"Lâm Thần, em cùng Triệu Huy chia tay."
“Ồ, liên quan gì đến tôi?” Giữa lông mày thiếu niên thoáng hiện lên một tia không kiên nhẫn, môi mỏng khẽ mở.
“Lâm Thần, em thích anh, anh cho em cơ hội được không?” Trần Lệ Nghiên nhận thấy người trước mặt không kiên nhẫn, trên mặt hiện lên một chút tức giận.
Chảng cái gì chứ, không phải chỉ là tên tàn phế sao? Một tên rác rưởi, lại dám đối tôi bằng thái độ này.
"Cút."
Vẻ chán ghét trong mắt Lâm Thần càng sâu, giọng nói mang từ tính của anh lúc này cũng phát lạnh.
"Anh... Lâm Thần, anh vì sao không biết tốt xấu như thế, anh là một cái tàn phế ai sẽ thích anh, tôi nhìn trúng anh, là may mắn của anh, anh vậy mà dám từ chối tôi."
Trần Lệ Nghiên tức giận không chịu được, hai mắt ửng đỏ, tức giận quát mắng Lâm Thần.
Nhà họ Trần có một công ty nhỏ, Trần Lệ Nghiên lớn lên trong ấm áp, từ nhỏ đến lớn người nào không chiều chuộng cô ta, muốn gì được nấy, khi nào cô ta phải chịu những oan ức như vậy.
Những người như thế này có thể đến với anh ta bất cứ lúc nào để làm ầm ĩ.
Lâm Thần tay trên xe lăn càng ngày càng dùng sức, hai mắt ảm đạm bình tĩnh, khóe môi gợi lên châm chọc.
Đối diện với đôi mắt đen không đáy của anh, ánh mắt như vậy khiến Trần Lệ Nghiên trong lòng có chút run rẩy.
Nhưng sau đó cô ta chợt nhận ra rằng Thiếu gia Lâm gia đã không còn là người cao cao tại thượng ngoài tầm với lúc ban đầu,Trần Lệ Nghiên cũng không còn sợ hãi nữa.
Không chút khách khí mở miệng mỉa mai.
"Anh cho rằng anh vẫn là đại thiếu gia cao cao tại thượng trước kia sao? A, ngoài tôi ra sẽ không có ai để ý người tàn phế như anh."
Trần Lệ Nghiên đang định nở một nụ cười đắc thắng, sau lưng cô đột nhiên có một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, giọng nói hay đến nỗi cô ta cũng là nữ nhân mà phải mặc cảm.
“Ai nói không ai để ý anh ấy?” Giọng nói thánh thót của Nguyễn Tinh lọt vào tai hai người.
Lâm Thần quay đầu liền thấy cô gái đứng nơi đó với khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận, đang ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm vào Trần Lệ Nghiên, trong mắt không che giấu ác ý.
Tức giận sao? Cô ấy đây là vì mình tức giận sao? Đây có phải là đang bảo vệ hắn?
Lâm Thần không biết cảm giác của mình lúc này như thế nào, chỉ cảm thấy có thứ gì đó cào xé, trong lòng ngứa ngáy.
Khi Trần Lệ Nghiên quay lại nhìn chủ nhân giọng nói, trong mắt cô hiện lên một chút kinh diễm, nhưng rất nhanh cô ta đã giấu đi vẻ xúc động trên mặt mình.
Quá đẹp, lớn lên có gương mặt xinh đẹp như vậy thì bảo sao các cô gái không ghen tị?
Khi Trần Lệ Nghiên nhìn thấy người trước mặt, cô ta đã không thích cô ngay từ cái nhìn đầu tiên, thậm chí còn có ác cảm với cô, lý do rất đơn giản, cô ta không thích những cô gái trông đẹp hơn mình.
“Cô là ai?” Trần Lệ Nghiên nhìn chằm chằm người trước mặt, nhìn từ đầu đến chân rồi tức giận nói.
Người trước mặt cô ta là người bình thường không thể bình thường hơn nữa, cô ta nhìn không ra nhà thiết kế nào đích thân thiết kế, cho nên thái độ của Trần Lệ Nghiên thật sự không tốt.
Nguyễn Tinh không trả lời, mà thay vào đó, cô nhìn Trần Lệ Nghiên với ánh mắt đôi khi có thâm ý, đôi khi lại lắc đầu thật sâu, như thể đang nhìn thứ gì đó.
Trần Lệ Nghiên không hiểu cô muốn nói gì, và cô ta rất khó chịu khi bị nhìn chằm chằm.
Nguyễn Tinh nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, trong lòng chua xót và thắt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Trần Lệ Nghiên rất dữ tợn và tàn nhẫn, nhưng cô thực sự quá trong sáng và thuần khiết, cô không biết rằng dáng vẻ này của mình trong mắt của Lâm Thần lúc này lại đáng yêu.
"Anh Thần của chúng ta đẹp trai như vậy, cô dám nói không ai để ý anh ấy, cô mù à?"
Cô không biết Lâm Thần khi còn thiếu niên vậy mà rất đáng thương, ai cũng có thể nói ra những lời tổn thương như vậy với anh.
Nguyễn Tinh bộ dáng lúc này có lẽ chỉ có bản thân ác liệt, ngược lại đối với Trần Lệ Nghiên bên cạnh một chút lực uy hϊếp đều không có.
Trần Lệ Nghiên ở bên lúc này dường như vừa nghe thấy một truyện cười, trong mắt hiện lên ý cười chế giễu, nhếch môi cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn Nguyễn Tinh. "Một người tàn phế cả đời chỉ có thể ngồi trên xe lăn. Tôi thấy người phụ như cô mới là mù".
Cô gái nhỏ khi nghe thấy điều này, đôi mắt của cô mở to.
Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng mắng chửi ai, nhưng đây là lần đầu tiên cô xúc động muốn mắng chửi người.
Mà trùng hợp miệng cô lúc này phản ứng rất nhanh so với não còn phản ứng nhanh hơn.
“Đồ ngu.” Cô dường như không ngờ rằng mình sẽ mắng chửi người.
Vừa nói ra hai chữ này, Lâm Thần bên cạnh càng thêm kinh ngạc.
Nha đầu này nhìn ngoan quá, còn biết mắng người, bất quá dáng vẻ mắng người còn rất đáng yêu.
Trần Lệ Nghiên nghe thấy hai chữ này từ miệng Nguyễn Tinh phát ra, mặt đỏ bừng vì tức giận. "Cô ······ cô········"Nửa ngày một chữ đều không nói ra.
"Cô không soi gương xem cô như thế nào. Chỉ bằng cô, cũng dám theo đuổi anh Thần của chúng ta, cũng không xem lại mình có xứng hay không."
Tiểu nha đầu mở miệng một tiếng anh Thần không chút nào e ngại, ngược lại Lâm Thần, trái tim cứng như đá, lúc này dường như bị thứ gì đó cào xé, lại trở nên mềm mại một chút.
“Cô đứa con gái đáng chết này, cô dám nói với tôi như thế này, cô có biết bố tôi là ai không.” Trần Lệ Nghiên tức giận, bất đắc dĩ đành phải đem bối cảnh của mình nói ra.
“Hai ta nói chuyện, nhắc ba cô làm gì, cô lớn như vậy mà còn đi tìm ba, không biết xấu hổ!” Nguyễn Tinh mới không sợ, ba cô rất lợi hại .
"Cô ... Cô chờ đó cho tôi."
Trần Lệ Nghiên gần như phát điên, chỉ để lại một câu rồi xám xịt rời đi.
Các bạn học trong trường đều đã về gần hết, chỉ còn lại Nguyễn Tinh và Lâm Thần ở cửa.
Tương đối không nói gì, hoàn toàn yên tĩnh, ngược lại nổi bật là thỉnh thoảng có xe cộ qua lại có chút ồn ào.
Một lúc lâu sau, để giảm bớt bầu không khí xấu hổ, Nguyễn Tinh chủ động nói.
"Tại sao anh lại ngốc như vậy, đến một nữ sinh cũng có thể bắt nạt anh."
"···" Lâm Thần cứng họng. Cô thấy anh bị bắt nạt khi nào?
“Tại sao anh không nói?” Nguyễn Tinh trong lúc nhất thời không thể hiểu được cảm xúc của anh.
"······"Nói gì cơ.
“Cùng nhau về nhà đi!” Nguyễn Tinh ngập ngừng hỏi.
“Ừ.” trên mặt anh cũng không có biểu cảm nào.
Khi đi với cô được một lúc lâu, anh mới kịp phản ứng.
Tại sao mình lại đồng ý với cô ấy? Rõ ràng là anh không định quay lại nơi đó ngày hôm nay.
Nguyễn Tinh không ngừng nói chuyện dọc đường, Lâm Thần đi bên cạnh thỉnh thoảng cũng sẽ đáp lại một tiếng ừ.
“Mà này, hôm nay cô gái đó có liên quan gì đến anh?” Nguyễn Tinh đột nhiên nghĩ đến cô gái hôm nay, có chút tò mò.
"không biết."
“Được rồi.” Thấy anh ta miễn cưỡng nói, Nguyễn Tinh có chút thất vọng, nhưng vẫn không hỏi nhiều.
Tuy nhiên, những gì Lâm Thần nói đều là sự thật, cô gái kia nhất định phải đi theo anh, nói thích anh, thậm chí anh còn không biết tên cô ta là gì.
Dường như nhận thấy tâm trạng người bên cạnh có chút phiền muộn, một lúc sau, Lâm Thần mới tiếp tục nói: "Tôi thật sự không biết. Cô ấy một mực đi theo tôi, mà tôi cũng không biết cô ấy tên là gì."Sau khi giải thích, Lâm Thần mới có phản ứng. Anh làm gì ở vậy?
Tại sao anh phải giải thích cho cô.