Trọng Sinh: Đại Lão Cố Chấp Tiểu Cục Cưng

Chương 11: Ác ý

Nguyễn Tinh đứng dậy, đôi mắt đặc biệt sáng ngời, nghiêm túc trả lời câu hỏi của giáo viên.

Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ hắt vào mặt cô gái, hàng mi dày như chiếc quạt nhỏ.

Âm thanh nhẹ nhàng và mềm mại vang lên trong lớp học, tạo cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái.

"Việc thực hiện chính sách đóng cửa trong thời gian dài đã cản trở quan hệ đối ngoại - Trung Quốc, ảnh hưởng đến sự tiếp thụ văn hóa, khoa học công nghệ tiên tiến của Trung Quốc, cô lập Trung Quốc với thế giới và cản trở nghiêm trọng sự phát triển vừa chớm nở của chủ nghĩa tư bản. Nó khiến Trung Quốc bị lệch quỹ đạo và dần bị tụt lại phía sau thế giới. "

Sau khi Nguyễn Tinh trả lời câu hỏi, đôi mắt của giáo viên dạy lịch sử sáng lên, ánh mắt nhìn cô trở nên dịu dàng hơn một chút, trong mắt có thêm một chút tán thưởng, rõ ràng là rất hài lòng với câu trả lời của Nguyễn Tinh.

Giáo viên lịch sử không hài lòng liếc nhìn những học sinh khác bên dưới. "Vấn đề đơn giản như vậy đều không trả lời được. Mọi người đều phải học hỏi từ Nguyễn Tinh."

Ngô Giai Lệ từ phía dưới giơ ngón tay cái lên, Nguyễn Tinh cúi đầu nhìn thấy, trong lòng ấm áp, cô quay về phía cô ấy nở một nụ cười thật tươi.

Nhưng vẫn có nhiều người đối với cô có ác ý.

"Cắt, giả bộ cái gì! Ai không biết lúc trước ở trong lớp cô như thế nào!"

"Thật buồn cười người trước đó thậm chí không ngẩng đầu lên trong lớp lại đột nhiên học được."

"Chỉ là trả lời đúng một câu mà thôi, không chừng là mèo mù gặp chuột chết."

"Liền dạng này,đoán chừng không được bao lâu liền sẽ quay lại tìm Hoắc Cảnh."

"Bây giờ lại là người giả bộ giống người."

··

Ngô Giai Lệ tận mắt chứng kiến

những thay đổi của bạn cùng bàn trong hai ngày qua, bây giờ nghe bọn họ nói như cực kỳ khó chịu, trong lòng càng nhiều thêm tức giận.

"Các người dựa vào cái gì lại nói như vậy, hai ngày qua các người không thấy cô ấy thay đổi sao?"

"Các người nói chuyện cũng thật khó nghe đi!"

Ngô Giai Lệ cũng mặc kệ giáo viên có hay không, cô ấy quay lại tránh cãi với những người đang nghị luận Nguyễn Tinh.

Nghe những lời bàn tán này, Nguyễn Tinh ngược lại không có cảm giác, trong lòng cô rất bình tĩnh, cô chưa bao giờ nghĩ rằng người bạn cùng bàn yếu ớt của mình lại vì mình mà tranh cãi với những người này,trong lòng cô rất cảm kích.

Cô chưa từng nếm trải cảm giác này bao giờ, kiếp trước đối mặt với lời nói mắng chửi, quan hệ lạnh nhạt với bạn cùng lớp, lúc đó trong tiềm thức cô coi Lục Vãn là người duy nhất tốt với cô và là người bạn tốt nhất của cô nhưng không ngờ cô ta lại có mục đích riêng.

Bây giờ nghĩ lại cô thật sự cảm thấy mình rất ngốc, kiếp trước cô nên nghĩ tới khi bị mọi người chế giễu, mắng chửi, Lục Vãn từ đầu đến cuối chưa bao giờ tranh cãi một câu vì cô như Ngô Giai Lệ. Thay vào đó, cô ta nói những lời không rõ ràng, điều này càng đẩy cô lên nơi đầu sóng ngọn gió.Danh tiếng của cô ở trường ngày càng xấu đi và điều này không thể không nói sự trợ giúp của Lục Vãn.

"Chuyện này tớ không quan tâm, đừng tranh cãi với bọn họ."

Nhìn Ngô Giai Lệ đang tranh cãi với người khác vì sự bất bình giùm mình, Nguyễn Tinh không phải không có cảm giác, nhưng tranh luận với họ cũng vô ích, cô cảm thấy không cần lãng phí thời gian với đám người này, vì vậy liền nắm lấy cánh tay của Ngô Giai Lệ kéo cô ấy lại.

"Nhưng ... nhưng bọn họ nói cậu thực sự quá đáng ..." Ngô Giai Giai cụp mắt xuống, cảm thấy có lỗi với Nguyễn Tinh.

Nguyễn Tinh đang ngồi bên cạnh cô ấy, và cô tự nhiên có thể cảm giác được cô ấy vì cô mà thương tâm.

“Hãy đi theo cách riêng của mình và mặc kệ người khác nói!” Nguyễn Tinh vỗ vai cô ấy trấn an.

Vào lúc này, ngược lại Ngô Giai Lệ ủy khuất như thể cô bị bắt nạt, và Nguyễn Tinh lại trở thành người an ủi.

Mối quan hệ giữa hai người ngồi cùng bàn nhanh chóng trở nên thân thiết hơn sau những chuyện này.

Lớp sáu.

"Vãn Vãn, sáng nay toy đã thấy cậu ở cổng trường."

Nghĩ đến việc gặp Lục Vãn ở cổng trường sáng nay, Trần Tư Tư tranh thủ lúc tan học chạy đến chỗ Lục Vãn.

Lục Vãn nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cây bút trong tay không tự chủ được rơi xuống đất.

Cô ta đã bị phát hiện đi xe buýt sáng nay.

Những người khác sẽ nghĩ gì về cô ta?

Khuôn mặt của Lục Vãn càng ngày càng trở nên khó coi

"Sao vậy? Vãn Vãn?"

Nhận thấy biểu hiện của Lục Vãn không đúng, Trần Tư Tư cho rằng cô ta bị bệnh, giọng điệu có chút lo lắng.

“Không sao, chỉ là thân thể có chút không thoải mái, không có gì nghiêm trọng.” Lục Vãn lấy lại tinh thần, lại lần nữa nhặt lên bộ dạng nữ thần dịu dàng.

“ Vãn Vãn sáng nay gia đình cậu không đưa đi cậu sao?” Trần Tư Tư khó hiểu, không phải ngày nào Lục Vãn cũng có người đến đón cô ta sao? Sao đột nhiên lại bắt xe?

“Hôm nay tài xế ở nhà xin nghỉ, nên tớ tự mình đến.” Lục Vãn bịa ra một lý do, dù sao Trần Tư Tư cũng ngốc nhất định sẽ không phát hiện được.

"Chà, Vãn Vãn thực sự khác với những người giàu có khác. Họ khó chiều hơn cậu rất nhiều." Trần Tư Tư rõ ràng không nghi ngờ gì khi nghe cô ta, Trần Tư Tư còn nghiêm túc khen ngợi Lục Vãn.

Sau tiết học cuối cùng, Lục Vãn sợ Nguyễn Tinh về sớm, liền canh giữ ở cửa phòng học lớp một.

Nguyễn Tinh giữa trưa đã đồng ý đi ăn với Ngô Giai Lệ, vừa rời khỏi lớp học, Nguyễn Tinh đã nhìn thấy một khuôn mặt mà cô vô cùng ghét.

"Tinh Tinh, cùng nhau đi ăn đi."Khi Lục Vãn nhìn thấy Nguyễn Tinh đi ra, như thể sợ cô bỏ chạy, cô ta bước tới nắm lấy cánh tay cô.

Ngô Giai Lệ biết họ là chị em, có mối quan hệ tốt, cô ấy không muốn quấy rầy hai chị em họ ăn cơm, vì vậy cô ấy quay lại nhìn Nguyễn Tinh. "Hay là ..."Ngô Giai Lệ vừa nói, Nguyễn Tinh dường như biết cô định nói gì, cô rút tay của mình khỏi tay Lục Vãn, thân mật nắm lấy cánh tay của Ngô Giai Lệ không cho cô ấy đi.

"Tôi đã có hẹn với bạn tôi, không thể cùng cô đi ăn."

Nói xong, cô kéo Ngô Giai Lệ đi mà không nhìn Lục Vãn.

Lúc này vẫn có rất nhiều người bước ra khỏi lớp, hầu như tất cả đều nhìn thấy Lục Vãn bị Nguyễn Tinh từ chối, Lục Vãn đứng tại chỗ trong lòng hận đến muốn chết, nhưng vì hình tượng tốt đẹp mà cô ta luôn tạo dựng thì vẫn nhịn xuống không bùng phát.

"Thay đổi một gương mặt thì sao, còn không phải cũng chán ghét như vậy, một chút cũng không đáng yêu bằng nữ thần Lục Vãn của chúng ta."

"Thật là, sao cô ta có thể đối xử với chị mình như thế vậy?"

"Thái độ đối với chị gái quá tệ, nữ thần cũng quá thiện lương đi!"

"Nữ thần tính tình quá tốt, đối với Nguyễn Tinh quá nuông chiều rồi!"

"Nữ thần đừng buồn, đừng lo lắng cho đứa em gái như thế này."

"Nguyễn Tinh quá không biết tốt xấu!"

"Nguyễn Tinh không phải cùng Lục Vãn là chị em sao? Trước đây quan hệ giữa hai người không phải đặc biệt tốt sao?"

"Hai người hôm nay xảy ra chuyện gì a!"

Danh tiếng của Lục Vãn ở trường rất tốt, là hoa khôi của trường, đương nhiên chiếm được cảm tình của rất nhiều người, vì vậy rất nhiều học sinh trong lớp nhìn thấy cảnh này đầu tiên là chế nhạo Nguyễn Tinh, ngược lại họ tiến lên an ủi Lục Vãn, nhưng cũng có một số người chỉ tò mò hai chị em này sao đột nhiên không còn thân thiết nữa.

Nhìn thấy hầu hết mọi người đều đứng về phía mình, tâm trạng cũng không tuệ ngược lại có chút vui mừng, cô ta rất hưởng thụ cảm giác được mọi người yêu thích.