Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 671: Hy vọng biến mất như gió bay

Đường Tâm Nhan gọi người giúp việc tới dọn dẹp vết tích cafe trên sàn nhà, sau đó cô mới ngồi xuống đối diện Mặc Trì Úy.

“Cafe có vấn đề đúng không?” Mặc dù dùng giọng điệu hoài nghi nhưng ý tứ trong giọng nói lại là chắc chắn.

Mặc Trì Úy nhướn vai.

“Quả thật có vấn đề, cô ta đã thêm gì đó vào bên trong, nếu như em không đoán sai thì chắc là thêm thứ mà có thể khiến đàn ông bộc phát thú tính đấy.”

Mặc Trì Úy lười nhác dựa vào ghế, đôi mắt đen láy như biển lớn cứ mái thâm tình nhìn người phụ nữ của mình.

“Rõ ràng anh biết bên trong có thứ gì đó, tại sao còn định uống? Nếu như em không đi vào, có phải anh định uống thật luôn không?”

Đường Tâm Nhan vội vàng hỏi, cô không dám tưởng tượng nếu như mình không xuất hiện vào lúc này, có phải anh sẽ lên giường với Triệu Hân Hân rồi hay không?”

Mặc Trì Úy đứng dậy, tới trước mặt Đường Tâm Nhan, bàn tay to lớn dịu dàng rơi xuống sau lưng cô.

“Cô gái ngốc này, anh thấy em đứng ở cửa nên mới cố ý bê cốc lên, em cho rằng dưới tình huống biết bên trong đã thêm thứ gì đó mà anh còn uống nữa hay sao?”

Giọng nói đầy từ tính của Mặc Trì Úy chầm chậm rót vào tai Đường Tâm Nhan.

Nghe thấy anh nói như vậy, Đường Tâm Nhan thở phào một hơi.

“Bà xã, anh đói rồi.”

Mặc Trì Úy đột nhiên mở miệng nói.

“Đói rồi? Không phải vừa nãy anh vừa ăn rồi hay sao? Em đi chuẩn bị ít đồ ăn đêm cho anh.”

Đường Tâm Nhan nói xong câu này thì quay người định rời đi.

Vào đúng lúc cô quay người, Mặc Trì Úy đã ôm cô vào lòng.

“Anh đói rồi, nhưng anh không muốn ăn đồ ăn, thứ anh muốn ăn chỉ có…” Mặc Trì Úy kề sát đôi môi mỏng bên tai Đường Tâm Nhan, hơi thở nóng rực, đầy sự chọc ghẹo dính sát vào tai cô.

Một lúc sau, anh mới mở miệng nói:

“Chỉ có em.”

Mặc dù chỉ có ba chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh, hơi thở nóng rực phả vào má cô, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tâm Nhan đột nhiên nóng tới nỗi lan tới cả hai tai.

“Anh hư thế.” Đường Tâm Nhan giơ nắm đấm lên, khẽ đấm vào vòm ngực của Mặc Trì Úy.

Một giây sau, Mặc Trì Úy đã ôm eo cô lên, đi thẳng vào trong giường lớn ở bên trong.

Kế hoạch không thành công, Triệu Hân Hân mất ngủ cả đêm, vì để vớt vát lại thể diện, sáng sớm ngày thứ hai, cô ta đã dậy sớm, đi thẳng tới phòng bếp.

“Tôi tới chuẩn bị đồ ăn sáng.”

Triệu Hân Hân xung phong nhận việc.

“Cô Triệu, cô là khách, sao có thể để cô chuẩn bị đồ ăn sáng được? Hay cô vẫn nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ chuẩn bị đồ ăn sáng ngay.”

Nhìn thấy thực phẩm mà Triệu Hân Hân cầm tới để làm bữa sáng, người giúp việc vội vàng đi tới bên cạnh cô ta.

“Mặc dù bây giờ tôi là khách ở nơi này, nhưng tôi tin trong tương lai gần, thân phận này sẽ thay đổi thôi, các người đều là người thông minh, chắc sẽ hiểu được ý trong lời tôi nói.”

Triệu Hân Hân ý tứ nhìn mỗi một người trong phòng bếp, nói.

“Cậu chủ.” Một người giúp việc nhìn thấy Mặc Trì Úy, lập tức tiến lên trước chào hỏi.

Trì Úy dậy rồi? Sao lại sớm như vậy? Triệu Hân Hân đang đứng quay lưng với cửa phòng bếp, nghe thấy tiếng người giúp việc chào hỏi, cô ta ngạc nhiên, hít sâu liên tiếp mấy cái, sau đó mới quay người, nở nụ cười xán lạn.

“Trì Úy, chào buổi sáng.”

Triệu Hân Hân nở nụ cười, đi tới trước mặt Mặc Trì Úy.

“Tối qua ngủ ngon không?”

Triệu Hân Hân chỏi.

Mặc Trì Úy nhướn mày.

“Có vợ ở bên cạnh, đương nhiên là ngủ ngon rồi, Hân Hân, cô qua đây một lát, tôi có thứ này cho cô.”

Nói xong câu này, Mặc Trì Úy quay người rời khỏi phòng bếp.

Xem cái gì? Triệu Hân Hân nghi ngờ, thế nhưng cô ta vẫn đi theo sau Mặc Trì Úy, cùng anh đi tới phòng sách.

Nhìn thấy Đường Tâm Nhan không có ở phòng sách, Triệu Hân Hân nhìn thấy một chút hy vọng.

“Trì Úy, anh… anh muốn cho em xem cái gì?” Triệu Hân Hân nhìn Mặc Trì Úy với khuôn mặt đầy kỳ vọng, nhẹ giọng hỏi.

Mặc Trì Úy mở máy tính lên, gõ mấy cái, sau đó kêu Triệu Hân Hân đi tới trước mặt.

“Nhìn đi, rất đặc sắc.”

Triệu Hân Hân vui vẻ ngồi trước máy tính, nhưng khi nhìn thấy cảnh trên màn hình, cả người cô ta đều ngây lại.

Triệu Hân Hân ngàn vạn lần cũng không ngờ tới, trên màn hình lại đang phát cảnh tượng tối qua cô ta đi vào phòng bếp, mỗi một cảnh đều vô cùng rõ ràng, rõ ràng tới nỗi khiến cô ta hơi khó tưởng tượng tới.

“Cái này…”

Mặc Trì Úy nhướn đôi môi gợi cảm.

“Tôi quên không nói cho cô biết, trong phòng bếp có camera.”

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hân Hân hít một hơi lạnh, bây giờ nghe thấy câu này của Mặc Trì Úy, cô ta hoàn toàn sụp đổ.

“Anh… anh sớm đã biết em làm những chuyện này trong phòng bếp, tại sao… tại sao lại còn định uống cốc cafe đó?”

Giọng nói Triệu Hân Hân run rẩy, cô ta hỏi.

Đôi mắt đen láy của Mặc Trì Úy hơi híp lại.

“Bởi vì người phụ nữ của tôi ở bên ngoài, tôi chỉ muốn xem xem người phụ nữ của tôi có biểu hiện như thế nào thôi.”

Câu này của Mặc Trì Úy giống như sét đánh ban ngày, hung hăng đâm vào người Triệu Hân Hân.

“Anh… anh không có chút tình cảm nào với em hay sao? Trì Úy, em có thể… có thể vì anh mà làm bất cứ chuyện gì.”

Triệu Hân Hân đứng dậy, đi tới trước mặt Mặc Trì Úy, đôi mắt sáng rực không ngừng phát ra những ánh sáng quyến rũ.

“Trì Úy, em… em yêu anh, em không tin anh không có chút cảm giác nào với em, em thật sự rất yêu anh.”

Vì để thể hiện tình cảm sâu đậm của mình với Mặc Trì Úy, cô ta đột nhiên bổ nhào vào lòng Mặc Trì Úy.

“Buông tay ra.”

“Không, em không buông, Trì Úy, chỉ cần anh cho em cơ hội, em tin em nhất định có thể chứng minh sự xuất sắc của mình, em… em sẽ không kém so với Đường Tâm Nhan đâu.”

Nghe thấy sự phẫn nộ của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân không những không buông tay mà càng ôm chặt hơn, cô ta biết đây là cơ hội duy nhất của mình, một khi thất bại bản thân cô ta có thể sẽ rời đi một cách thảm bại.

Mặc Trì Úy nhíu mày, không buồn nghĩ mà thẳng thừng đẩy Triệu Hân Hân ra, không chút thương hương tiếc ngọc.

“Không sai, người phụ nữ của tôi quả thật không phải người phụ nữ xuất sắc nhất trên thế giới này, nhưng trong mắt Mặc Trì Úy tôi, cô ấy là độc nhất vô nhị, Triệu Hân Hân, sự lương thiện và đơn thuần của cô ấy là thứ mà cả đời này cô không bao giờ có được. Nể tình thân phận của của giáo sư Triệu, chuyện tối qua cô làm tôi sẽ không tính toán nữa, nếu như có lần thứ hai, cho dù giáo sư Triệu có bảo vệ cô thì tôi cũng sẽ để cô có kết cục xứng đáng.”

Giọng nói của Mặc Trì Úy không phải rất lớn nhưng lại mang theo sức mạnh tàn nhẫn, khiến người ta không rét mà run, nổi hết da gà.

Nghe thấy những lời này của Mặc Trì Úy, Triệu Hân Hân bàng hoàng ngồi xuống sàn nhà, cô ta biết rõ, cả đời này mình cũng sẽ không có cơ hội tới gần Mặc Trì Úy nữa rồi.

Tại sao, tại sao người phụ nữ Đường Tâm Nhan kia được, còn cô ta thì không được?

Trong mắt Triệu Hân Hân lướt qua một tia không cam tâm.