“Tại sao không đi đối diện?” Lâm Thần hỏi gần như không cần suy nghĩ, kỳ thật hắn đã biết đáp án, ngay cả chính mình cũng không biết tại sao lại hỏi.
Hai người đang ngồi đối mặt, lúc này trong quán lẩu không có mấy người, giọng nói của Lâm Thần càng rõ ràng hơn.
Đột nhiên nghe được những lời này Nguyễn Tinh sững sờ một lúc, sau đó nói: “Tôi… bên kia có quá nhiều người, ồn ào quá, tôi không thích, tôi thích một nơi yên tĩnh."
Đối diện với ánh mắt thâm thúy của Lâm Thần, cô mất tự nhiên nhìn đi chỗ khác, cảm thấy có chút áy náy.
Cô không biết rằng từng cử động nhỏ và từng biểu hiện nhỏ của cô đều lọt vào mắt người đàn ông đối diện.
Nhìn thấy bộ dạng hoảng sợ của cô gái nhỏ, trong lòng Lâm Thần một trận mềm mại.
Các món ăn nhanh chóng được mang lên.
Nguyễn Tinh đã lâu không ăn món ăn kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, trong lòng cô cảm thấy ngứa ngáy, nhìn đồ ăn ngon lành trước mặt, cuối cùng cô không kìm lòng được.
Vừa mới gắp một cái đậu phụ cá, Nguyễn Tinh liền nôn nóng đưa vào miệng.
Mặc dù rất cẩn thận nhưng cô vẫn bị bỏng nhẹ vì vừa mới lấy ra khỏi nồi.
Mùi vị này quả thực rất ngon, Nguyễn Tinh lúc này không hề quan tâm đến miếng đậu phụ cá còn hơi nóng trong miệng, cắn một miếng, quả thực rất hợp khẩu vị. “Chà… ngon quá.” Ăn xong không quên khen ngợi.
Tiếp theo, Nguyễn Tinh miệng không dừng lại.
Lâm Thần lại không cho là ăn ngon, nhưng nhìn thấy cô ăn ngon như vậy, tâm trạng anh rất tốt, không hiểu sao lại có cảm giác thèm ăn, lại ăn nhiều hơn một chút.
Ăn có chút no, Nguyễn Tinh về đến nhà đều là chống hong đi.
Trên tầng hai, trong căn phòng trong góc, chỉ có hai mẹ con Lục Vãn và Kiều Li.
“ Vãn Vãn cuộc thi lần này như thế nào ?”
Kiều Li cả ngày đều tìm cách xin tiền Nguyễn Đình, lúc này mới nghĩ đến hôm nay có kết quả cuộc thi.
Hai mẹ con nói chuyện phiếm một hồi, cho đến khi Lục Vãn nghe được lời này, cô ta như bị tát mạnh, trong lòng một trận lạnh buốt, mặt không còn giọt máu.
Không, cô ta không được để mẹ biết rằng cô ta đã trượt kỳ thi lần này.
Nếu bà biết điểm của cô ta đột nhiên trở nên như thế này, bà nhất định sẽ giống như trước kia mắng cô ta là đồ phế vật, xuất phát từ tư tâm, Lục Vãn không muốn bà coi thường mình.
Cô ta đảo mắt một cách mất tự nhiên nói dối, "Con ... Con đã không làm tốt trong kỳ thi lần này. Con thi đứng ... thứ 8." Khi cô ta nói điều này, cô ta không ngừng run rẩy.
Nhưng nghĩ đến thành tích tiếp theo cô ta nhất định sẽ đuổi kịp, sự hoảng sợ của Lục Vãn cũng giảm bớt một chút.
Điểm của Lục Vãn luôn tốt, nên Kiều Li không nghi ngờ điều đó, thấy mặt cô ta tái nhợt, bà hỏi: “Sao trông con xấu thế, con bị ốm à?”
“Không… không, chỉ hơi đau đầu thôi. Mẹ ra ngoài đi, con đi ngủ đây.”
Sợ bà phát hiện ra chuyện, Lục Vãn giả vờ muốn ngủ, lấy cớ đi nghỉ ngơi, sau đó Kiều Li liền rời đi.
Sau khi Kiều Li rời đi, Lục Vãn chậm rãi ngồi dậy, khuôn mặt u ám, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.
Ngày hôm sau, Nguyễn Tinh thức dậy ngay khi trời vừa hửng sáng.
Có thể là do cô ăn lẩu quá nhiều ngày hôm qua, cô cảm thấy bụng đau rát, khó chịu.
Sau khi cô đi học, cảm giác khó chịu trong bụng vẫn không giảm đi một chút nào, trong khoảng thời gian này, Ngô Giai Lệ đã lấy cho cô vài cốc nước nóng, nhưng nó không làm giảm cảm giác khó chịu trong bụng.
Buổi chiều có một tiết học thể dục, Nguyễn Tinh nghĩ rằng sau giờ học này cô có thể về nhà nên không xin nghỉ.
Bài tập khởi động trong lúc học Thể dục là điều không thể tránh khỏi, Nguyễn Tinh nghạnh sinh đi theo đội.
Theo trong dạ dày không ngừng cuồn cuộn, giống như cây kim nhỏ đâm vào, bước chân của cô càng ngày càng nhỏ, và cuối cùng cô đột ngột bị kéo về phía sau.
Ở phía bên kia của sân chơi, có một tiếng hét.
"Oa, Hoắc Cảnh cố lên!"
“ Hoắc Cảnh thật đẹp trai!”
“Ahhh!”
“Em yêu anh, nam thần.”
………
Các cô gái lớp 8 đang ngồi trong khán phòng cạnh sân chơi, đối diện với sân bóng rổ ngoài trời, trên sân một đám thiếu niên bận quần áo chơi bóng nhiệt huyết sôi trào.
Hoắc Cảnh mang áo số 11 là đối tượng hò hét của các cô gái.
Lúc này, Hoắc Cảnh đang mặc một chiếc áo chơi bóng rổ, lộ ra cánh tay cường tráng, bắp tay trông cực kỳ gợi cảm.
Trận này kết thúc bằng việc Hoắc Cảnh ném vào quả bóng cuối cùng.
Vừa vặn giờ nghỉ giải lao, các cô gái nhao nhao tiến lên đưa nước, nhưng Hoắc Cảnh đều lạnh lùng từ chối.
Cảnh tượng như vậy chỉ làm hắn nhớ đến bóng dáng một người luôn đưa cho anh một cốc nước ấm với nụ cười mỗi khi anh chơi bóng rổ xong.
Nhưng anh không chấp nhận, mỗi lần như vậy anh đều đưa nước cho người khác trước mặt cô, hoặc ném vào thùng rác trước mặt cô, khi tâm trạng không vui, anh sẽ tàn nhẫn đỗ một chai nước từ đỉnh đầu của cô xuống.
Cho dù là như thế, ngày hôm sau cô vẫn sẽ đến tìm hắn như không có chuyện gì.
Đột nhiên nghĩ đến những việc khốn nạn của mình đã làm trong quá khứ, hắn cảm thấy bực bội.
Đúng lúc này, bả vai của hắn bị vỗ vỗ, vẻ mặt không kiên nhẫn, đang định phát tác thì nghe thấy một cái tên quen thuộc từ người bên cạnh, điều này khiến tâm trạng của hắn giảm bớt một chút.
“Anh Cảnh, anh… Mau nhìn, đó không phải Nguyễn Tinh sao?”
Nghe vậy, Hoắc Cảnh theo tầm mắt của hắn nhìn sang, thân thể phản ứng trước não một bước.
Trước đây hắn chưa bao giờ để ý đến Nguyễn Tinh, tất nhiên hắn cũng không biết rằng lớp thể dục của họ là cùng một buổi.
"Anh Cảnh, cô ấy không được khỏe sao? Nhìn sắc mặt của cô ấy rất tệ." Nam sinh lại nói.
Hoắc Cảnh nhíu mày, tự hỏi tại sao người này lại nói nhiều như vậy, nhưng khi nhìn cô gái lần nữa, hắn lại phát hiện cô không bình thường.
Cô trông như thể cô không thể chạy.
Cô bị ốm à?
Thời gian nghỉ giải lao vừa kết thúc, Hoắc Cảnh cơ hồ là nhìn theo bóng dáng cô bước lên sân.
Mồ hôi lạnh trên trán không ngừng tuôn ra, Nguyễn Tinh cũng không thể nhịn được nữa nên dứt khoát dừng lại.
Có tiếng bước chân vang lên, Nguyễn Tinh vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Ngô Giai Lệ mồ hôi nhễ nhại đang chạy về phía cô "hum hum hum hum".
Ngô Giai Lệ nói vài câu với người bên cạnh, quay đầu lại thì không thấy người bên cạnh, quay đầu nhìn lại thì thấy sắc mặt Nguyễn Tinh tái nhợt, cô ấy liền khẩn trương chạy tới.
"Nguyễn Nguyễn, cậu không được khỏe sao? Sắc mặt của cậu lúc này trông rất tệ, nếu không chúng ta không chạy nữa." Ngô Giai Lệ đau lòng nói khi nhìn cô như thế này.
“ Tớ không chạy nữa.” Nguyễn Tinh không còn sức lực cũng không kiên trì, gật đầu, cô biết nếu mình chạy sẽ không thoải mái lắm.
Vừa rồi cô thật sự cho rằng mình không có gì nghiêm trọng, đến khi bắt đầu chạy rồi cô mới hối hận.
Cả hai bước đến và giải thích tình hình cho giáo viên thể dục.
“Được, vậy em có thể qua đó nghỉ ngơi đi!” Giáo viên thể dục thấy vẻ khó chịu trên mặt cô không giống như đang giả bộ nên cho phép.
Ngô Giai Lệ muốn chăm sóc cô nhưng giáo viên không đồng ý nên cuối cùng cô ấy phải về đội.
Nguyễn Tinh chịu đựng cơn đau dạ dày, bước đến ngồi ở khán phòng cạnh sân chơi.