Sau khi dùng bữa tối, Phượng Cừ tìm cớ để người quản lý của anh ta rời đi, còn anh ấy tay cầm chai rượu vang đỏ gõ cửa phòng biên kịch.
Biên kịch tuổi không phải lớn lắm, đương vừa lúc tuổi đôi mươi, tuy rằng không phải mỹ nữ đích thực, nhưng cũng được coi là một cô gái thanh tú.
Cô ta rất nghiêm túc trong công việc, vậy nên một vài ý kiến mà
diễn viên đưa ra, đến khi đêm về, cô ta sẽ chỉnh sửa sao cho hoàn hảo nhất, cố gắng làm hài lòng tất cả mọi người.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, cô ta cũng không có gì lấy làm ngạc nhiên, dù sao từ khi đến đây tham gia vào đoàn làm phim, các diễn viên thường đến tìm cô ta sau khi cô rời khỏi phim trường.
“Phượng Cừ?”
Khi biên kịch Chu Tiểu Di mở cửa, nhìn thấy là Phượng Cừ đang đứng ở cửa, cô ta vẫn có chút kinh ngạc, quả thật có rất nhiều diễn viên tới tìm mình, nhưng nam nữ diễn viên chính chưa từng đến tìm cô ta lần nào cả.
“Cô không mời tôi vào sao? Biên kịch Tiểu Di thân mến?” Phượng Cừ đứng ở cửa, trên mặt anh ta nở nụ cười mê hoặc.
Nụ cười kiểu này khiến tất cả phụ nữ đều không thể cưỡng lại được, ngoại trừ hai mỹ nữ là hoa đã có chủ Đường Tâm Nhan và Cố Nhiễm Nhiễm.
“À… mời, mời anh vào.”
Chu Tiểu Di có chút vừa mừng vừa lo, vội vàng đưa Phượng Cừ vào trong phòng của cô ta, Phường Cừ quan sát qua một lượt căn phòng, cách bài trí trong phòng quả thực rất đẹp.
“Anh… anh tìm tôi có chuyện gì sao?” Dù sao thì cô ta cũng đang đối mặt với một đại nam thần nên Chu Tiểu Di vẫn có chút căng thẳng. Đôi mắt không biết nhìn vào đâu cho phải.
Sự căng thẳng của Chu Tiểu Di khiến gương mặt điển trai của Phượng Cừ lộ ra nụ cười ý vị sâu xa.
Anh ta lắc nhẹ ly rượu trên tay.
“Cô lấy ly ra đây, chúng ta uống vài ly chứ?” Giọng nói trầm ấm của Phượng Cừ vang lên bên tai Chu Tiểu Di.
“Tôi… tôi đi lấy ly.” Chu Tiểu Di rất nhanh đã tìm được hai chiếc ly.
Sau khi uống hai ly rượu với Phượng Cừ, Chu Tiểu Di cảm thấy ngà ngà say. Dù xinh xắn nhưng vì uống rượu nên khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn lấm tấm một lớp ửng hồng quyến rũ.
“Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Chu Tiểu Di nhẹ giọng hỏi, đôi mắt to ngấn nước khóa chặt trên người Phượng Cừ, uống rượu với nam thần nổi tiếng trong giới giải trí, đối với cô ta mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời đó.
Phượng Cừ cầm lấy ly rượu, tiến đến ngồi bên cạnh Chu Tiểu Di.
“Anh…”
Phượng Cừ đột nhiên ngồi vào bên cạnh cô ta khiến Chu Tiểu Di hít một hơi lạnh.
“Em thích tôi có đúng không?” Ngón tay trỏ mảnh khảnh của Phượng Cừ đột nhiên kɧıêυ ҡɧí©ɧ chiếc cằm nhỏ của Chu Tiểu Di, một người phụ nữ trong sáng, ngây thơ, chưa có kinh nghiệm yêu đương thì làm sao có thể đối kháng được với một người có kinh nghiệm tình trường lão luyện chứ?
Đôi mắt đào hoa rực lửa của Phượng Cừ đã khiến Chu Tiểu Di gần như quên hết mọi chuyện, tim đập thình thịch không ngừng.
“Phượng… Phượng Cừ, tôi không biết anh đang nói cái gì, tôi chỉ là… Tôi chỉ là một nhà biên kịch, một nhà biên kịch nhỏ mới bước vào cánh cửa này, nếu… nếu như có chỗ nào tôi làm không đúng, anh có thể nói cho tôi biết, tôi sẽ… ”
Chu Tiểu Di còn chưa cả nói hết câu, Phượng Cừ đã đẩy cô ta xuống ghế sofa…
Phượng Cừ đã rời khỏi phòng của Chu Tiểu Di trước khi trời sáng, không ai biết chuyện gì đã xảy ra đêm qua ngoại trừ hai người họ.
Chỉ có điều, sáng sớm hôm sau, biên kịch đã đến phim trường và tìm gặp đạo diễn.
“Đạo diễn, đây là nội dung tôi mới chỉnh sửa lại. Anh có thể xem qua. Tôi đảm bảo sẽ khiến anh hài lòng và làm nổi bật cốt lõi của bộ phim này.”
Chu Tiểu Di cung kính nói, nhưng ánh mắt sáng ngời vẫn quét qua một vòng phim trường, cuối cùng ánh mắt cô ta rơi trên người Phượng Cừ đã đến phim trường trước đó.
Thật đáng tiếc, Phượng Cừ không nhìn cô ta, anh ta đang trò chuyện với người quản lý của mình.
“Cái này…” Sau khi xem xong nội dung mới sửa lại, đạo diễn rất kinh ngạc.”Tiểu Di, cô viết kịch bản rất hay, đây chính là kịch bản mà tôi đã tưởng tượng, nhưng cô có nghĩ rằng Tổng giám đốc Mặc sẽ đồng ý với sự thay đổi này ư? Cô đừng quên, anh ấy là nhà đầu tư duy nhất cho bộ phim này, chỉ cần anh ấy không muốn, phân cảnh như vậy tuyệt đối sẽ không được quay đâu.”
Đạo diễn lo lắng nói, cảnh hôn và cảnh giường chiếu đều có mặt trong hầu hết các bộ phim truyền hình hiện nay, nhưng trong bộ phim này của bọn họ, không hề có những cảnh quay như vậy.
“Chúng ta đi tìm Tâm Nhan nói chuyện này đi, Tâm Nhan cô ấy là một diễn viên chuyên nghiệp. Chỉ cần có thể thuyết phục được cô ấy, tôi tin rằng cô ấy sẽ thuyết phục được Tổng giám đốc Mặc.”
Chu Tiểu Di đưa ra đề nghị.
Đạo diễn có chút do dự, nhưng sau khi do dự, ông vẫn đưa ra quyết định.
“Được rồi, đi tìm Tâm Nhan nói chuyện vậy.”
Bởi vì công ty con xảy ra chút vấn đề nên Mặc Trì Úy không đi cùng Đường Tâm Nhan đến phim trường được, vốn dĩ Cố Nhiễm Nhiễm muốn đi cùng cô nhưng đột nhiên đau bụng, Trì Chi Hành lo lắng đành phải ở lại khách sạn chăm sóc cô.
Đường Tâm Nhan đến phim trường cùng trợ lý, vừa đến phim trường, cô đã thấy đạo diễn và biên kịch đang đi về phía mình.
“Tiểu Di, đã lâu không gặp.” Đường Tân Nham vẫn có ấn tượng tốt với biên kịch Tiểu Di nên đã chủ động chào hỏi cô ta.
“Chị Tâm Nhan, chào buổi sáng.”
Chu Tiểu Di cũng nở nụ cười, nhưng trong mắt hiện lên một tia tức giận, bởi vì ánh mắt ấy chỉ là thoáng qua nên không ai để ý đến.
“Em tìm chị có việc gì à?” Có thể khiến cả đạo diễn và biên kịch cùng đến tìm cô, Đường Tâm Nhan tin rằng đó chắc chắn là chuyện liên quan đến kịch bản.
Đạo diễn giao kịch bản trong tay cho Đường Tâm Nhan.
“Đây là kịch bản Tiểu Di đã chỉnh sửa vào tối hôm qua, cô xem qua nội dung.”
Đường Tâm Nhan gật đầu, mở kịch bản và cẩn thận xem nội dung.
“Cảnh hôn? Cảnh giường chiếu?” Đường Tâm Nhan hít một hơi lạnh sau khi nhìn thấy nội dung này.
Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tràn đầy nghi hoặc.
“Đạo diễn, anh nên biết rằng tôi sẽ không diễn những cảnh như vậy, hơn nữa chẳng phải chúng ta đã thảo luận về nó ngay từ đầu rồi sao. Bộ phim này không cần sử dụng cảnh hôn và cảnh giường chiếu làm mánh lới quảng cáo mà?”
Đường Tâm Nhan cau chặt mày, mặc dù cô là một diễn viên chuyên nghiệp, nhưng đối với những phân cảnh như vậy, cô vẫn hy vọng có thể hết sức tránh nó.
Đạo diễn đã sớm biết sẽ có kết quả như vậy, vì vậy ánh mắt anh ta đã trực tiếp rơi trên người Chu Tiểu Di.
“Chị Tâm Nhan, cảnh hôn và cảnh giường chiếu chính là tinh túy của bộ phim này. Chị là một diễn viên chuyên nghiệp. Mặc dù chúng ta không cần sử dụng những cảnh phim như vậy làm mánh lới quảng cáo, nhưng em vẫn hy vọng rằng kịch bản của em có thể đầy đủ trọn vẹn hơn, chân thực hơn, để có thể đạt được sự đồng cảm của khán giả. Đây là bộ phim đầu tiên của em. Em thực sự hy vọng nó có thể thành công rực rỡ, hơn nữa, chị cũng biết mà, những cảnh phim như vậy sẽ có đủ các biện pháp an toàn.”
Chu Tiểu Di lời nói thành khẩn, tình ý sâu xa, trong lời nói còn mang theo một tia kỳ vọng.
Nhìn nội dung kịch bản, thực sự đã làm khó Đường Tâm Nhan rồi.
Cô có thể tưởng tượng được Mặc Trì Úy khi biết bộ phim đột nhiên thêm những nội dung này vào, có thể anh sẽ đuổi cùng gϊếŧ tận đến phim trường.
“Chị Tâm Nhan, bộ phim này thực sự quan trọng đối với em, hơn nữa những cảnh hôn và cảnh giường chiếu sẽ chỉ tăng thêm độ hấp dẫn cho bộ phim này mà, chị… chị có thể giúp em đi thuyết phục Tổng giám đốc Mặc được không chị? Em cầu xin chị đấy.”
Chu Tiểu Di nhìn Đường Tâm Nhan với vẻ mặt cầu khẩn.