Cô Vợ Ngọt Ngào: Lão Công, Ôm Một Cái!

Chương 490: Gặp tại một nhà hàng Tây

Nhìn trong phòng không thấy bóng dáng Mặc Trì Úy đâu, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Không muốn nghĩ về anh nữa, cô bắt đầu tìm kiếm sợi dây chuyền có treo chiếc nhẫn mà cô rơi mất.

Nhưng tìm một hồi lâu cũng không tìm được.

Đường Tâm Nhan cắn môi, thất thần bối rối, chẳng lẽ không có rơi ở đây?

Nhưng nếu không rơi trong đây, thì nó rơi ở đâu chứ?

“Ting…”

Ngay khi Đường Tâm Nhan chuẩn bị rời đi, bên trong phòng đột nhiên có tiếng.

Xem ra là từ phòng ngủ chính, vẻ mặt Đường Tâm Nhan hơi hoảng hốt, nhưng nghĩ rằng có thể là Mặc Trì Úy gọi, cô vẫn ôm ý nghĩ muốn nghe giọng anh, nên đã ấn nút trả lời.

“Mạng bữa sáng vào phòng.”

Giọng của Mạnh Bạch Chỉ truyền qua điện thoại vạng lên bên tai Đường Tâm Nhan.

Đường Tâm Nhan sửng sốt vài mới phản ứng lại, trái tim xẹt qua một cơn đau đớn.

Làm sao Mạnh Bạch Chỉ có thể ở trong phòng Mặc Trì Úy?

Chẳng lẽ họ đã…

Tuy rằng họ đã đính hôn, nhưng thật sự có mối quan hệ đó rồi sao?

Cô có thể tin tưởng anh không chạm vào người phụ nữ khác, nhưng Mạnh Bạch Chỉ là mối tình đầu của anh!

Huống chi, hiện tại cô còn ở trong phòng ngủ của anh.

Đường Tâm Nhan cắn chặt môi, cô lắc đầu, không tin Mặc Trì Úy thật sự sẽ có phát sinh quan hệ với Mạnh Bạch Chi.

“Đưa đến liền.” Cô cố ý hạ thấp giọng nói.

Cúp điện thoại, đi ra khỏi phòng người hầu, Đường Tâm Nhan đi thẳng lên phòng ngủ của Mặc Trì Úy ở lầu hai.

Cửa phòng cũng không đóng chặt, xuyên qua khe cửa, Đường Tâm Nhan nhìn thấy rõ Mạnh Bạch Chỉ mặc chiếc áo sơ mi của Mặc Trì Úy, với vẻ mặt mềm mại đáng yêu nằm trên giường.

Chiếc áo sơmi khó khăn lắm mới che được phần đùi của Mạnh Bạch Chỉ, nhưng có thể nhìn thấy được cô không có mặc gì bên trong.

Đường Tâm Nhan cười chế giễu.

Trong lòng hoàn toàn tuyệt vọng, một lớp sương mờ đã xuất hiện trong đôi mắt sáng ngời của cô.

Họ… Vẫn đã xảy ra quan hệ, Đường Tâm Nhan mày có thể chết tâm được rồi.

Mang theo lòng tràn đầy đau khổ, Đường Tâm Nhan rời khỏi biệt thự.

Đi thẳng ra ngoài biệt thự, nước mặt cô kìm nén mới phun như đài phun nước.

Mặc Trì Úy, tại sao phải đối xử với tôi như vậy? Tại sao anh phải làm tổn thương tôi như vậy?

Chẳng lẽ hôn nhân của chúng ta, anh thật sự không quan tâm sao?

Đường Tâm Nhan đau đớn không chịu nổi, sự kiêu ngạo vào lòng tự tôn trong cơ thể cô đã chống đỡ không cho cô rồi ngã xuống.

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Đường Tâm Nhan mới lấy lại tinh thần, tưởng Cố Nhiễm Nhiễm gọi đến, ngay cả số điện thoại cũng chưa xem, trực tiếp ấn nút trả lời.

“Nhiễm Nhiễm, tớ muốn về nước rồi!”

Đường Tâm Nhan nói, nhưng sau nói xong, nhưng cô vẫn không có nghe đối phương trả lời.

“Tôi là Phượng Cừ!”

Bên tai vang lên một giọng nói ngọt ngào dễ nghe.

Đường Tâm Nhan sửng sốt, ánh mắt trầm xuống, nhanh chóng sắp xếp lại cảm xúc, nói với Phượng Cử đầu dây bên kia: “A Cừ, gần đây anh không phải bận rộn nhiều việc sao? Sao lại muốn gọi điện cho tôi?”

“Vừa mới chụp một cái quảng cáo xong, đúng lúc lúc có thời gian, còn cô có thời gian không trưa cùng nhau ăn một bữa cơm?”

Hai người có mối quan hệ tốt, Đường Tâm Nhan đương nhiên không thể từ chối lời mời của Phượng Cừ, hơn nữa cô cũng định về nước, cũng phải nói với Phượng Cừ một tiếng.

“Được, buổi trưa cùng nhau ăn cơm.”

Hai người trò chuyện một lúc, Phượng Cừ gửi địa chỉ nhà hàng cho Đường Tâm Nhan.

Cúp điện thoại, Đường Tâm Nhan nhìn biệt thự như tòa lâu đài phía sau, đôi môi ửng hồng, mang theo ý giễu cợt.

Ở đây, có thể nói tạm biệt rồi.

Đường Tâm Nhan xoay người rời đi cũng không quay đầu lại.

Cố Nhiễm Nhiễm vẫn lo lắng, nhìn thấy Đường Tâm Nhan trở về với đôi mắt đỏ hoe, lo lắng chạy đến trước mặt cô: “Tâm Nhan, thế nào rồi, cậu không sao chứ?”

“Tớ không sao, tớ đã hứa đi ăn trưa với Phượng Cừ, giúp tớ chọn quần áo đi, tớ… Không muốn mình tiều tụy khi đối mặt với bất kỳ.”

Đường Tâm Nhan nói, với một nụ cười thản nhiên.

“Cậu thật muốn đi ăn trưa cùng Phượng Cừ sao? Tâm Nhan, đừng ép bản thân mình.”

Đường Tâm Nhan lắc đầu, nghĩ đến Mặc Trì Úy, trong mắt cô lóe lên nỗi buồn không che giấu được:”Đúng vậy, không cần ép buộc bản thân. Một người đàn ông không thuộc về tớiư, cho dù tớ cưỡng cầu cũng sẽ không hạnh phúc, cùng sẽ làm bản thân đau đớn, không bằng lựa chọn buông tay, nếu anh ta lựa chọn Mạnh Bạch Chỉ, tớ sẵn sàng chúc phúc anh ta, tớ cũng hy vọng anh ta hạnh phúc, hơn nữa tớ tin con của chúng tớ, cũng sẽ nghĩ như vậy.”

Đường Tâm Nhan đặt tay lên bụng mình giống như cảm thấy an tâm, đứa bé trong bụng cô đạp mạnh vào người cô.

Con yêu, mẹ con sẽ làm bạn với con cùng nhau lớn lên, Đường Tâm Nhan cười nói với bụng mình, cô tin tưởng, đứa con yêu trong bụng sẽ cảm nhận được tình yêu của cô dành cho cậu.

Giữa trưa, Đường Tâm Nhan đến nhà hàng đã hẹn với Phượng Cừ đúng giờ, cô mặt một chiếc váy bầu màu hồng xanh, đẹp như hoa đào nở trong gió xuân.

Cô chỉ trang điểm nhạt cũng thu hút sự chú ý của những thực khách trong nhà hàng, vẻ xinh xắn và gợi cảm thanh lịch của cô làm người ta không thể không sai.

“Tâm Nhan, ở đây.”

Nghe thấy giọng nói tuyệt về của Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan cong đôi môi đỏ mọng, đi đến trước mặt anh với đôi chân thẳng tắp thon dài.

Quý ông Phượng Cừ kéo ghế giúp cô, chăm sóc Đường Tâm Nhan rồi ngồi xuống đối diện cô.

Bởi vì Phượng Cừ cố ý chọn bàn ăn gần cửa sổ nên Đường Tâm Nhan mới có thể thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài.

“Gần đây sao rồi? Cuộc sống tốt không?” Phượng Cừ thấp giọng hỏi, anh ấy thật không ngờ, một người phụ nữ mang thai lại có thể hấp dẫn làm động lòng người đến vậy.

“Cũng được, mỗi ngày ăn uống vui vẻ, cũng rất nhàn hạ.” Không muốn bất cứ ai biết chuyện của cô và Mặc Trì Úy nên khi trả lời Phượng Cừ, Đường Tâm Nhan chỉ nói bâng quơ.

Phượng Cừ đã lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm, anh ấy giỏi nhất chính là quan sát sắc mặt biểu cảm, mặc dù biểu hiện của Đường Tâm Nhan rất bình tỉnh, nhưng anh ấy vẫn nhìn ra trong lòng Đường Tâm Nhan đang rất đau lòng.

“Tôi đã gọi món ăn Trung Quốc yêu thích của cô, chút nữa phải ăn nhiều một chút.”

Phượng Cừ mở chủ đề, sự chu đáo như vậy làm cho Đường Tâm Nhan nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt nhỏ nhắn duyên dáng của cô.

Sự hài hước của Phượng Cừ, làm cho tâm trạng của Đường Tâm Nhan khôi phục rất nhiều, nhìn thấy nụ cười trên mặt của Đường Tâm Nhan càng lúc càng tươi, Phượng Cừ cũng rất vui vẻ.

“Làm sao vậy?” Đường Tâm Nhan có chút khó hiểu khi nhìn thấy nụ cười trên mặt Phượng Cừ cứng lại.

Phượng Cừ khẽ thở dài một hơi.

“Tôi nhìn thấy tổng giám đốc Mặc.” Người đàn ông anh ấy cho là ngoài ý muốn.

Nghe những lời này, Đường Tâm Nhan khẽ nhíu đôi mày thanh tú, cô quay người lại quả nhiên thấy Mặc Trì Úy đi vào, còn có Mạch Bạch Chỉ ôm cánh tay anh, trên mặt lộ nở một nụ cười rạng rỡ hạnh phúc.

Nhìn thấy hai người chăm chú nhìn nhau, Đường Tâm Nhan trong lòng cảm thấy chua xót.

“Anh ta đã không còn là chồng tôi nữa rồi, anh thấy đây, hiện tại anh ta đã thuộc về người phụ nữ bên cạnh rồi.” Đường Tâm Nhan nhẹ nhàng nói, nỗi đau xót trong lòng khiến sắc mặc cô có chút tái nhợt.