Chương 9: Tiểu huyệt ăn kẹo que 1
Khoảng một lúc sau, Nguyễn Tình mới hoàn hồn từ trong tìиɧ ɖu͙©, chậm rãi ngồi dậy.
Cô không vội đi toilet, mà mở camera trên giá ba chân đặt ở mép giường, quay màn ảnh về phía mình, cài đặt hình thức video.
Trước camera, Nguyễn Tình cong hai đầu gối quỳ trên giường, sau đó nắm làn váy cắn ở giữa hàm răng, cánh môi phấn nội nhẹ nhàng cọ xát vải dệt. Mới cắn chặt, bại lộ ra trong không khí là hạ thân không mảnh vải che thân của cô.
Qυầи ɭóŧ bằng bông vốn mặc trên người, vào nửa tiếng trước đã sớm bị cô tùy ý vứt bỏ trên sàn nhà, đang nằm lẻ loi.
Cô chậm rãi tách hai đầu gối ra, cùng tách ra còn có hoa huyệt ẩm ướt lại dinh dính vào nhau, đóa hoa đỏ tươi nở rộ, lộ ra âm đế sung huyết mà sưng đỏ, cũng lộ ra một đoạn vật thể vốn không thuộc về.
Màu trắng, nhỏ mảnh lại ngắn, thâm nhập vào trong hoa huyệt ướt nóng.
Nguyễn Tình nhìn thoáng qua ánh đèn đỏ lập lòe trên camera, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng, còn vươn tay xuống.
Cô nắm chặt một đoạn gậy nhỏ màu trắng, hai tay siết chặt, nhẹ nhàng thong thả rút ra khỏi huyệt nhỏ, vì có thể để camera quay lại toàn bộ quá trình.
Từng chút tiến về trước…
Gậy trắng lộ ra dáng vẻ thật của nó… Đó là một chiếc kẹo que.
Tuy cái que nhỏ, nhưng phía trước que không nhỏ đối với Nguyễn Tình, vì hoa kính của con người vốn chật hẹp, khi lấy kẹo que ra, kẹo hình cầu sẽ cọ xát thịt mềm mẫn cảm trong hoa kính, khiến người ta không nhịn được run lẩy bẩy.
Càng thong thả, càng trêu chọc người ta.
Đặc biệt khi tới gần cửa ra tiểu huyệt, kẹo hình cầu biến to, cũng căng tiểu huyệt khép kín.
Cảnh tượng này hiện rõ ở trên màn hình.
Cọ xát một thời gian, kẹo que không chỉ từ hoa huyệt rút ra, trái lại bị ngón tay cô buông lỏng, thiếu chút nữa bị hoa huyệt mυ'ŧ vào chỗ sâu.
Nguyễn Tình quyết tâm, dứt khoát đột nhiên dùng lực một chút, nhanh chóng rút từ bên trong ra.
“A…”
Động tác nhanh chóng này, tiếng rêи ɾỉ lại vang lên lần nữa.
Dùng sức rút kẹo que ra, sau khi rời khỏi hoa đế, còn lập tức cọ âm đế sung huyết nhô lên.
Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên xảy ra này, giống như sóng biển lao về khắp người Nguyễn Tình, khiến cô không chống đỡ được trọng lượng cơ thể, lại ngã lên trên đệm lần nữa.
Khi toàn thân mềm nhũn, ngón tay nắm lấy kẹo que của cô lại không ngừng căng chặt, làm thế nào cũng không buông ra, giống như đáy lòng muốn nắm lấy chấp niệm.