Hoa Minh Nguyệt, Đứng Lại!

Chương 9: Kiếm Trò Vui

Nhóm dịch: Sea

***

“Hoa Minh Nguyệt, cậu làm gì đấy hả?” Trần Hương Ngâm rụt tay lại, xuýt xoa thổi bàn tay đã đỏ ửng lên của mình: “Tôi thấy cậu đang ghen tị với tôi thì có.”

“Tôi ghen tị với cậu?” Hoa Minh Nguyệt bật cười khoa trương: “Chỉ vì cái nhẫn dung tục của cậu sao? Thật đáng tiếc cho viên kim cương to như thế mà lại bị chà đạp.”

“Hoa Minh Nguyệt!” Cuối cùng vẫn không nhịn được việc bị khích bác, Trần Hương Ngâm giận dữ đứng lên nói: “Cậu từ nhỏ đã mồm miệng lem lẻm, tôi không nói lại cậu. Nhưng cậu sẽ chẳng bao giờ bằng được tôi ở phương diện này đâu.”

Dứt lời, cô ấy cầm túi xách, mỉm cười rời đi.

Sau khi lên xe, Trần Hương Ngâm gục đầu trên vô lăng cười rũ rượi. Chao ôi, cô ấy vậy mà lại thắng Hoa Minh Nguyệt ở một phương diện nào đó. Điều này thật sự rất tuyệt.

“Cô ta có ý gì?” Hoa Minh Nguyệt rất bất bình. Trần Hương Ngâm dựa vào cái gì mà chỉ trỏ phán xét cuộc sống của cô?

Các cô gái thấy tình hình không ổn, bèn thi nhau an ủi cô: “Ôi dào, họ Trần kia cứ thích nói quá lên, đàm phán làm ăn gì chứ, có khi chẳng phải do cô ta làm được đâu. Nom cái vẻ đắc chí của cô ta kìa.”

“Đúng vậy, đây là chị Hoa của chúng ta không màng danh lợi, chứ nếu chị mà đích thân ra tay thì chắc chắn còn gặt hái được thành quả lớn hơn cô ta nhiều.”

“Chí lí! Có điều, viên kim cương của cô ta to thật đấy.” Một người đột nhiên tỏ vẻ thèm nhỏ dãi mà rằng.

“Ừ! Hả?” Hoa Minh Nguyệt và những người khác đều gật đầu, sau đó nhận ra có gì đó sai sai, liền đồng loạt nhìn về phía người vừa ‘phát biểu’. Cô ta biết mình lỡ lời, bèn hoảng hốt che miệng, cun cút rụt người sang một bên “trồng nấm”.

“Các cậu cũng nghĩ thế à?” Hoa Minh Nguyệt khoanh tay trước ngực, dựa vào lưng ghế và lạnh lùng quét mắt nhìn các chị em của mình.

“Không, không, tất nhiên là không rồi.” Bọn họ sợ hãi lắc đầu nguầy nguậy và bày tỏ sự trung thành: “Lòng trung thành của chúng em đối với chị, có trời đất chứng giám.”

Hoa Minh Nguyệt vẫn khó chịu, nhưng không muốn tìm hiểu cặn kẽ xem nguyên nhân sự khó chịu này xuất phát từ bản chất “gió chiều nào xoay chiều ấy” của các cô bạn, hay do những lời nói của Trần Hương Ngâm. Cô lắc đầu, dường như làm vậy có thể quẳng hết những suy nghĩ ra ngoài. Cô thật sự không muốn niềm tin từ trước đến nay của mình bị lung lay chỉ vì Trần Hương Ngâm.

“Đi nào!” Hoa Minh Nguyệt phóng khoáng vung tay lên: “Chị Hoa dẫn các em đi kiếm trò vui!”

“Trò vui ạ?” Các cô gái đưa mắt nhìn nhau, rồi đưa tay che miệng cười gian: “Đúng thế, chúng ta nên tìm trò vui thôi.”

Nhìn những nụ cười xấu xa đó, Hoa Minh Nguyệt bó tay. Bọn họ nghĩ đi đâu vậy?

Một lúc lâu sau, các cô gái ngẩng đầu nhìn tấm biển hiệu to tướng, lắp bắp: “Xe… xe Go-Kart?”

“Đúng thế. Trên đời này còn trò gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn trò đua xe Go-Kart chứ?” Hoa Minh Nguyệt đưa tay lên trán che bớt ánh nắng, nheo mắt nhìn tấm biển và cười nói: “Nào, hôm nay chị bao, chúng ta cứ chơi cho thoả thích, quên hết những chuyện bực mình đi.”

Nói đoạn, cô dẫn đầu đi vào bên trong.

Những người khác nhìn nhau với vẻ mặt đau khổ. Bọn họ thật sự không nên kỳ vọng gì vào sở thích của Hoa Minh Nguyệt. Ban đầu, khi cô nói đến trò vui “thú vị và kí©ɧ ŧɧí©ɧ”, bọn họ còn tưởng rằng cả nhóm sẽ đến những nơi đại loại như quán bar, biết đâu còn có thể câu được một anh chàng, nào ngờ lại là đi chơi đua xe Go-Kart.

Trời ơi, bọn họ toàn những cô gái chân yếu tay mềm, bảo bọn họ chạy xe tốc độ, hay lái loại xe đua ba bánh bằng điện còn được, chứ để đua xe Go-Kart thì thật sự là đã đánh giá quá cao bọn họ.

Tuy nghĩ như thế, nhưng cả nhóm vẫn ủ rũ đi theo sau.

Trong sảnh lớn, người quản lý của câu lạc bộ đang vồn vã tiếp đón Hoa Minh Nguyệt: “Sáng nay nghe thấy tiếng chim khách, tôi liền biết ngay sẽ có chuyện vui. Hoá ra là cô Hoa ghé thăm, thật vinh hạnh cho câu lạc bộ của chúng tôi.”

Anh ta đích thân bưng trà rót nước cho Hoa Minh Nguyệt, dáng vẻ xun xoe nịnh bợ, chỉ hận không thể đấm chân bóp vai cho cô.

“Những kẻ nịnh bợ” đích thực của Hoa Minh Nguyệt đứng bên cạnh ngây ra nhìn, cảm thấy nguy cơ sắp thất nghiệp đến nơi, tức thì quên luôn cả sợ hãi, rối rít chạy đến trước mặt cô, thái độ hết sức ân cần: “Chị Hoa, chị Hoa, để em đấm lưng cho chị.”

“Chị Hoa, chị Hoa, để em…”

“Cô Hoa, cô Hoa…” Quản lý câu lạc bộ cũng sán đến góp vui.

Giữa một nhóm người ồn ào vây quanh, Hoa Minh Nguyệt váng hết cả đầu, bèn đặt mạnh chiếc cốc xuống bàn đánh “cạch” một tiếng, đoạn đứng phắt dậy, gắt lên: “Được rồi, ầm ĩ nhức cả đầu. Mau đưa tôi qua bên đó đi.”

Đám chị em của cô sợ khϊếp vía, lập tức câm như hến. Người quản lý cảm thấy cơ hội của mình đã đến lon ton đi tới gần cô, cúi đầu khom lưng nói: “Xin mời cô Hoa qua bên này ạ.”

Ngay khi Hoa Minh Nguyệt định cất bước, một cô gái trong hội bỗng ôm bụng kêu lên: “Ôi, ôi.”

“Sao thế? Mau gọi 120, gọi xe cấp cứu đi!” Hoa Minh Nguyệt hoảng hồn. Người kia kêu quá to khiến cô còn tưởng rằng cô ta phát bệnh nặng.

“Không, không, không có gì nghiêm trọng đâu chị ơi.” Cô ta sợ hãi, vội vàng ngăn Hoa Minh Nguyệt lại, sau đó yếu ớt ngã vật trên sô pha khi cô nhìn sang, còn đỏ mặt nói: “Nguyệt Nguyệt à, em không sao đâu, em ‘đến tháng’ đấy thôi.”

“Hả?” Hoa Minh Nguyệt trợn tròn mắt nghĩ bụng, cô ta không lừa cô đấy chứ? Ban nãy ở quán cà phê, cô ta rõ ràng đã “xơi” hết ba hộp kem, giờ lại nói là “đến tháng”?

Cô gái kia như đoán được suy nghĩ của cô, bèn cắn môi, rồi nói với vẻ đáng thương: “Vâng. Chính bởi vì ăn nhiều kem, nên bây giờ em mới đau thế này. Không sao đâu Nguyệt Nguyệt ạ, em vẫn đi được.”

Nói xong, cô ta cắn răng, ra vẻ kiên cường đứng lên. Ai dè, còn chưa đi được hai bước thì đã yếu xìu ngã trên sô pha. Thấy vậy, Hoa Minh Nguyệt không đành lòng, liền bảo: “Thôi, thôi, cậu đừng đi theo bọn mình nữa.”

“Vâng!” Cô gái nhanh nhẹn ôm lấy ghế sô pha: “Em biết là Nguyệt Nguyệt tốt nhất mà.”

“...” Hoa Minh Nguyệt thật sự cạn lời. Nhìn cô ta luôn miệng rêи ɾỉ, cô không khỏi đưa ta đỡ trán. Đủ rồi! Lần nào đến đây cũng diễn trò này, bọn họ diễn không biết chán, nhưng cô nhìn đã phát ngán rồi, được chưa?

“Cậu nghỉ ngơi đi nhé!” Cô an ủi cô ta, sau đó nói với những người còn lại: “Các cậu không đau ốm gì đấy chứ?”

“Không, không, hoàn toàn không.” Cả bọn đáp chắc nịch, còn lắc đầu như trống bỏi, nhưng lại chửi thầm cô bạn giả vờ đau bụng: Chết tiệt, lại bị con khốn kia giành đi trước một bước.

“À phải.” Hoa Minh Nguyệt bảo người quản lý: “Anh pha cho các cô đây cốc trà gừng uống cho ấm.”

“Nguyệt Nguyệt.” Cô gái “giả vờ” đau bụng cười gượng nói: “Không cần đâu, thật ra mình cũng không đau lắm.”

Dứt lời, cô ta cố đứng dậy. Đùa sao? Cô ta ghét nhất mùi gừng, bảo cô ta uống trà gừng thì thà đi chơi đua xe Go-Kart còn hơn.

“Sao cậu lại giấu bệnh như vậy?” Hoa Minh Nguyệt nhất quyết đẩy cô ta ngồi lại sô pha, chân thành khuyên nhủ: “Tôi biết cậu không thích gừng, nhưng vì sức khỏe của bản thân, cậu phải kiên cường lên.”

Cô vừa nói vừa giơ nắm tay lên, làm động tác cổ vũ. Cô bạn kia càng thêm đắng lòng, không kìm được mà nghẹn ngào thổn thức. Hoa Minh Nguyệt nhất định là đang cố ý đây mà.