"Công chúa ... Công chúa..."
Ngay khi Quý Khuynh Mặc bước vào cửa, hắn nghe thấy tiếng Thu Ức ngồi bên giường Nhiễm Tự gọi, trong lời nói có chút lo lắng khiến tim hắn chùng xuống, hắn vội vàng bước tới.
Nhiễm Từ nhắm chặt mắt, lông mày nhíu lại, bàn tay trắng bệch đến nỗi lộ rõ mạch máu, những ngón tay bấu chặt vào tấm chăn bông miệng không ngừng lẩm bẩm, vừa nói vừa rơi nước mắt, mặc kệ Thu Ức có nói gì đi chăng nữa thì nàng cũng không nghe thấy, cũng không muốn thức dậy. Trông nàng giống hệt như mấy ngày trước, vẫn không thể uống thuốc được, tình hình càng ngày càng nghiêm trọng. Thu Ức vô cùng băn khoăn, tại sao đều là thái y trong hoàng cung phái tới, đều xem bệnh như nhau mà sao tình trạng lại tệ đến như vậy?
"A Tứ, ta ở đây, đừng sợ...đừng sợ..." Quý Khuynh Mặc nâng Nhiễm Tự lên để nàng dựa vào trong vòng tay hắn nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng lại nhẹ nhàng dỗ dành: "A Tứ, ta ở đây..."
Một lúc lâu sau, dù chỉ là vài câu nói lặp đi lặp lại nhưng lại làm Nhiễm Tự an tĩnh hơn. Quý Khuynh Mặc đặt đôi tay đang dần thả lỏng của nàng vào l*иg ngực của hắn rồi hôn lên trán của nàng: “A Tứ, không sao đâu, đừng sợ… Mang thuốc qua đây đi.” Câu tiếp theo là nói với Thu Ức.
Thu Ức chưa bao giờ thấy một Quý Khuynh Mặc dịu dàng như vậy cho nên nàng lập tức bị cảnh tượng này làm cho choáng váng.
Trước đó, nàng đã gặp Quý Khuynh Mặc vài lần, quả thật hắn rất đẹp trai lại còn nho nhã y như lời đồn, lúc nào cũng đối xử lịch thiệp với mọi người nhưng nụ cười nhàn nhạt kia lại khiến người ta cảm thấy bên trong đầy vẻ xa lánh và thờ ơ.
Hôm qua y đã nghe các cô bé lén thảo luận riêng rằng Quý thế tử thích công chúa trước, nhưng nàng tuyệt đối không đưa Quý Khuynh Mặc vào danh sách những người mà công chúa có thể giao phó ở kiếp này.
Theo suy nghĩ của nàng thì tuy rằng lúc còn trẻ Quý thế tử nổi tiếng thiên hạ, anh tuấn xuất sắc, nhưng bây giờ không chỉ có Lưu Kiều ở bên cạnh, hôn sự với Ngũ công chúa cũng đã xảy ra lục đυ.c, thật sự là không thích hợp với công chúa. Một người kiêu hãnh như công chúa sao có thể sẵn sàng làm khổ mình và tranh giành một tấm chồng với những người đó?
Nhưng hôm nay sau khi thấy cảnh này thì có thể thấy Quý thế tử không chỉ chơi đùa với công chúa mà chỉ sợ là còn có nguồn gốc sâu xa hơn. Không biết đối với công chúa mà nói thì đây là họa hay là phúc đây...
Mạc Kỳ thấy Thu Ức cứ đứng sững sờ bất động nên cầm bát thuốc trên bàn đưa cho Quý Khuynh Thành.
Quý Khuynh Mặc cầm lấy chén thuốc lên nhấp thử một chút, sau khi cảm thấy nhiệt độ vừa phải thì hắn uống một ngụm lớn rồi cuối xuống đút cho Nhiễm Tự. Sau khi đút hết một ngụm thì lúc này hắn mới cảm thấy yên tâm một chút. Chờ cho tới khi hắn chắc chắn rằng nàng đã thực sự nuốt xuống thì lúc này mới tiếp tục ngậm lấy một ngụm thuốc khác từ từ truyền cho nàng theo cách tương tự.
Thu Ức nhìn thấy cách mà Quý Khuynh Mặc đút thuốc cho Nhiễm Tự thì sửng sốt một hồi lâu. Sao Quý thế tử có thể làm vậy với công chúa! Ngay cả việc cho công chúa ăn và uống thuốc cũng tuyệt đối không được phép! Nếu công chúa bị ngất đi thì sao?
Khi nàng định lên tiếng ngăn cản thì Mạc Kỳ đã nhanh tay che miệng nàng lại rồi lôi ra khỏi phòng.
"Mạo phạm rồi.” Mạc Kỳ buông Thu Ức ra, xấu hổ nói.
"Mạc Kỳ, ngươi làm cái gì vậy? Nếu cứ để chủ nhân của ngươi làm như vậy vậy danh tiếng công chúa của ta sẽ không còn nữa!" Thu Ức trừng mắt nhìn Mạc Kỳ.
“Thế tử làm như vậy thì có vấn đề gì?” Mạc Kỳ tỏ vẻ khó hiểu. Thế tử phi không thể uống thuốc, còn thế tử thì bất đắc dĩ mới phải làm như vậy.
"Công chúa vẫn chưa kết hôn! Nếu Quý thế tử làm như vậy, nhỡ bị ai đó nhìn thấy và nói ra thì e rằng thanh danh công chúa của ta sẽ bị hủy hoại mất!" Thu Ức thấy bộ dạng này của hắn ta thì càng thêm tức giận, có điều nàng vẫn sợ người khác nghe thấy nên đành hạ giọng xuống.
Mạc Kỳ càng khó hiểu: "Thế tử phi là thê của thế tử, sao nàng ấy lại chưa lập gia đình được?"
"Thế tử phi cái gì? Cho dù Quý thế tử thích công chúa thì cũng phải tam môi lục sính*, đem kiệu tám người khiêng rước công chúa đến Quý Quốc! Lúc này không danh không phận mà các ngươi còn nói lung tung cái gì?" Nhìn bộ dạng không biết gì của Mạc Kỳ, Thu Ức ngoài tức giận còn có bất lực.
(Tam môi lục sính: còn có tên khác là tam thư lục lễ là 3 bức thư 6 lễ mà nhà trai làm chủ.
Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Đây là 3 lá thư nhà trai đưa sang nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức.
Sính thư: Nhà trai viết một tờ giấy nhờ người làm mai đưa sang nhà gái với hàm ý muốn cầu hôn và bước sang nhà gái để bàn tính hôn sự.
Lễ thư: Sau lễ dám ngõ, họ nhà trai sẽ chọn ngày lành tháng tốt viết tờ giây xin ngày sinh tháng đẻ của cô gái rồi nhờ người làm mai đưa sang.
Nghênh thân thư là giấy họ nhà trai ghi ngày, giờ đón dâu muốn nhà gái tham khảo.
Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm:
Nạp thái: Lễ đặt vấn đề hôn nhân, dạm ngõ
Vấn danh: Lễ hỏi tên tuổi, thân thế
Nạp cát: Lễ tiếp nhận xem tuổi hai bên, đính hôn
Nạp chinh: Lễ nhận lễ vật
Thỉnh kỳ: Lễ định ngày cưới
Thân nghênh: Lễ rước dâu
Nhà trai phải làm đầy đủ thì khi nhà gái đã chấp thuận làm thông gia.
Tam thư lục lễ thực hiện trước lễ Thân nghênh.)
“Thu Ức cô nương, thế tử phi và thế tử đều đã lạy thiên địa thì sao lại nói là không có danh phận?"
"Ngươi nói cái gì?” Thu Ức ngẩn người. "Thế tử phi của Quý thế tử không phải là…"
Thời đó thiên hạ náo động một phen. Bốn năm trước thế tử phi của Quý thế tử bị chết cháy ngoài ý muốn, làm sao có thể...
"Chuyện này kể ra thì rất là dài dòng..." Mạc Kỳ nhớ lại một số chuyện trong quá khứ: "Bốn năm trước Quý Vương để làm yên lòng thế tử đã cho Lưu Kiều vào. Người đó cũng chính là Lưu trắc phi lúc đó được ban cho thế tử làm thế tử phi. Nhưng người ta nói rằng lúc đó Lưu Kiều sống chết không đồng ý mà Lưu gia cũng vì cưng chiều con gái út cho nên lúc đón dâu đã đánh tráo người."
"Vậy công chúa..."
Mạc Kỳ gật đầu: "Người bị thay gả làm tân nương chí là thế tử phi, cũng chính là An Bình công chúa."
"Công chúa...không phải lúc đó đang dưỡng bệnh ở Noãn Thành sao? "
"Chuyện này ta cũng không biết. Chỉ là chuyện xảy ra hồi đó có chút kỳ quái." Mạc Kỳ khó hiểu nói: "Lúc đó vị Lưu Kiều kia không chịu gả cho thế tử, chẵng lẽ nàng ta cho rằng thế tử nguyện ý cưới nàng ta à? Thật là buồn cười! Họ đều nghĩ rằng việc đánh tráo kia thần không biết quỷ không hay nào ngờ đâu thế tử đều biết tất cả mọi thứ."
"Vậy tại sao Lưu Kiều lại trở thành Lưu trắc phi?"
Nhắc đến Lưu Kiều thì Mạc Kỳ lại bực bội: "Ai biết Lưu Gia với Lưu Kiều kia nghĩ như thế nào. Sau khi thế tử cùng thế tử phi trở về, tất cả mọi chuyện đều lắng xuống. Vậy mà bọn họ lại chạy đến đòi gả vào phủ thế tử."
"Làm cách nào?"
"A, ta cũng đang thắc mắc. Lúc đó thế tử không muốn cưới Lưu Kiều, nhưng lại nghe người của hắn báo tin tân nương bị đánh tráo thì lại cực kỳ vui vẻ đi rước dâu. Chỉ là lúc đêm tân hôn thế tử phi đã bỏ chạy mất rồi..." Mạc Kỳ ngừng nói. Hắn nhận ra mình đã nói quá nhiều bèn nghiêm mặt đáp: "Tóm lại thế tử phi chính là do thế tử cưới về một cách đàng hoàn.”