Ba ngày sau.
Đường Tâm Nhan nhận được một cuộc gọi của Giản Thành anh bảo cô cầm chứng minh thư và giấy kết hôn, hộ khẩu đến Cục Dân chính.
Thời tiết hai ngày trước không tệ, khắp nơi đều tràn ngập ánh nắng cảnh sắc tươi đẹp, nhưng hôm nay đột nhiên lại có gió to, mây mù che phủ bầu trời, âm u chập chùng.
Đường Tâm Nhan lái xe đến Cục Dân chính, sau khi đỗ xe, cô bước lên bậc thềm cao.
Gió lớn thổi tung hết mái tóc xoăn sóng ngang vai, để lộ đôi bông tai hồng đeo trên hai tai trắng nõn, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ vừa bàn tay không trang điểm, nhìn tổng thể đơn giản nhưng lại tươi đẹp.
Phó Tư Thần gần như đến Cục Dân chính ngay sau cô.
Mấy ngày nay cô không ở San Hồ Viên, gọi điện cũng không nghe, phim 《Mỹ nhân truyền kỳ》 cũng chưa bắt đầu quay, anh ta thậm chí không biết cô trốn ở đâu.
Mãi đến hôm nay đến Cục Dân chính anh ta mới nhìn thấy cô.
Những lọn tóc xoăn bồng bềnh trong gió, lướt qua mặt của anh ta, lướt qua chop mũi của anh ta, dường như trong mái tóc còn thoang thoảng một mùi thơm dịu dàng.
Anh ta nhớ lại, cô luôn đem đến cho người khác một cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái và sạch sẽ, chưa từng xịt nước hoa quá nồng, nhưng lại vẫn rất thơm, dường như mùi thơm toát ra từ chính trong cơ thể cô.
Mùi hương thanh thoát nhẹ nhàng của Đường Tâm Nhan mà anh đã quen thuộc giờ lại ngửi thấy khiến anh cảm giác như đã xa cách mấy đời.
Thời niên thiếu, anh thường thích nghịch mái tóc của cô, đưa lên chóp mũi nhẹ nhàng ngửi.
Lúc đó, cô sẽ ôm má, nở nụ cười trong veo nhìn anh, đôi mắt to tròn của cô sáng trong trẻo như tràn đầy những vì tinh tú, lóng lánh lên như viên ngọc.
Bọn họ cũng đã từng rất ngọt ngào, nhưng rốt cuộc là từ khi nào mà cô và anh đều thay đổi rồi?
Đường Tâm Nhan bước lên bậc thang cuối cùng, đột nhiên nhận ra có gì đó khác thường, cô ngoảnh đầu lại, liền đυ.ng phải một l*иg ngực ấm áp mạnh mẽ.
Cô nhìn lên, nhìn thấy Phó Tư Thần đang ở gần cô ngay trong gang tấc, đôi mi cong của cô khẽ run, lập tức lùi lại phía sau hai bước.
Nhìn thấy cử chỉ của cô, đôi mắt Phó Tư Thần chợt tối sầm lại.
Anh đã chọn giang sơn, anh vốn tưởng rằng, từ bỏ Đường Tâm Nhan sẽ không thể cảm thấy quá đau lòng nhưng ngay lúc này đây, anh mới hoàn toàn rõ ràng rằng bản thân lưu luyến, không nỡ ra sao.
Là cô ta cùng Lục Tử Thâm qua lại sao? Nếu không, Lục Tử Thâm xưa nay vốn không nhận nhưng vụ kiện tụng của ngôi sao giới giải trí thì sao lại có thể giúp cô ta?
Đường Tâm Nhan không biết Mặc Trì Úy đã làm gì để khiến Phó Tư Thần đồng ý ly hôn nhanh như thế, cô cũng không muốn truy cứu tận cùng, chỉ biết là ly hôn chính là kết quả mà cô mong muốn.
Cô thậm chí không muốn chào hỏi, Đường Tâm Nhan quay người tiếp tục đi đến đại sảnh của Cục Dân chính.
Phó Tư Thần nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của cô, ánh mắt đầy mâu thuẫn, như đang kìm nén một thứ xúc cảm khó nói nào, “Đường Tâm Nhan, có phải cô đã quyến rũ Lục Tử Thâm chỉ vì muốn ly hôn với tôi không?”
Đường Tâm Nhan bình tĩnh đối diện với ánh mắt Phó Tư Thần đang đỏ ngầu lửa hận giống như có gì không cam tâm, cô nhàn nhạt nói: “Tôi làm bất cứ chuyện gì đều không hổ thẹn với lòng, anh thích nghĩ thế nào thì nghĩ, chuyện đến như ngày hôm nay, cũng là do Phó Tư Thần anh gây ra!”
Hất bàn tay to lớn của Phó Tư Thần, Đường Tâm Nhan đi trước đến chỗ nhân viên để lấy những bản kê khai cần điền để làm thủ tục ly hôn.
Phó Tư Thần nhìn tấm lưng mảnh mai mà vững chãi của cô, trong lòng như bị thứ gì đó nặng nề đè lên một cách hung hãn.
Những cảm xúc kịch liệt, không nỡ, khó chịu, cứ liên tục trào dâng như thủy triều.
Đường Tâm Nhan điền xong đơn, cô nhìn lại Phó Tư Thần vẫn đang đứng im ở cửa như bức tượng điêu khắc, cô khẽ cau mày.
Anh ta sẽ không hối hận, đúng không?
Phó Tư Thần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Đường Tâm Nhan, cổ họng anh bỗng thấy đắng chát, tận cùng trong trái tim trở nên kích động.
Chính là loại kích động muốn từ bỏ giang sơn, dẫn cô ấy cao chạy xa bay!