Mặc dù không rõ vì sao Đường Tâm Nhan lại đột nhiên hỏi mình vấn đề này, hơn nữa biểu cảm trên khuôn mặt rõ ràng rất sốt ruột. Nhưng Mặc trì Úy lại hết khẳng định gật đầu.
“Đương nhiên.” Mặc dù chỉ có mấy từ ngắn củn, nhưng Đường Tâm Nhan lại có cảm giác dường như không thể nào chịu được nữa, nếu là do anh ấy tự mình thiết kế, thì trên thế giới này sẽ không có đυ.ng hàng, thế nhưng… thế nhưng mình lại tận mắt nhìn thấy chiếc lắc trên cổ tay Triệu Hân Hân.
Anh đã từng nói chỉ tặng cho người quan trọng, Triệu Hân Hân cũng là người quan trọng như thế sao?
“Vợ à, em sao thế?” Khuôn mặt Đường Tâm Nhan càng ngày càng khó chịu, Mặc Trì Úy vội vàng hỏi, chẳng lẽ cơ thể không được khỏe sao?
“Không… không có chuyện gì, tôi… tôi ăn no rồi, chúng ta… chúng ta về thôi.” Không đợi Mặc Trì Úy phản ứng lại, Đường Tâm Nhan đã cầm lấy túi xách, đi về phía cửa.
Mặc dù cảm nhận được Đường Tâm Nhan khó chịu, nhưng Mặc Trì Úy vẫn không thể nào đoán ra được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Hai người đi thẳng ra xe, Triệu Hân Hân vẫn luôn bí mật trốn ở một góc, bây giờ mới xuất hiện, vẻ mặt hiện lên một ý cười.
Trên đường đi, Đường Tâm Nhan vẫn không nói lời nào, hơn nữa vẻ mặt cứ xị xuống nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Trái tim như bị dao cứa, đau đớn làn khắp cơ thể cô với tốc độ rất nhanh, Mặc Trì Úy, vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Đưa tôi lên thiên đàng sau đó lại đẩy mạnh tôi xuống đất, đây chính là mục đích của anh ấy.
Anh… thắng rồi.
“Rốt cuộc là bị làm sao vậy?” Mặc Trì Úy không muốn cứ như thế mà đi về, anh dừng xe lại bên đường, vẻ mặt đầy nghiêm nghị hỏi.
Đối diện với câu hỏi của Mặc Trì Úy, đôi môi đỏ mọng của Đường Tâm Nhan hiện lên một tia mỉa mai.
“Không có gì, tôi chỉ muốn về nhà thăm con, Mặc Trì Úy, nếu như anh không lái xe nữa, tôi có thể xuống xe, bắt taxi về.” Đường Tâm Nhan nói xong, định vươn tay mở cửa xe.
Nhưng cửa xe còn chưa mở đã bị Mặc Trì Úy khóa lại.
“Được, chúng ta về.”
Mười phút sau, hai người về đến biệt thự, lúc mở cửa xuống xe, Đường Tâm Nhan đã vội nhảy xuống xe, xông thẳng vào phòng khách.
Lúc Mặc Trì Úy bước vào phòng khách, Đường Tâm Nhan đã chạy lên phòng trên lầu.
“Cậu chủ, mợ chủ bị làm sao vậy? Hình như sắc mặt có vẻ rất khó chịu?” Người giúp việc đến bên Mặc Trì Úy nhẹ nhàng hỏi.
Mặc Trì Úy không nói gì, người giúp việc phụ trách chăm sóc đứa bé từ trong phòng bước ra.
Thấy ánh mắt Mặc Trì Úy cứ nhìn mình chằm chằm, người giúp việc căng thẳng đến trước mặt anh.
“Là… là mợ chủ, cô ấy… cô ấy nói tối nay sẽ chăm sóc cậu chủ nhỏ, cho nên tôi mới rời đi.”
Người giúp việc dè dặt nói.
Cô ấy chăm sóc cậu chủ nhỏ? Đi quay cả một ngày rồi còn sức sao?
Mặc Trì Úy nhíu mày, xông thẳng vào phòng.
Anh thử đẩy cửa phòng, nhưng đẩy mấy lần vẫn không có phản ứng gì cả, chẳng lẽ khóa cửa rồi sao?
“Vợ ơi, mở cửa.” Mặc Trì Úy bị nhốt bên ngoài, lạnh lùng lên tiếng.
Một lúc sau, giọng nói ngọt ngào của Đường Tâm Nhan mới vang lên sau cánh cửa, truyền đến bên tai Mặc Trì Úy.
“Con vừa mới ngủ, tôi cũng mệt rồi, muốn nghỉ ngơi, anh… anh cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Nghe được câu nói này của Đường Tâm Nhan, hàng lông mày của Mặc Trì Úy càng nhíu chặt lại.
Vợ mình lại đuổi mình đi? Định ở riêng sao?
“Vợ, anh không hề muốn nghĩ đến việc tách riêng ra khỏi em.” Giọng nói của Mặc Trì Úy càng lạnh lùng hơn, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nheo lại đầy nguy hiểm.