Khi Em Tỏa Sáng

Chương 36

Trong nháy mắt Thời Thần bị k!ch thích muốn b0p chết Tạ Vân Trì.

Tạ Vân Trì sử dụng điện thoại cô thì được thôi, cmn còn đăng lên vòng bạn bè! Mà đăng hẳn ảnh đồ bơi! Và chỉ có duy nhất Từ Lâm Thanh thấy được!

…Cũng may là Từ Lâm Thanh không biết chỉ có anh mới có thể nhìn thấy, nếu không anh nhất định sẽ hiểu lầm cô có động cơ khó lường.

Mặc dù trên thực tế thì nó cũng không khác nhau lắm = =

Lắc đầu đem tất cả những suy nghĩ viển vông đó quăng ra khỏi đầu, Thời Thần cắn chặt môi dưới rồi mới trả lời Từ Lâm Thanh.

[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Ừ đi với gia đình tôi, nghỉ đông cậu không ra ngoài chơi à? ]

Sau khi trả lời, Thời Thần nhanh chóng nhấp vào vòng bạn bè của mình, tỉ mỉ xem xét các bức ảnh.

Ừm, dạo này da dẻ không tệ, chất lượng giấc ngủ cũng được, không có quầng thâm mắt, không ăn thành béo cũng chẳng có bụng nhỏ, eo vẫn thon, đồ bơi cũng được lựa chọn cẩn thận để trông đẹp mẩt…

Sau một phen nghiên cứu, Thời Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Khá tốt khá tốt, ít nhất cũng không đến nỗi để Từ Lâm Thanh xem vài bức ảnh khó coi.

Mới vừa nghĩ như vậy, Thời Thần lại không nhịn được suy sụp trong lòng ——

Bây giờ cô vui mừng cái gì chứ!

Có phải Từ Lâm Thanh chưa từng nhìn qua vẻ chật vật khóc trôi lớp trang điểm, bộ dạng nước mắt chảy thành từng vệt đâu TAT

Không kìm được hối hận trong lòng, Thời Thần lại chuyển về giao diện trò chuyện với Từ Lâm Thanh.

Một tin nhắn vừa mới được gửi đến.

[ HsuLQ: Cũng không nhàn nhã tiêu sái như Thời đại tiểu thư được đâu. ]

Thời Thần phá lên cười.

Cách màn hình, cô vẫn có thể tưởng tượng ra giọng điệu hơi trêu chọc của Từ Lâm Thanh cùng nụ cười vui thích trên khóe môi anh lúc này, nhất định là vẻ thanh tú dịu dàng trước sau như một, mặt mày đẹp đẽ xuất chúng chói mắt.

Cô mấp máy môi.

Lần cuối cùng nhìn thấy Từ Lâm Thanh là đêm giao thừa, bây giờ dường như cũng chỉ mới trôi qua mấy ngày thôi.

Cô phát hiện ra mình hình như có một chút xíu…

Muốn gặp anh.

Nửa năm này, dường như Thời Thần đã dần quen với cảm giác Từ Lâm Thanh thường xuyên xuất hiện bên cạnh mình ——

Thời điểm họp nhóm có Từ Lâm Thanh, khi hai người trao đổi tiến độ có Từ Lâm Thanh, lúc trượt băng có Từ Lâm Thanh, bị ốm có Từ Lâm Thanh…

Anh dường như sống ở mọi ngóc ngách trong sinh hoạt của cô, giờ đây đột nhiên không có anh, Thời Thần bỗng cảm thấy tịch mịch.

Thời Thần thở dài, không khống chế được nhấp vào ảnh đại diện WeChat của Từ Lâm Thanh.

Lại là khung cảnh biển trời quen thuộc, trong góc khuất có bóng lưng xinh đẹp của một cô gái.

Cô chép miệng, ấn mở to tấm hình ra xem.

Hình đại diện được tải trong giây lát, sau đó ——

Biến thành một bức ảnh khác.

Thời Thần ngạc nhiên.

Cô dụi mắt một cái, nhìn bức ảnh lần nữa.

Vẫn là bức ảnh không giống như hình trước đây.

Bố cục tương tự như trời xanh biển trong, chỉ khác là lần này bóng lưng của cô gái được thay thế bằng bóng đổ của cô gái bởi ánh sáng mặt trời chiếu xuống.

Cho dù chỉ là bóng sáng cũng có thể nhìn ra dáng người uyển chuyển của người con gái trong bức tranh, bóng người đổ trên bờ cát, chiếm một mảng diện tích cũng không lớn là bao.

…Nhưng Thời Thần biết bức ảnh này.

Chính là một trong những tấm ảnh chín ô vuông trên vòng bạn bè, chỉ khác là bức ảnh trên vòng bạn bè có hình cô, còn ảnh đại diện này chỉ cắt lấy phần bóng người cùng biển trời.

Nhưng, đó thực sự là ảnh của cô.

Thời Thần ngẩn người.

Trong nháy mắt cô cảm thấy mình có chút khó thở, hít thở sâu mấy cái rồi kiểm tra bức ảnh vài lần, tim Thời Thần đập càng lúc càng nhanh, thậm chí cô còn có thể nghe thấy tiếng nhịp tim nhốn nháo của mình.

Giây tiếp theo, Thời Thần sắp bị chìm nghỉm trong sự vui mừng quá đỗi ùn ùn kéo đến trong lòng, cô nhanh chóng quay lại khung trò chuyện, cắn răng lấy hết can đảm.

Cô cố gắng nói chuyện với Từ Lâm Thanh bằng giọng điệu bình thường nhất.

[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Này, bạn học Từ, sao cậu lại đột ngột đổi ảnh đại diện WeChat vậy? ]

Sau khi Thời Thần gửi tin nhắn WeChat đi liền lập tức khóa màn hình giống như kẻ trộm, sợ mình sẽ không nhận được câu trả lời, lại sợ mình sẽ không nhận được câu trả lời như mong muốn.

Lật ngược điện thoại lên, cô vẫn muốn thuyết phục bản thân bình tĩnh một chút, nhưng cô vẫn cách một giây lại liếc màn hình điện thoại một lần, hồi hộp đến mức tim đập muốn mệt mỏi.

…Quá là không có tiền đồ.

Cũng đã bao lớn rồi, sao mà còn giống một đứa bé vậy chứ!

Màn hình sáng lên.

Thời Thần nín thở mở khóa điện thoại.

Từ Lâm Thanh gửi một tin nhắn tới, nhưng đó không phải là đánh chữ mà là một đoạn giọng nói.

Từ trước đến giờ Thời Thần không thích người khác gửi tin nói cho cô, cô thấy nó vừa rườm rà vừa hiệu suất thấp, hơn nữa tin nói của nhiều người nhìn thời gian thì dài nhưng thông tin hữu ích thì căn bản chẳng có mấy.

Nhưng nhìn chuỗn tin nói của Từ Lâm Thanh gửi đến, Thời Thần không hề cảm thấy mất kiên nhẫn xíu nào, thậm chí còn có chút ngạc nhiên mừng rỡ ——

Thực sự đã quá lâu rồi cô chưa nghe thấy âm thanh lạnh lùng trong vắt dễ nghe của Từ Lâm Thanh.

Tin nói của Từ Lâm Thanh chỉ dài có 5 giây, Thời Thần nhìn quanh mấy lần chắc chắn Tạ Vân Trì không ở bên cạnh mình, lúc này mới lặng lẽ meo meo đặt ống nghe điện thoại gần sát vào tai, phát tin nói.

Giọng nói trong vắt tuyệt vời như nước chảy qua đá của chàng trai ngay lập tức truyền vào tai Thời Thần.

“Ừm, ảnh đại diện trước đây dùng lâu rồi, bức ảnh biển trời này chụp rất đẹp.”

Sau đó lại là một chuỗi tin nói.

“Ảnh chưa được sự cho phép của Thời đại tiểu thư đã trộm đi, liệu bạn học Thời Thần có mắng tôi không đấy?”

Thời Thần mấp máy môi, sau đó lại mím môi, cố gắng giữ cho lòng mình không dậy sóng nhưng không khống chế được khóe miệng nhếch lên cười.

Điều này có phải chứng minh rằng ít nhất cô không phải là hoàn toàn không có khả năng…?

Thời Thần thấy mình trở nên hư hỏng không ít, trước kia rõ ràng còn chúc phúc mong Từ Lâm Thanh có thể theo đuổi được người mình thích từ tận đáy lòng, mà bây giờ lại muốn ——

Tốt nhất là Từ Lâm Thanh không theo đuổi được.

Vậy thì đó không tính là cô hoàn toàn bị đánh bại, thậm chí còn có một khả năng nho nhỏ.

Cô vui vẻ nhấn phát lại tin nói Từ Lâm Thanh gửi đến, ấn lưu về.

Cuộc sống thật là tươi đẹp quá đi.

*****

Mặc dù vòng bạn bè đó nhận được một kết quả hoàn toàn bất ngờ, có thể nói là thành quả không thể tưởng được, nhưng Thời Thần vẫn mạnh mẽ bày tỏ khiển trách đối với việc Tạ Vân Trì bí mật đăng lên vòng bạn bè mà không có sự cho phép của mình.

Tạ Vân Trì nhàn nhã tựa vào trên ghế dựa nghe Thời Thần quở trách mình, không có chút tự giác nào của người bị lên án.

Thậm chí anh còn lấy một quả cam từ giỏ trái cây bên cạnh, vươn ngón tay thon dài ung dung bóc vỏ, tách một múi bỏ vào miệng, gật đầu hài lòng.

Ừm, trái cây ở đây đúng là khác thật, vừa ngọt lại mọng nước.

Thấy dáng vẻ Thời Thần đứng đó mắng mỏ mình đã lâu, Tạ Vân Trì nhân hậu từ bi tách một múi cam khác đưa cho Thời Thần.

Thời Thần: “…..”

Clm, cảm giác như mình chính là đàn gảy tai trâu!

Nhận lấy tép cam nhét vào miệng, lúc này mới cảm thấy Thời Thần mới thấy đàn gảy tai trâu hơi mệt.

…Quan trọng nhất là hình như đàn gảy tai trâu cũng chả có hiệu quả gì = =

Tạ Vân Trì càng tốt bụng hơn đứng lên, thậm chí còn đưa ly nước trái cây trên bàn cho Thời Thần: “Có mệt không? Nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi một lát rồi hẵng nói tiếp.”

Thời Thần trợn mắt ưu nhã khinh bỉ một cái, hoàn toàn không có hứng thú tiếp tục, nằm trên một cái ghế tựa khác bên cạnh, tê liệt thành một mảnh hút nước trái cây.

“Không nói nữa à?” Tạ Vân Trì còn cười cô.

Anh nói xem anh có còn là người không!

Thời Thần bĩu môi: “Anh còn chẳng có chút phản ứng nào, em có thể nói cái gì nữa?”

Tạ Vân Trì cười thành tiếng.

“Thần Thần, mấy ngày nữa chúng ta sẽ trở về.” Anh hơi dừng lại, “Sắp đến ngày giỗ của cô rồi.”

Động tác uống nước trái cây của Thời Thần ngừng lại, sau đó trả lời: “Vâng, em biết.”

Là ngày giỗ của mẹ cô.

Hàng năm vào ngày này, Thời Thần đều sẽ dành một khoảng thời gian dài nán lại nghĩa trang để nói chuyện với mẹ cô.

Tạ Vân Trì nhìn cô.

Anh vẫn luôn cảm thấy Thời Thần là một người đặc biệt can đảm, ví dụ như rõ ràng đã trải qua không tính là ít nhưng vẫn có thể tin tưởng vào tình yêu, vẫn có dũng khí để nghiêm túc thích người khác, vẫn sống minh bạch thẳng thắn hơn bất kì ai khác.

Tạ Vân Trì lại nhét một múi cam khác vào miệng, không nhịn được cười một tiếng.

——

Vì vậy, anh mãi mãi cho rằng em gái bảo bối của mình xứng đáng được hưởng hết thảy hạnh phúc.

*****

Sau một năm mới vô cùng thư thái dễ chịu ở Tahiti, lúc này Thời Thần mới bay về Viễn Thành.

Cô không khỏi cảm thấy có một chút…

Cảm giác không phải đi thăm hỏi họ hàng, càng không cần nghe mấy người trong công ty lần lượt tới cửa a dua nịnh nọt bố, lại không bị buộc phải tham gia đủ các loại tiệc tùng nhàm chán quả là tuyệt vời.

Sau khi nghỉ ngơi ở nhà hai ngày, Thời Thần thay quần áo, trang điểm nhẹ rồi đi ra ngoài.

Dù đã né tránh bằng mọi cách, nhưng hai ngày nữa vẫn có tiệc đính hôn của một gia tộc thế giao không thể không tham dự, tuy nói chỉ là đi cùng Tạ Vân Trì thôi nhưng là tiểu thư chính gốc duy nhất của nhà họ Thời, cô vẫn phải chọn một món quà thật tốt.

Tài xế trong nhà đưa cô đến bên trung tâm thương mại, hẹn sẵn giờ đón cô, Thời Thần vừa ăn kem vừa chọn lựa quà tặng.

Cô chưa bao giờ dây dưa trong việc chọn quà, nhanh chóng chọn được món vừa ý, thấy thời gian hẹn với tài xế vẫn còn sớm, Thời Thần dứt khoát đi vào một cửa hàng đồ ngọt gọi một món tráng miệng, thong dong tìm một chỗ bên cửa sổ ngồi ăn.

Cô đúng là rất thích đồ ngọt, ăn vào miệng một cái liền cảm thấy tâm trạng rất tốt, đến cả bàn chân cũng không nhịn được rung rung.

Cho đến khi cảm nhận được kính bên cạnh bị gõ, Thời Thần mới rút ra khỏi khoảng thời gian một mình ăn tráng miệng tuyệt vời, nhìn ra bên ngoài.

Là một cô gái đang mỉm cười với cô, cô gái thấy Thời Thần quay đầu qua, càng vui mừng liên tục vẫy tay với Thời Thần.

Thời Thần nuốt miếng đồ ngọt trong miệng xuống, cũng vẫy tay với cô gái: “Xin chào đàn em.”

Cô gái vui vẻ gật đầu, không đợi Thời Thần nói đã quay người lon ta lon ton chạy vào cửa hàng đồ ngọt, ngồi đối diện Thời Thần.

“Đàn chị Thời! Thật là trùng hợp quá, đã lâu rồi không được gặp chị!”

Thời Thần cong mắt cười: “Ừ đúng rồi, em muốn ăn gì không? Chị mời em ăn gì đó.”

Cô gái đó là đàn em của cô ở đài phát thanh trường Trung học Phổ thông Viễn Thành số 1, tên là Kỳ Thư Nam, kém cô hai lớp, mỗi lần thấy cô là lại có dáng vẻ hưng phấn như vậy, Thời Thần cũng đã sớm thành quen.

Kỳ Thư Nam khoát tay.

“Em không ăn em không ăn, đàn chị, chị vẫn thích đồ ngọt như trước ạ?”

Thời Thần mím môi cười.

Kỳ Thư Nam có vẻ như rất thích cô, sau khi trò chuyện không ít về tình hình gần đây với cô, cầm nước trên bàn lên uống hai ngụm mới cảm thấy hứng thú trong lòng phai nhạt đi chút xíu.

Cô nàng lại liếc Thời Thần, nuốt nước miếng một cái, thận trọng hỏi: “Chị ơi, bây giờ chị với tiền bối Trình Sơ…”

Lần này Thời Thần không đợi Kỳ Thư Nam hỏi xong đãn thẳng thắn lắc đầu: “Từ lâu đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”

Kỳ Thư Nam nghẹn họng, có chút thất vọng.

Lại nhớ ra điều gì đó: “…Đàn chị, bây giờ có phải chị đang rảnh không? Em muốn dẫn chị đi xem một thứ.”

Tác giả có điều muốn nói:

Báo trước hai chương ngày mai đều liên quan đến Trình Sơ, ngày mai Lâm Thanh sẽ không ra sân.

Cho nên các bé nào không muốn xem thì có thể trực tiếp nhảy qua nha ~

Hôm qua trong khu bình luận có một thiên thần đã hỏi Từ Lâm Thanh có phải định đổi ảnh đại diện hay không, tớ đọc bình luận mà sợ hết hồn, đây là nhìn trộm bản thảo của tớ đúng không!

Cảm ơn bảo bối đã tưới dịch dinh dưỡng!

Tưới khổ cực rồi!

Hẹn mai gặp, hôm nay cũng có 20 bao lì xì ~