Trọng Sinh: Đại Lão Cố Chấp Tiểu Cục Cưng

Chương 24: Giấy trắng

Cũng may hôm nay cô định nhắn tin và chụp ảnh, nếu không thì cô không biết phải chứng minh bản thân như thế nào.

Nguyễn Tinh đưa điện thoại trực tiếp cho Nguyễn Đình, Nguyễn Đình nhìn chằm chằm vào thứ hạng của con gái mình, khuôn mặt ông dần trở nên ôn nhu.

Kiều Li và Lục Vãn hiển nhiên là không tin, sau khi nhìn danh sách điểm cao nhất trên điện thoại, biểu cảm của họ hoàn toàn thay đổi.

Lúc này trên mặt Lục Vãn không còn một chút máu, khi nhìn thấy bảng xếp hạng của Nguyễn Tinh, cô ta chỉ cảm thấy mặt mình vừa nóng vừa đau.

"Tinh Tinh thật tuyệt. Con muốn gì,ba đều cho con", Nguyễn Đình kích động đến nước mắt đều chảy khi nhìn thấy thành tích của con gái.

Đã nhiều năm như vậy, con gái ông đều không học hành tử tế, ông làm ba không cần nói có bao nhiêu lo lắng.

Thực ra, Nguyễn Tinh không học cũng không sao. Nguyễn gia cũng không thiếu tiền, không cần cô ra ngoài làm việc, nhưng Nguyễn Đình vẫn hy vọng con gái mình có thể tiến bộ hơn.

Từ khi mẹ Nguyễn mất, hai ba con ngày càng xa lánh, Nguyễn Tinh cũng bắt đầu trốn học lêu lổng.

Ông cứ nghĩ con gái mình sẽ mãi như thế này, ông cũng đã nghĩ đến việc chấp nhận rồi, nhưng không ngờ lúc còn sống ông còn có thể nhìn thấy những thay đổi của con gái.

"Con không muốn gì cả. Con muốn bố mãi mãi khỏe mạnh và ở bên cạnh con mãi mãi." Không nghĩ tới chỉ cần kết quả tốt trong bài kiểm tra lại khiến bố vui như vậy, mắt Nguyễn Tinh lập tức ửng đỏ.

“ Tiểu xấu xa, miệng cũng thật là ngọt.” Trái tim của Nguyễn Đình như được sưởi ấm bởi lời nói của con gái.

Sau đó Nguyễn Tinh mới nghĩ đến hai người bên cạnh mình.

Lục Vãn và Kiều Li sắc mặt hai người lúc này đều tái nhợt, nơi nào còn có khí thế bức người.

Nguyễn Tinh đột nhiên có hứng thú khi nhìn thấy hai người họ như vậy, cô cúi xuống và chậm rãi nói.

"Dì, chị, tôi thi tốt, các người không phải nên mừng cho tôi sao? Làm sao sắc mặt lại kém như vậy? Chẳng lẽ hai người không muốn tôi thi tốt sao?" Lúc nói đến nửa câu sau Nguyễn Tinh thậm chí còn vắt ra vài giọt nước mắt, ánh mắt mong lung khiến lòng người xót xa.

Như thể bị Nguyễn Tinh đâm thủng suy nghĩ, cả hai vội vàng giải thích, trong nháy mắt trên mặt đã xuất hiện nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, quả thật là muốn bao nhiêu giả tạo có bấy nhiêu giả tạo.

"Sao ... làm sao lại thế, em thi tốt, chúng ta tất nhiên là mừng cho em rồi."

Nhìn bộ dạng của hai người, trong nội tâm cô một trận buồn nôn.

Ngày hôm sau.

“ Thiếu gia, chúng ta đi thôi.” Diệp Thế Dân nhắc nhở khi thấy đã tám giờ.

“Ừ.” Giọng anh khàn khàn khó tả.

Lâm Thần không biết mình phát điên cái gì, sáng sớm liền ngồi ở phòng khách, còn không có ăn sáng, cứ như vậy ngồi ở trên sô pha.

Anh cũng không biết mình đang mong chờ điều gì nữa, không phải chỉ là một tiểu nha đầu? Anh tại sao lại để ý như vậy.

Thật là điên rồ.

Đúng là, ai lại muốn đến gần loại người như anh.

Diệp Thế Dân lúc sáng sớm đã cảm thấy trên người thiếu gia phát ra khí tức lạnh thấu xương, không khỏi rùng mình.

Rõ ràng là ngày hôm qua còn cao hứng. Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Ai làm gì cậu ấy?

Vốn dĩ anh còn đang tức giận, nhưng khi ra cổng nhìn thấy bóng dáng cuộn tròn ở cửa, trong mắt Lâm Thần hàn ý dần dần phai nhạt, khóe miệng vô tình gợi lên một đường vòng cong khó có thể nhận ra.

Diệp Thế Dân lập tức hiểu chuyện gì xảy ra với thiếu gia, hóa ra có liên quan đến cô gái nhỏ này, chẳng trách.

“Lâm Thần, cuối cùng anh cũng đi ra. Tôi đã đợi rất lâu rồi.” Nhìn thấy Lâm Thần đi ra, đôi mắt cô cong như vầng trăng khuyết.

“Sao cô lại ở đây?” Lâm Thần cau mày khi nhìn thấy cô, nhưng trong mắt không có chút sốt ruột.

Quản gia nghe xong lời nói, khóe miệng giật một cái. Rõ ràng là anh mong chờ cô gái nhỏ đến, làm sao sắc mặt nhanh chóng thay đổi như thế.

Nguyễn Tinh hoàn toàn mặc kệ anh nói cái gì đi theo sau lưng tự nhiên bước lên xe, không cảm thấy xấu hổ một chút nào.

“ Tôi… tôi ngày hôm đã nói qua với anh là hôm nay mình cùng đi.” Đôi mắt cô sáng ngời, như những vì sao trên bầu trời.

Khi đến trường trung học số 18, Nguyễn Tinh bước xuống xe một cách tự nhiên.

“Lâm Thần, tôi buổi chiều sẽ đến tìm anh.” Sau khi vẫy tay chào tạm biệt, cô rời đi. Giờ vẫn còn sớm để đến lớp. Từ trường Trung học số 18 đến trường Trung học số 3 chỉ cách nhau có mười phút, đi bộ hoàn toàn tới kịp.

Lâm Thần vẫn không nói gì.

Vì sự kiện ngày hôm qua, vào sáng sớm Nguyễn Tinh đã trở nên nổi tiếng ở trường Trung học số 18.

Khi Lâm Thần đến trường vào buổi sáng, rất nhiều bạn học đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.

Trên diễn đàn không biết từ lúc nào, bức ảnh của Nguyễn Tinh và Lâm Thần cùng nhau ngày hôm qua đã được đăng tải lên.

"Có nghe nói không, Lâm Thần thật sự có bạn gái? Bản thân tôi cũng nghe người khác nói với tôi. Tôi nghe nói cô gái ấy lớn lên rất xinh đẹp, trông như một tiểu tiên nữ."

"Tôi không biết cô gái này có bị mù con mắt nào không, vậy mà coi trọng một người tàn phế, thậm chí còn không thể tự lo cho cuộc sống của mình."

"Nghe nói thái độ của Lâm Thần đối với cô gái khá tốt, hai người vẫn là cùng nhau rời đi."

"Cô gái đó trông thật ngoan. Hôm qua tôi đã tận mắt nhìn thấy, thật sự là tuyệt. Tư vị của loại tiểu tiên nữ này khẳng định là rất tốt, nhưng thật sự rất đáng thương khi tìm được người như Lâm Thần làm bạn trai."

"Nếu cô gái đó là bạn gái của tôi, tôi còn không phải đem cô ấy cúng bái a."

······

Lâm Thần không sử dụng Internet nhiều, đối với sự việc này hoàn toàn không biết gì cả.

Nguyễn Tinh càng là không biết, cô vậy mà đã trở nên nổi tiếng ở trường trung học số 18.

Hôm nay toàn bộ bài thi các môn đều đã được sửa, lần này Nguyễn Tinh lại khiến mọi người ngạc nhiên, không ai nghĩ rằng cô thi được hạng 45, nhưng mà bài thi môn toán cô lại nộp giấy trắng.

Điều này chắc chắn là gây sốc.

Các bạn trong lớp không khỏi thở dài, bài thi toán được điểm 0 thì cũng có thể kiểm tra được hạng 45, thì các bài thi môn khác phải tốt biết bao.

Tuy nhiên, Nguyễn Tinh đã không làm mọi người thất vọng, các môn khác của cô chỉ bị trừ tổng cộng hai điểm, là môn Văn cô bị trừ điểm.

Lần này, nhiều người trong lớp đã thay đổi quan điểm của họ về Nguyễn Tinh.

Nhưng những gì Nguyễn Tinh sắp phải đối mặt là một vấn đề lớn hơn.

Ngay sau đó cô liền bị gọi đến văn phòng.

"Nguyễn Tinh, nói cho tôi biết ... nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, em vậy mà nộp giấy trắng. Em được lắm."

"Thi các môn khác tốt như vậy mà môn toán em lại chỉ nộp một tờ giấy trắng. Em có phải hay không đối với tôi có ý kiến?"

"Tất cả các môn đều quá hoàn hảo, chỉ có môn toán của tôi, thậm chí còn không động đậy cây bút. Thật sự không thể tin được." Lâm Phân đem tất cả các bài thi của mình nhìn một lần, phải thừa nhận rằng nó thực sự hoàn hảo.

······

Lâm Phân đã không dừng lại kể từ khi cô bước vào văn phòng, Nguyễn Tinh muốn giải thích, nhưng không có cơ hội nào cả, vì vậy cô chỉ có thể bình tĩnh đứng đó chịu giáo huấn.

Sau khi Lâm Phân xử tội xong, Nguyễn Tinh mới giải thích: "Thưa thầy, em không có ý kiến

gì với thầy. Em thực sự không biết gì về toán học, và em cũng chẳng hiểu gì về nó cả."

Khi cô gái nhỏ nói, đầu cúi thấp, giống như một con chim cút mắc lỗi, Lâm Phân không khỏi xấu hổ.

"Được rồi, lần sau đừng làm như vậy, sau này không làm được cái gì cứ hỏi tôi."

······

Sau khi Nguyễn Tinh rời đi, Lâm Phân lắc đầu, có chút đáng tiếc.

Thật là một mầm non tốt, tại sao lại không giỏi toán?