*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mộ Ly nói xong, vẻ mặt vẫn khó hiểu xen lẫn chút ghét bỏ. Có thế nào Lục Chỉ cũng không nghĩ tới sẽ là cái loại nguyên nhân này. Thảo nào Thẩm Vưu Giác xấu hổ muốn chết, lại sống chết không chịu nói ra nguyên nhân, loại chuyện này quả thật là nói không nên lời. Cậu nhìn Nam Thừa Phong, Nam Thừa Phong khẽ cười.
Lục Chỉ xấu hổ khụ khụ, "Thì ra là thế."
Mộ Ly gật đầu, "Lục đại sư, ngài rất quen cậu ta sao?"
"Cũng không tệ lắm, cậu ấy là đồ đệ nhỏ của Thừa Phong." Lục Chỉ cười nói.
"À." Mộ Ly gật đầu, "Ở phương diện kia mà nói, giúp tôi chuyển lời đến cậu ta một tiếng, có bệnh nên đi khám bác sĩ, tôi chỉ là phong thuỷ sư, trị được quỷ không trị được người, không cần cứ dây dưa với tôi."
Lục Chỉ xấu hổ mím môi, "Hả?"
Mộ Ly cười cười, "Lục đại sư, xuống máy bay phải bắt đầu thi đấu liền, trước hết ngài nghỉ ngơi một lát dưỡng sức đi."
Hắn nói xong, nhắm mắt dưỡng thần. Lục Chỉ muốn nói lời từ chối, bất đắc dĩ chỉ có thể nuốt xuống. Tuy rằng Thẩm Vưu Giác cách hơi xa, không nghe được bọn họ nói gì, nhưng ánh mắt lại một giây không ngừng phóng qua đấy. Cậu ta thấy Nam Thừa Phong đứng lên muốn đi lấy sữa tươi lạnh, liền nhảy qua.
"Lục đại sư!"
Lục Chỉ chớp chớp mắt, uống ly nước tiếp viên mang đến, "Làm sao vậy?"
Thẩm Vưu Giác có chút thẹn thùng nói: "Mới rồi anh và Mộ Ly nói gì đó? Có nhắc tới tôi không?"
Lục Chỉ:...... Đừng nhắc, đúng là có nhắc đến cậu đấy. Nhưng những lời đó sao có thể không biết xấu hổ mà nói ra chứ.
"Không có gì, chuyện thi đấu thôi." Lục Chỉ thật sự không biết nên nói thế nào, chỉ có thể tiếp tục xấu hổ.
"A? Không nhắc đến tôi à? Không thể nào......" Ngữ khí Thẩm Vưu Giác thay vì nói là thất vọng, phần nhiều là ngoài dự đoán.
Đối với Thẩm Vưu Giác mà nói, Lục Chỉ là một đại sư rất lợi hại đáng được ngưỡng mộ, cũng là một người anh rất tri kỷ có thể thổ lộ tình cảm cùng. Cậu ta là người kiêu ngạo, gặp phải chuyện đều không quá tình nguyện nói với người nhà, luôn thích tự giải quyết, nhưng sau khi quen biết Lục Chỉ, cậu ta lại rất thích nói chuyện trao đổi với cậu.
"Vì sao không thể?" Lục Chỉ hiếu kỳ hỏi.
Người trẻ tuổi chính là có điểm tốt này, lên tinh thần rất nhanh, Thẩm Vưu Giác cười cười, "Tôi cảm thấy anh ta thích tôi."
Lục Chỉ:......
"Là...... sao?" Cậu thật sự có chút không nói thành lời.
Thẩm Vưu Giác tự tin đầy mặt, đáy mắt còn chút ngượng ngùng.
Lục Chỉ nhịn không được hỏi, "Cậu... có phải cậu thích Mộ Ly không?"
Thẩm Vưu Giác hơi nóng mặt, lập tức trả lời, "Tôi mới không thích anh ta đâu." Nhưng ánh mắt loạn xà ngầu của cậu ta đã bán đứng nội tâm của mình.
Lục Chỉ:......
"Vậy cậu hỏi chuyện anh ấy làm gì?" Lục Chỉ nheo mắt, vô tình vạch trần lời nói dối của cậu trai nhỏ.
Mặt Thẩm Vưu Giác đỏ lên, "Anh ta thích tôi như vậy, tôi chính là cho anh ta cơ hội."
Lục Chỉ chớp chớp mắt, "Cho anh ấy cơ hội......" Cậu tin chắc Mộ Ly mà nghe thấy những lời này, nếu không xử lý tốt, anh ta sẽ rút trảm hồn kiếm trảm yêu trừ ma ra mất.
"Tôi coi như không nghe thấy những lời này." Để giữ cái mạng của thằng choá con này, cậu quyết định không nói những lời vừa nãy với Mộ Ly.
"Lục đại sư, Mộ Ly thật không nói gì với anh à?" Rốt cuộc Thẩm Vưu Giác cũng là người thông minh, theo chằm chằm Lục Chỉ truy vấn.
Lục Chỉ biết giấu không được cậu ta, chỉ có thể nói, "Có."
"Cái gì?!" Hai mắt Thẩm Vưu Giác lập tức sáng lên.
"Nói rằng anh ấy không phải là bác sĩ, kêu cậu khi khám bác sĩ chuyên môn." Lục Chỉ lúng túng nói, ám chỉ rõ ràng như vậy, hẳn là cậu ta nghe ra đi.
"Khám bác sĩ." Sắc mặt Thẩm Vưu Giác biến đổi.
Lục Chỉ thấy sắc mặt cậu ta trầm trầm, có hơi đau lòng cho cậu ta, đứa nhỏ này tự luyến như vậy, thế mà phương diện kia có bệnh kín, nhận ra người ta không phải có ý kia nhất định rất khổ sở. Cậu đang nghĩ nên an ủi Thẩm Vưu Giác thế nào mới tốt, tay đặt lên vai cậu ta.
"Thì ra......" Thẩm Vưu Giác lẩm bẩm nói, "Thì ra anh ta quan tâm thân thể tôi như vậy, còn nhắc nhở tôi đi khám bác sĩ, quả nhiên rất để ý tôi......"
Lục Chỉ:...... Cậu lập tức thu tay, cam bái hạ phong.
"Kỳ thật cơ thể tôi không có vấn đề gì." Thẩm Vưu Giác vui vẻ nói, "Rất cường tráng, xem ra anh ta vẫn không tin, tôi cần phải chứng minh với anh ấy tôi rất khoẻ mạnh, ngày đó hoàn toàn vì bị đánh thuốc, chứ phương diện kia của tôi không có vấn đề, để anh ấy yên tâm."
Lục Chỉ:...... Không cần tìm đường chết vậy đâu.
"Tôi cảm thấy......" Lục Chỉ vừa định khuyên vài câu, ai biết Thẩm Vưu Giác lại vui vẻ quá mức ôm chầm cậu, rồi chạy về chỗ ngồi tiếp tục hoa si nhìn chằm chằm Mộ Ly. Lục Chỉ cảm thấy đứa nhỏ này ngốc muốn chết, cản ngăn đều không được.
"Đang nói chuyện gì vậy em?" Nam Thừa Phong về lại chỗ ngồi, ôm Lục Chỉ vào lòng, thấp giọng hỏi bên tai cậu. "Anh thấy sao cậu ta còn ôm em."
Lục Chỉ uống ly sữa, nghe thấy lời này, hôn lên mặt hắn một cái. "Đó là đồ đệ nhỏ của anh đấy, đứa nhỏ mà anh cũng ghen à."
"Nó không phải đứa nhỏ."Nam Thừa Phong nói.
Thẩm Vưu Giác đã 18 tuổi, IQ cao hơn người bình thường, EQ thôi bỏ qua, năng lực xuất chúng, dáng người cao ráo săn chắc, ngoại hình xinh đẹp lại thêm vẻ tà khí mê người, nếu cậu ta không để lộ bản tính thật, thì chính là một thanh niên vô cùng hấp dẫn.
"fufu~" Lục Chỉ ghé sát lại bên tai hắn cười, thấp giọng nói, "Đừng để ý nữa, cậu ta chỉ coi em là anh trai, cậu ta thích Mộ Ly."
Nam Thừa Phong rũ mắt, "Phải không."
"Đúng nha, bất quá cậu ta vẫn luôn cảm thấy Mộ Ly thích mình, còn chưa chịu thừa nhận đâu, em thấy cậu ta ấy mà, sau này sẽ còn nếm mùi đau khổ đấy." Lục Chỉ cười nói.
Về phương diện nào đó mà nói Mộ Ly và Thẩm Vưu Giác rất tương tự, đều là người tương đối sống trong thế giới của chính mình, tính tình cũng tương đối đơn giản không phức tạp, nói thật thì cậu khá xem trọng đôi này. Quan trọng nhất chính là cậu đã thấy được đường nhân duyên của bọn họ, đang gắt gao buộc chặt bên nhau.
*****
Xuống máy bay, không kịp nghỉ ngơi, tổ chương trình liền di chuyển tới sơn cốc 6 người mất tích từng tới. Anh quay phim lắp máy quay lên giá, đạo diễn sắp xếp hiện trường quay hình ổn thoả, MC nắm rõ kịch bản, sau đó mỗi người vào vị trí của mình, mọi người tiến vào sơn cốc. Nữ MC, Lục Chỉ và nhóm Mộ Ly, Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử đi trước máy quay tiến vào khu rừng rậm. Nam Thừa Phong, Thẩm Vưu Giác, trợ lý Thân và đạo diễn cùng nhân viên công tác đứng ngoài góc quay, đi theo bọn họ vào.
Sau khi tổ chương trình đi vào trong Phân Lân, phía bên kia sơn cốc xảy ra chuyện, cách một ngọn núi có một sơn cốc khác, đã xảy ra dị động. Một người trung niên cầm chuỗi ngọc đột nhiên mở mắt, sợ hãi đứng lên.
"Đại sư, có chuyện gì vậy?" Môn đồ bảo vệ ngoài cửa nhanh chóng đi đến.
"Hắn tới! Hắn tới!" Cổ Thập Tử kinh hoảng thất thố đảo quanh trong phòng.
"Sau hắn lại đến? Sao lại đến?! Chẳng lẽ là tới tìm ta?" Cổ Thập Tử kinh sợ nắm tóc.
"Nhất định là 2 tên súc sinh Phong Khuông kia bị bắt đã bán đứng ta!"
Cổ Thập Tử hoảng loạn đi qua đi lại.
"Không đúng, hai tên đó bị ta hạ chú cấm ngôn, sẽ không tiết lộ ta được mới đúng!"
"Chưởng môn chớ hoảng sợ, đại sư huynh và tam sư huynh nhất định không bán đứng ngài!" Môn đồ khuyên nhủ.
"Ngươi biết cái gì!" Cổ Thập Tử tức giận nói, ông tasớm đã không còn bình tĩnh được như trước mà trở nên cực kỳ hung bạo.
"Hai tên súc sinh kia vẫn luôn muốn ra tay với ta, cướp tu vi của ta, bất quá chúng ta lợi dụng lẫn nhau thôi. Lần này nếu không phải bọn chúng không biết tự lượng sức mình muốn cướp lấy tu vi người nọ, sao có thể rơi vào kết cục này, xứng đáng!"
Tuy Cổ Thập Tử nói thế, nhưng vẫn có cảm giác xót thương thố từ hồ bi. (Thố từ hồ bi - Thỏ chết Cáo đau lòng: nghĩa bóng cảm thấy bất hạnh đau xót về cái chết của đồng loại).
"Không được, ta không thể bị hắn bắt." Cổ Thập Tử hung hăng nói.
"Chưởng môn, chẳng lẽ chúng ta lại phải chạy trốn sao?" Môn đồ kinh hoảng nói, "Sát khí trận ở đây đã bày trí xong, quá trình tu luyện của ngài cũng gần kết thúc, một khi ngài tu luyện thành công, ngài chính là tà thuật sư cường đại nhất trên đời, ngài còn sợ ai nữa?"
Cổ Thập Tử hơi nheo mắt, dần dần bình tĩnh lại. Sau một lúc lâu, ông ta chậm rãi nói, "Con nói rất đúng, ta không nên vừa nghe thấy hắn đến đã hoảng thần, tối nay 12 giờ là có thể tu luyện thành công, chỉ cần ta hấp thu địa sát nơi này, ta chính là tà thuật sư mạnh nhất trên đời, đến lúc đó, ai cũng không không ngăn cản được ta."
Ông ta không ngừng vần chuỗi ngọc trên tay, "Còn thời gian, còn thời gian, ta phải nghĩ ra biện pháp cầm chân hắn, chỉ cần kéo dài tới 12 giờ là được."
Cổ Thập Tử cúi đầu trầm tư, "Nhưng năng lực hắn mạnh như thế, chỉ cách một ngọn núi, nhất định hắn có thể phát hiện nơi này, nên làm cái gì bây giờ mới tốt đây."
"Nếu không." Môn đồ chợt nảy ra chủ ý, "Chưởng môn, ngài đi thỉnh người nọ giúp một chút?"
"Con là nói......" Cổ Thập Tử rụt mắt, "Phí Lạc Nhân?"
"Đúng vậy, với năng lực của Phí đại sư, có lẽ sẽ ngăn được một khoảng thời gian." Môn đồ nói.
"Năng lực của hắn quả thật có thể." Cổ Thập Tử trầm mặc nói, "Chỉ là một khi hắn phát hiện nơi này, biết mục đích của ta, nhất định sẽ ngăn cản ta."
"Nhưng mà, chưởng môn, đây là biện pháp duy trì duy nhất trước mắt." Môn đồ nôn nóng nói.
"Để ta nghĩ lại." Cổ Thập tử đi qua đi lại suy nghĩ.
"Dạ, chưởng môn." Môn đồ gật đầu, đi ra ngoài cửa.
Một lát sau, Cổ Thập Tử cho gọi hắn, "Ta phải nắm bắt thời gian tu hành, con giúp ta liên lạc Phí Lạc Nhân, quan trọng nhất là báo với hắn người đó ở chỗ này, không cần cố ý giấu giếm chuyện địa sát, nhưng chỉ cho hắn biết ta còn cần thời gian rất dài để tu luyện thành công là được."
"Dạ, chưởng môn." Môn đồ nhận được lệnh lập tức rời đi.
Cổ Thập Tử ngưng thần nín thở, con ngươi vừa chuyển, sắp xếp bố trí phòng ngự, sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện. Chỉ cần qua 12 giờ, chỉ cần qua 12 giờ! Rốt cuộc trên đời này không ai có thể ngăn cản ông ta!
*****
"Mọi người có niềm tin tìm được 6 người mất tích kia sao?" Nữ MC hỏi ba thí sinh.
"Mấy người đó quả thật từng xuất hiện ở đây." Phong Thương Hải nói.
"Chỉ là, sống hay chết còn chưa biết." Xích Tiêu Tử thở dài.
"Phía trước có hơi thở." Mộ Ly nói, lập tức đi về hướng bên kia.
Đi theo đến nơi trong lời Mộ Ly, Phong Thương Hải nhíu mày, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng quả thật nơi này có hơi thở của 6 người kia, chỉ là quá nhạt, khiến hắn nhất thời chưa nhận ra được. Nhưng Mộ Ly lại nhận ra. Hắn nhìn ánh mắt hài lòng của Lục Chỉ, hít một hơi thật sâu, đè xuống cảm giác ghen ghét đau đớn. Hắn càng như vậy, ánh mắt càng không ngừng nhìn chằm chằm Mộ Ly.
"Là nơi này?" Nữ MC thấy các thí sinh đều dừng bước liền hỏi.
"Ừ." Mộ Ly nói, nhìn Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử, "Hai người ai trước?"
"Anh phát hiện, anh trước đi." Xích Tiêu Tử cười, hắn càng tiếp xúc với Mộ Ly càng bội phục năng lực Mộ Ly, hảo cảm dành cho Mộ Ly ngày càng nhiều.
"Ừ." Phong Thương Hải thấy Mộ Ly trưng cầu ý kiến của hắn, mặt không biểu tình gật đầu.
"Được." Mộ Ly nói, lấy trảm hồn kiếm ra, nhắm mắt lại. Rất nhanh thông đạo giữa hai không gian mở ra, trước tầm mắt của mọi người, một đạo hắc ảnh xuất hiện.
"Đây là quỷ sao?" Nữa MC rụt rụt cổ hỏi.
Sau đó, cái thứ hai, cái thứ ba, cái thứ tư, cái thứ năm, cái thứ sau, còn có cái thứ bảy, chỉ là cái thứ bảy không phải hắc ảnh, có thể thấy rõ được vóc dáng và tướng mạo. Nữ MC kinh hãi, đây chính là người chết kỳ quái trong nhà nọ.
"Đây... đây sao lại thế này? Chẳng lẽ 6 người này đều đã chết?" Nữ MC hô nhỏ lên.
Mộ Ly lắc đầu, "Hắc ảnh không đại biểu tử vong, có thể là bóng dáng lưu lại do bọn họ từng đến chỗ này thôi."
"Có thể lưu lại bóng dáng chứng minh nơi này rất đặc biệt." Xích Tiêu Tử nói. "Một số địa phương có từ trường quấy nhiễu con người, quả thật có khả năng như camera, lưu lại bóng dáng người từng đi qua. Còn có trường hợp, địa khí nơi nào đó rất đặc biệt, để che giấu địa khí đặc biệt đó mà lưu lại bóng dáng người từng đi qua, dùng tầng tầng lớp lớp lưu ảnh để che giấu địa khí."
Lục Chỉ, Mộ Ly, Phong Thương Hải gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời hắn nói.
"Vậy trường hợp nơi này là như thế nào?" Nghe được chỉ là bóng dáng, nữ MC thoáng yên tâm.
"Nơi này không nhiều bóng dáng, chứng minh là trường hợp đầu tiên." Xích Tiêu Tử nói, "Nhưng... rất kỳ quái."
"Làm sao vậy?" Nữ MC hỏi.
Xích Tiêu Tử không trả lời, Phong Thương Hải nói, "Cảm nhận không được từ trường nơi này có gì đặc biệt."
Xích Tiêu Tử gật đầu, đúng là hắn có ý này. Mộ Ly cũng lâm vào trầm tư. Ba người không lý giải được nguyên do, trầm mặc hướng thần tượng bọn họ thỉnh giáo.
"Còn có trường hợp này, có người cố ý bày trận ở đây, thay đổi từ trường nơi này." Lục Chỉ nói.
"Đúng! Sao tôi lại không nghĩ đến chứ." Xích Tiêu Tử vỗ đầu. Hắn không thể không thừa nhận, tuy kiến thức bọn họ vững vàng, nhưng luôn không đủ linh hoạt, chưa đạt đến suy một ra ba; không chỉ là tu vi, sự khác nhau giữa bọn họ và tiểu thần tiên ở phương diện này cũng đã rất lớn.
"Tôi thử xem." Phong Thương Hải nói, lấy đạo cụ ra.
Một lát sau, hắn gật đầu, "Quả nhiên, nơi này có trận pháp."
"Có người bày trận ở đây, không biết có liên quan gì đến 6 người mất tích hay không." Xích Tiêu Tử nói.
"Có, nhớ rõ trước đó khi chúng ta đi đến nhà người chết, tra không được bất kỳ dấu vết gì về sự tồn tại của quỷ hồn cậu ta, chúng ta còn tưởng rằng cậu ta đã chuyển thế." Mộ Ly nói.
Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử gật đầu.
Mộ Ly chỉ bóng dáng người chết hư hư thật thật kia, "Cậu ta không có đầu thai, cậu ta ở chỗ này."
Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử quan sát đánh giá bóng dáng kia, gật đầu, "Quả nhiên có liên quan."
"Kế tiếp làm sao bây giờ?" MC hỏi thí sinh.
"Đánh thức quỷ hồn cậu ta, hỏi cậu ta xem có biết chỗ 6 người kia không." Phong Thương Hải nói, hai người còn lại tán đồng.
Sau đó, ba người bắt đầu thử câu thông với quỷ hồn.
Quỷ hồn bị ba người đánh thức, cơ thể loạng choạng, khóc ấm ức nói, "Giúp tôi, giúp tôi."
"Giúp cậu cái gì?" Xích Tiêu Tử hỏi.
"Giúp tôi cứu bạn tôi." Quỷ hồn nói, "Giúp tôi rời khỏi nơi này đi đầu thai."
Xích Tiêu Tử nhìn Phong Thương Hải và Mộ Ly, ánh mắt lộ ra vẻ khó xử, "Tôi chỉ sợ không làm nổi, các anh thì sao?"
Phong Thương Hải và Mộ Ly liếc nhau, lắc lắc đầu.
Quỷ hồn khóc nức nở.
"Đừng khóc, tôi giúp cậu." Lục Chỉ nói.
Xích Tiêu Tử nhẹ nhàng thở ra, nói với quỷ hồn, "Yên tâm, Lục đại sư sẽ giúp cậu, ngài ấy lợi hại nhất."
Quỷ hồn vừa nghe, vui sướиɠ ngừng khóc, "Cảm ơn."
"Vậy cậu có thể trả lời vấn đề của chúng tôi không? Chúng tôi giúp cậu tìm bạn cậu."
Quỷ hồn lập tức gật đầu, "Được."
"Cậu chết như thế nào?" Phong Thương Hải hỏi câu thứ nhất.
"Nguyền rủa." Hồn phách người chết buồn bã nói.
"Nguyền rủa? Sao lại thế?" Mộ Ly hỏi.
Quỷ hồn bật khóc lên, "Đều là chúng tôi không tốt, đυ.ng đến thần đàn, kích hoạt nguyền rủa."
"Cậu có thể kể tỉ mỉ kỹ càng hơn được không?" Phong Thương Hải hỏi.
"Được." Quỷ hồn nói, "Chỉ cần có thể cứu bạn tôi, cái gì cũng có thể."
Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử và Mộ Ly gật đầu.
"Tốt rồi, có thể biết được nguyên nhân cái chết." Nữ MC yên tâm.
Ngay lúc quỷ hồn muốn mở miệng, Lục Chỉ bỗng nhiên nói, "Từ từ."
Quỷ hồn dừng lại.
"Không bằng trước hết tìm được bạn cậu đã, để bọn họ chính miệng nói cho chúng tôi biết." Lục Chỉ nói.
Quỷ hồn trầm mặc một lúc, nức nở đáng thương, "Tôi kể cho mọi người, mọi người mới có thể tìm được bọn họ."
"Cậu biết bọn họ ở đâu?" Lục Chỉ hỏi.
Quỷ hồn khựng lại, "Không biết."
Mộ Ly nhíu mày, "Vì sao cậu chột dạ?"
"Không có mà." Quỷ hồn phủ nhận.
"Cậu biết bọn họ ở đâu, vì sao không chịu nói?" Mộ Ly truy hỏi.
Phong Thương Hải và Xích Tiêu Tử lập tức hiểu ra vì sao Lục Chỉ đột nhiên ngăn cản cậu ta nói.
"Không có không chịu nói, đang muốn nói cho mọi người mà." Quỷ hồn biện giải.
"Không cần dông dài với cậu ta, bị cậu ta kéo dài thời gian." Lục Chỉ lạnh lùng nói, "Cậu ta cơ bản không định cứu 6 người kia, bảy người các cậu vô tình gặp nguyền rủa, chỉ có cậu chết, cậu không cam lòng, hy vọng 6 người bọn họ cũng chôn cùng cậu."
Cơ thể quỷ hồn chấn động, bị cậu chọc thẳng mục đích, hoảng loạn, "Cậu nói bậy."
"Xích Tiêu Tử, thu quỷ hồn cậu ta lại, chúng ta tiếp tục đi tìm."
"Được!"
Xích Tiêu Tử lập tức làm theo chỉ thị của Lục Chỉ, hắn biết cứu người quan trọng, không cho quỷ hồn thời gian tiếp tục biện giải, trực tiếp thu hắn lại.
"Đi." Lục Chỉ nói, "Hiện tại các anh biết mục đích trận pháp này chưa?"
"Chẳng lẽ là......" Xích Tiêu Tử nói, "Gϊếŧ 6 người này."
"Nói chính xác là ngăn cản 6 người này." Mộ Ly nói.
Lục Chỉ gật đầu.
"Vậy chứng minh bọn họ phát hiện được chuyện gì đó, bắt buộc bị gϊếŧ người diệt khẩu." Phong Thương Hải nói.
"Thông minh." Lục Chỉ nói, "Đi thôi, tìm 6 người kia."
"Các anh có thể làm được không?"
"Có thể." Mộ Ly nói.
Phong Thương Hải không nhận thua, đương nhiên cũng đồng ý. Xích Tiêu Tử gật đầu.
"Được, tôi sẽ hỗ trợ các anh." Lục Chỉ nói.
"Lục đại sư, tôi có thể hỏi câu hỏi này không?" Nữ MC hỏi.
"Xin mời."
"6 người kia còn sống sao?" Nữ MC khẩn trương.
Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử, và Mộ Ly cùng nhìn về phía cậu, bọn họ cũng rất muốn biết đáp án này.
"Ừ." Lục Chỉ gật đầu, "Tạm thời còn sống."
"Tôi tính được bọn họ đang an toàn, mặc dù quỷ hồn kia muốn kéo dài thời gian cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến bọn họ, chỉ là vừa nãy......" Giọng Lục Chỉ lạnh xuống, "Có người muốn huỷ diệt dấu vết của bọn họ, không để chúng ta tìm được, vậy bọn họ liền lâm vào nguy hiểm."
Lục Chỉ nói, "Không quan tâm đến chương trình, chúng ta nhất thiết cần mau chóng tìm được bọn họ."
"Vâng." Nữ MC nói, "So với chương trình, tính mạng bọn họ càng quan trọng hơn."
Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử, và Mộ Ly cũng đồng ý.
"Trận pháp này làm sao bây giờ? Muốn phá hay không?" Phong Thương Hải hỏi.
"Không có thời gian." Lục Chỉ bấm bấm ngón tay.
"Vâng." Mộ Ly gật đầu.
"Nhưng không phá giải trận pháp, rất có thể không dễ dàng tìm được người." Phong Thương Hải lo lắng nói.
"Không sao." Lục Chỉ nói.
Lời này vừa ra, Phong Thương Hải lập tức yên tâm. Dù sao Lục Chỉ vừa ra tay, còn có chuyện gì không giải quyết được chứ. Bởi vì Lục Chỉ ra tay can thiệp, rất nhanh Phong Thương Hải, Xích Tiêu Tử, và Mộ Ly đã tìm được 6 người mất tích. 6 người bị tách ra vây trong sơn động, trạng thái tinh thần cực kém, giống như điên rồi, đang gϊếŧ hại lẫn nhau.
"Chết! Bọn mày gϊếŧ bạn tao, bọn mày phải chết!"
"Bọn mày gϊếŧ bạn tao, phải gϊếŧ!"
"Chết, đều phải chết, tao phải báo thù cho bạn tao."
6 người rõ ràng đã bị ảnh hưởng, đều cho rằng đối phương là hung thủ gϊếŧ chết bạn mình, đôi mắt điên cuồng ửng đỏ.
"Nhanh, chú tĩnh tâm, ngăn bọn họ lại." Lục Chỉ nói.
Mộ Ly và Xích Tiêu Tử không nói hai lời bắt đầu niệm chú.
"Phong Thương Hải, anh đi phá ảo thuật." Lục Chỉ chỉ đạo.
"Vâng!" Phong Thương Hải đáp, bắt đầu phá ảo thuật.
Rất nhanh, động tác của 6 người dần chậm lại, đôi mắt ửng đỏ dần dần thanh tỉnh, bọn họ nhìn người bên cạnh, kinh ngạc kêu to.
"Không chết! Các cậu không chết?!"
"Mấy người là ai? Đây là có chuyện gì?" Bọn họ nhìn đoàn người xa lạ xuất hiện trước mắt, có vẻ vì bị ảnh hưởng ảo giác, vẫn còn sợ hãi và đề phòng.
"Chúng tôi là tổ chương trình thi đấu phong thuỷ, nhận được bài gửi của Long Tổ, tới đây tìm kiếm mọi người." Nữ MC giới thiệu.
"Thi đấu phong thuỷ?"
Hiển nhiên, 6 người này đã ở trong sơn động rất lâu, thị lực bị ảnh hưởng, cơ thể cũng suy yếu, sau khi được mang ra khỏi sơn động, dưới ánh đèn của tổ chương trình mới dần dần khôi phục thị lực.
"Tôi nhận ra anh! Anh là Mộ Ly! Anh là Phong Thương Hải! Anh là Xích Tiêu Tử! Quả nhiên là thi đấu phong thuỷ!" Một người trong đó nhận ra.
"Là thật, tiểu thần tiên ở đâu? Tiểu thần tiên?!" Một người khác kích động nói, mãi đến khi hắn thấy Lục Chỉ, lập tức bưng kín miệng.
"Là tiểu thần tiên! Trời ơi, rốt cuộc cũng nhìn thấy được tiểu thần tiên!" Người thứ ba cũng kêu lên.
"Thật là vui mừng, đúng thật quá vui mừng!" Thậm chí có người kích động bật khóc.
"Rốt cuộc vì sao lại thế này? Các bạn đã trải qua chuyện gì?" Chờ 6 người bình tĩnh, MC cuối cùng có thể hỏi được chuyện xảy ra.
"Nguyền rủa, là nguyền rủa!" Một trong 6 người nói, "Mùa hè năm trước, 7 người chúng tôi trong lúc vô ý phát hiện sơn cốc không người khai phá nhưng phong cảnh cực kỳ thu hút này, nên muốn đến đây du lịch."
"Không ngờ, gặp phải một sự kiện không thể tưởng tượng được."
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện xưa của Mộ Ly và Thẩm Vưu Giác sẽ được viết riêng trong một phiên ngoại. CP này là niên hạ, công là Thẩm Vưu Giác, 18 tuổi; thụ là Mộ Ly, 26 tuổi. Tôi còn rất thích tổ hợp ngạo kiều tự luyến kim chủ công x cao lãnh cường đại minh tinh thụ.Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!