Đối Đầu Với Nhân Vật Phản Diện, Cuối Cùng Là Tôi Khóc

Chương 16-2

Chính là thần kỳ như vậy, tất cả mọi người đều có thể cảm giác rõ, áp suất thấp quanh quẩn trên đỉnh đầu đã biến mất.

Cố Từ hơi híp híp mắt, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng, khóe môi âm thầm nhếch lên.

Đây là lần đầu tiên Lý Ngư nhìn thấy biểu tình khác ngoài bình đạm cùng dữ tợn ở trên mặt hắn, xem ra tình cảm dành cho thân phận giả là thật.

Cảm xúc này tới quá nhanh, quá mãnh liệt, không kịp đề phòng, cũng làm người ta khó hiểu.

Bất quá như vậy cũng tốt, hai người có thể yêu qua mạng, nếu như phát triển tốt, mỗi ngày đều có thể thu hoạch một đống lời âu yếm.

Quan trọng nhất chính là, không cần hi sinh cái mông.

Chuyện này chỉ cần ngẫm lại đã thấy phê, khóe miệng Lý Ngư ngăn không được mà cong lên, má lúm đồng tiền đều hiện ra, nhưng thực nhanh, phần ý cười này liền đọng lại trên mặt.

Cố Từ bấm mở Wechat, đang gõ chữ, người nhận là cá chép ba ba.

Lý Ngư hỏn lọn, trái tim đập thình thịch, xoạch một cái đứng lên, lại bị người đàn ông túm lại.

Cố Từ, “Làm gì đó?”

“Ngài Cố, tôi cần đi vệ sinh.” Khóe mắt thấy ngón tay của người đàn ông ngừng đánh chữ, Lý Ngư dùng sức hất ra, nhấc chân chạy mất.

Nháy mắt khi cửa phòng vệ sinh khép lại, chuông điện thoại trong túi quần vang lên.

Lý Ngư dựa lưng vào cửa, thở hổn hển, thẳng cho đến lúc tiếng leng keng lại vang lên lần nữa, cậu mới trượt ngồi xuống đất, lấy điện thoại ra.

Trên màn hình, hiện lên hai tin nhắn.

【 nạng khuỷu tay đã nhận được, thực sự cảm ơn. 】

【 không biết có thể gặp mặt không, thời gian địa điểm cậu quyết định. 】

Lý Ngư nhanh chóng trả lời, 【 không có gì. 】

Nhưng mà câu thứ hai, có chút phiền phức, nếu cự tuyệt, không chừng sẽ xúc phạm tới Cố Từ, nhưng mà đáp ứng, người bị tổn thương lại chính là mình.

Thanh niên ôm đầu trầm tư suy nghĩ, cuối cùng dùng giọng điệu đầy tính thương mại trả lời ngắn gọn, 【 thật không khéo, tôi lập tức phải ra nước ngoài, chưa biết ngày nào mới quay lại, nói sau nhé. 】

“1551, cảm xúc của Cố Từ thế nào?”

Lý Ngư không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ trái tim mỏng manh làm từ pha lê của mục tiêu sẽ vụn vỡ sau khi bị từ chối.

“Mặt vô cảm, đang nhìn chằm chằm bên này.” Nói xong, hệ thống lại bổ sung một câu, “Nha, quay đi rồi.”

Lý Ngư nhíu mày, “Hắn không phải đang nghi ngờ tao đi?”

Nghĩ một hồi, lại cảm thấy không có khả năng lắm.

Nếu Cố Từ thật sự phát hiện ra cái gì, nhất định sẽ chất vấn cậu, nhưng lúc này hắn nhìn rất bình tĩnh.

Lý Ngư bực bội vỗ vỗ mặt, lặp lại nói cho chính mình, clone vẫn còn yên bình khoác ở trên người đây, đừng có suy nghĩ vớ vẩn.

Đúng lúc này, điện thoại lại vang lên, Cố Từ nhắn,【 khi trở về làm ơn hãy nói cho tôi một tiếng. 】

Nhìn tin nhắn cũng đã dùng tới từ làm ơn, một người cao ngạo lãnh đạm như vậy, đây là phải thích nhiều bao nhiêu, mới có thể hèn mọn như thế.

Lý Ngư lắc lắc đầu, đem chột dạ vo tới vo lui thành một quả bóng, giấu đi.

Ngoài cửa, mấy tên lập trình viên đứng xếp hàng chờ WC, thấy cửa mở, vội vàng cởi dây lưng xông vào, trong miệng lẩm bẩm, “Mẹ nó nghẹn chết chúng ta.”

Lý Ngư, “……”

10 giờ tối, bảy người giải tán ai về nhà nấy.

Xe taxi tiến vào tiểu khu, Lý Ngư mới vừa đỡ Cố Từ xuống xe, vài kẻ lạ mặt liền nhảy ra chặn đường hai người.

“Ngài Cố, có chút việc mong ngài giúp một chút.” Đi đầu là râu quai nón ngậm thuốc lá, tay đập đập bản hợp đồng.

Lý Ngư trở tay bảo vệ Cố Từ sau người, thấp giọng nói, “Tôi giữ chân bọn họ, anh lên lầu gọi cảnh sát.”

Cố Từ mím chặt môi, khớp tay siết chặt vang lên thành tiếng.

Lý Ngư thở dài, âm lượng cũng tăng lên, “Nghe lời!”

Cố Từ ngẩn ra, ánh mắt dần dần tối sầm lại, cúi đầu dán vào lỗ tai thanh niên nói, “Đã lâu không vận động, vừa lúc luyện tập một chút, cậu đứng ngốc đừng có nhúc nhích.”

Còn chưa phản ứng lại, người đàn ông đã vung một đấm, âm thanh xương nứt vỡ chợt vang lên, râu quai nón che lại mũi rêи ɾỉ ngồi xổm xuống, máu mũi chảy ròng ròng.

Lý Ngư: “……”

Đại ca, anh có phải quên chính mình đang là người tàn tật hay không, không thể chơi điên như vậy đâu!