Hai Cô Con Dâu Dâm Đãng

Chương 13

Chiều hôm ấy, về nhà rồi mà Ngọc vẫn chưa thể quên nổi những giây phút ân ái cùng hai người phụ nữ kia, họ mang đến cho Ngọc một kɧoáı ©ảʍ rất lạ, điều mà Vinh chưa làm được bao giờ.

Mở túi xách, Ngọc tính lấy tập hồ sơ ra xem lại thì nàng thấy một chiếc hộp lạ. Thì ra là cái vật tròn tròn xinh xắn gây rung mà lúc nãy Mai dùng cho Ngọc. Bên trong hộp còn có một mảnh giấy nhỏ, “Lần đầu thật tuyệt, món quà kỷ niệm” – trên đó ghi. Ngọc cầm vật đó trên tay, sờ nắn rồi mỉm cười, cái vật nhỏ bé thế này mà lại còn khiến nàng sướиɠ hơn cả cục thịt của Vinh, hay thật đấy.

Nàng cầm nó vào nhà tắm, Ngọc tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi dạng háng trên bồn tắm, nàng nhấn nút, cái hạt ấy rung thật mạnh. Ngọc dí nó nhè nhẹ lên hai núʍ ѵú nàng, á, nó như thể đang có hàng ngàn cái lưỡi đang liếʍ cái núm xinh xắn của nàng, núʍ ѵú nàng nhô cao, bầu vυ' căng cứng. Nàng thở hổn hển. Cứ thế nàng rê cái hạt ấy trên vυ' này thì tay nàng bóp bên vυ' còn lại. L*и nàng bắt đầu ứa nước. Ngọc rê dần cái hạt rung xuống phía bụng mình, thật sảng khoái. Nàng kéo nó xuống trước cửa mình, rồi ấn nhè nhẹ vào hai bên mép l*и hồng hào của nàng, ôi, sướиɠ chết mất.

Nước da^ʍ khí trong l*и nàng chảy xuống tận bắp đùi. Đặt cái hạt rung ngay lỗ l*и, nàng ấn nhẹ một cái, ót, nó dễ dàng chui vào l*и nàng, kɧoáı ©ảʍ tăng lên gấp ngàn lần. Nàng co thắt âʍ đa͙σ cho hút sâu cái hạt rung vào l*и nàng hơn.

“Ah… ah… ” nàng rên lên khi nó chạm vào tận tử ©υиɠ, vừa thốn lại vừa sướиɠ không thể chịu nổi, Ngọc sàng sê mông trên thành bồn tắm, một tay nàng đưa lên bóρ ѵú mình. “Ư… ư… a”, Ngọc thót bụng, mông nàng rướn lên, hai ngón tay nàng siết chặt núʍ ѵú, nàng lại đạt cực khoái, cơ thể Ngọc giật giật rồi ra đầy da^ʍ khí. Miệng nàng mỉm cười, “đây rồi, thì ra đây là cảm giác mình đã tìm kiếm bấy lâu nay”, nàng mãn nguyện đứng dậy tắm lại lần nữa.

Vừa xuống bếp một lúc, Ngọc thấy bố và chị Vân vào nhà, hai người có vẻ hơi mệt.

– Bố và chị đi xem tennis về ạ? – Ngọc hỏi.

– Ừ hôm nay bố tham dự giao lưu, chị đi theo cổ vũ. – Vân cười trả lời nàng.

– Bố mệt không ạ? – Ngọc quay sang bố.

– Cố gắng giành hạng nhất cũng hơi mệt, nhưng… xong rồi… lại rất là sướиɠ con à. – Ông Khánh nói cố tình chọc Vân.

– Dạ, hạng nhất tất nhiên là sướиɠ rồi ạ, bố giỏi quá. À, bố và chị lên tắm thay đồ rồi đợi anh Quang anh Vinh về cùng ăn cơm luôn nhé.

– Ừ. – Ông Khánh nói xong rồi cùng Vân lên tầng, ai về phòng nấy tắm rửa.

Một lúc sau, xe của Quang và Vinh về đến nhà. Hai người vừa đi vừa bàn bạc công việc trông có vẻ căng thẳng. Sau bữa ăn, cả gia đình ngồi quây quần ở phòng khách.

– Bố ơi, hai ngày nữa con và Vinh sẽ đi công tác một chuyến! – Quang mở lời.

– Thế à, sao đi gấp thế con.

– Dạ, dự án mới của bọn con đang gặp chút khó khăn. Bọn con phải ra gặp trực tiếp đối tác một chuyến.

– Ừ, thôi ráng lo công việc, ở nhà đã có cái Vân và Ngọc trông coi. – Ông Khánh mừng như tết.

– Dạ, anh cứ yên tâm, bọn em ở nhà sẽ chăm sóc bố. – Vân lên tiếng, nàng cười nhìn ông Khánh.

– Ừ, thế anh cũng yên tâm, em chăm sóc bố giúp anh.

– Thế hai anh đi bao lâu ạ? – Ngọc hỏi Vinh.

– Ít nhất cũng khoảng ba bốn ngày đó em. Em ở nhà phụ giúp chị Vân chăm sóc bố nhé.

– Dạ, em biết mà, anh không phải lo việc ở nhà đâu.

Kết thúc cuộc nói chuyện tối hôm đó, ông Khánh lên phòng, lòng đầy vui sướиɠ. Hai đứa con trai đi công tác rồi, ông sẽ thỏa thích làʍ t̠ìиɦ với Vân và có khi đây là cơ hội cho ông gần gũi Ngọc hơn nữa.

Quang và Vân cũng về phòng. Vân đùa:

– Tối nay anh vẫn bị phạt nhé.

– Thôi anh lo thu xếp công việc, em ngủ trước đi nhé. – Quang đáp lại.

– Chồng gì mà vợ không cho đυ.ng chạm mà vẫn không phản ứng gì hết.

– Lúc này công việc đang trục trặc, anh thật sự không có tâm trạng, em ngủ trước đi.

Vân cũng thôi, dù gì nàng cũng mệt cả ngày nay, từ sáng đã bị bố chồng ȶᏂασ cho đến tận chiều, nàng leo lên giường ngủ ngon lành.

Vinh và Ngọc cũng thế, Ngọc lấy lý do hôm nay đi ra ngoài gặp khách hàng hơi mệt nên đi ngủ trước, Vinh cũng lại tiếp tục công việc.

Hai ngày nữa thôi, khi Quang và Vinh ra khỏi nhà đi công tác, căn nhà này sẽ thật sự loạn hết cả lên, lσạи ɭυâи. Ông Khánh ngủ ngon lành, qua ngày hôm sau ông cũng ra ngoài từ sớm gặp gỡ bạn bè, đến tận sau khi Quang và Vinh về nhà ông mới về. Thật ra ông Khánh đang cố tình dưỡng quân, cho “trận đánh lớn” sắp tới.

Ngày hôm ấy, Quang và Vinh được hai cô vợ xinh đẹp tiễn ra sân bay. Khi hai chàng đã lên máy bay, Vân cũng chạy về trường còn Ngọc thì về lại công ty của mình. Lên lớp mà Vân thấy lòng nôn nao, nàng đã rất nhớ c̠ôи ŧɧịt̠ nóng hổi của ông Khánh, người nàng rạo rực như kiến cắn đâu đó rất bức rức.

Hết tiết, Vân ra lấy xe, phóng về nhà, nàng muốn ông Khánh lắm rồi. Nhưng khi về nàng lại chẳng thấy ông Khánh đâu, thất vọng, nàng lên thay đồ rồi xuống làm thức ăn. Ông Khánh lúc này vừa ra ngoài về, ông thấy xe Vân đã ở trong nhà, miệng nhoẻn cười, khóa cổng, ông rón rén bước vào. Thấy con dâu đang ở dưới bếp, Vân đang mặc một cái áo lụa tơ tằm màu trắng, chiếc quần ngắn làm tôn lên đôi chân dài trắng ngần của nàng, ông Khánh tiến đến ôm eo Vân từ sau, vuốt mông nàng, ông cạ cạ c̠ôи ŧɧịt̠ vào mông nàng.

– Bố, bố đi đâu vậy, con tìm nãy giờ!

– Con tìm bố làm chi vậy, con dâu.