi đập tan, sức lực toàn thân cạn sạch, không gọi tên tôi nữa, hai chân cũng mệt mỏi buông thõng, không còn quấn quanh hông tôi, im lặng chịu đựng những cú va chạm.
Tôi không thích Biên Bá Hiền giống xác chết như hiện giờ, muốn cậu ấy dùng móng tay cào lưng tôi như trước kia, tất cả đều là những vết đỏ.
Tôi rút hết tính khí ra, lại đâm mạnh toàn bộ vào.
“A ~~!” Cậu ấy bị thúc suýt chút mất nửa cái mạng, hoàn hồn, phóng âm thanh của mình ra, tiếng sau vang dội hơn cả tiếng trước.
Cái miệng nhỏ phía dưới rất đói, mỗi một lần rút ra đều gắng sức níu lấy. Tôi tách đùi Biên Bá Hiền ra, nhìn chỗ sưng tấy kia, thậm chí xung quanh đã cọ xát ra bọt.
Ngày trước tôi chưa từng dám đối đãi Biên Bá Hiền như vậy, lần đầu tiên phóng túng thao cậu ấy, lại thoải mái không ngờ, muốn thao chết cậu ấy dưới thân mình.
Tôi rút gậy thịt ra, hai tay ôm lấy Biên Bá Hiền, để cậu ấy ngồi xổm trên người mình, hai người mặt đối mặt, toàn thân cậu ấy vô lực, yếu ớt níu bả vai tôi.
“Tự ngồi lên.”
Cậu ấy nhìn tôi, không dám nhiều lời, xấu hổ đỏ mặt dùng tay cầm tính khí của tôi, đứng dậy, chậm rãi ngồi lên. Mặc dù vừa mới thưởng thức qua mùi vị của nó, nhưng lúc này tận mắt chứng kiến huyệt nhỏ ướŧ áŧ mềm mại từng chút từng chút nuốt lấy thứ của tôi, vẫn là không nhịn được khoan khoái thở gấp.
Đợi đến lúc nuốt vào hết, chúng tôi đồng thời thoải mái thở dài, Biên Bá Hiền quả là báu vật trời sinh, cậu ấy đã sớm không còn hơi sức, yếu ớt co lại nằm sấp trên vai tôi.
“Ngồi lên! Tự nhún đi.”
Biên Bá Hiền nghe vậy nổi đóa liếc tôi, hất mặt sang một bên, mặn nhạt nói: “Em mệt rồi.”
“Mệt?” Tôi thấp giọng cười, hai tay ngắt thịt trên mông cậu ấy, tay trái vỗ lên cái mông trắng nõn.
“A ~~~” Cậu ấy kêu lên quyến rũ, cổ họng không kiềm được phát ra tiếng rêи ɾỉ, lần đầu tiên chân chân thật thật bị người khác đánh mông.
Tôi bóp cằm cậu ấy, xoay mặt về phía mình: “Chẳng phải cậu đã nói trong video sao? Còn dư hai lần, để lại cho tôi đích thân trừng phạt.”
“Bốp!” Lại thêm một cái, cậu ấy lập tức nức nở giống một chú chó nhỏ, ủy khuất bắt đầu đung đưa mông mình, mỗi một lần động tôi lại cảm giác bản thân ở trong thân thể cậu ấy sâu thêm một tấc.
Tôi rên thành tiếng, cảm nhận được thứ của mình ở trong người cậu ấy lại phồng lớn một vòng, dưới tay bắt đầu không nặng không nhẹ, bàn tay đánh lên thịt mông trắng lóa ngày càng mạnh.
“A a… Xán Liệt…. A….. đau quá……. Nhiều, nhiều hơn hai cái rồi…….”
“Không nhiều, trả lại những lần trước kia cậu thiếu tôi thôi.” Tôi kéo người cậu ấy, mỗi một lần cậu ấy lắc lư, thứ trước mặt lại đập lên cơ bụng tôi.
Chúng tôi đối diện với cái gương lớn trong phòng khách, có thể thấy rõ mồn một thịt mông cậu ấy chuyển thành màu hồng phấn như quả đào mọng nước, quyến rũ, mẹ nó, tôi thầm chửi rủa một câu, đã bị thao rồi còn câu người như vậy.
Hai tay tôi bắt lấy eo cậu ấy, nâng lên thật cao, tiếp đỏ buông tay hạ xuống.
“A….. Xán Liệt…. Xán Liệt! ! ! A a…” Cậu ấy rêи ɾỉ vô tận, nước bọt men theo cằm trượt xuống.
Cắn quả anh đào đỏ bên trái, tôi từng ví nó với anh đào được vận chuyển tới từ Nam Mỹ, hôm nay đích thân thưởng thức, chẳng ngờ còn ngon miệng hơn gấp ngàn vạn lần.
“Nói, là ai đang thao cậu.”
Tiểu thiếu gia thẹn thùng, ban nãy rêи ɾỉ phóng đãng bao nhiêu cũng thốt ra rồi, giờ phút này lại không chịu nói một chữ.
“Không nói đúng không.” Tôi tìm đến nơi được nghiền nhẵn kia, xấu xa cắm rút bằng biên độ lớn.
“Là….. Xán Liệt……. A a……. Xán Liệt.”
“Tôi? Tôi đang làm gì nào?” Lại là một cú đâm sâu.
“A….. đang thao em…..Xán Liệt đang thao em….”
Hai mắt tôi đỏ thẫm, bắp thịt toàn thân căng cứng, chốt tinh mở toang, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào hậu huyệt, cả người cậu ấy co giật run rẩy, thứ đằng trước tiết ra cùng lúc với tôi, huyệt nhỏ ra sức co rút, dường như muốn ép cạn giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi.
Biên Bá Hiền mệt lử ngã lên cánh tay, tôi vén tóc mái bị mồ hôi dính ướt trên trán cậu ấy. Ôn nhu hôn cậu ấy, vuốt ve sống lưng cậu ấy, giãn chân mày.
“Bá Hiền ngoan. Dễ chịu không?”
Cậu ấy khẽ lẩm bẩm: “Dễ… chịu.”
Tôi cười cười, kéo chân cậu ấy qua, lôi một cái, vớt cậu ấy lên, treo trên người mình ngon ơ, nơi còn dính nhau bị va chạm mạnh, tiếp tục ngóc đầu.
Cậu ấy hoảng sợ nhìn tôi, trong miệng líu ríu.
“Anh… anh định làm gì?”
Mổ lên môi cậu ấy, cười cậu ấy vẫn còn ngây thơ như ba năm trước, đứng dậy đi về phía phòng ngủ.
“Ngoan, anh đây vẫn chưa yêu thương cậu đủ đâu.”