Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 172: . Chờ Xem Kịch Vui

Bốn chữ "Cấm kỵ truyền thừa" kia vừa nghe đã biết ẩn chứa sự việc kinh khủng đến cỡ nào.

Bây giờ tại thượng giới, không ai dám đề cập đến mấy chữ này, cấm kỵ danh xưng, chính là để chỉ bốn chữ này.

"Nếu như ta đoán không lầm, cấm kỵ truyền thừa chỉ sợ lại xuất thế, nó tựa như cỏ mọng tràn lan đốt mãi không hết, gió xuân thổi lại mọc, cho dù có bị người khác phá huỷ, cũng sẽ khôi phục lại lần nữa." Cố Trường Ca thần sắc bình tĩnh nói.

Lúc nói câu này, Nguyệt Minh Không cảm thấy hắn dường như đang biểu thị cái gì.

Dù sao Cố Trường Ca trước mắt mới là cấm kỵ truyền thừa chính chủ.

Hắn nói nhiều như vậy nhưng lời kế tiếp mới là chủ đề chính.

"Cố huynh quả nhiên cũng nghĩ như ta a.”

Nghe đến đó, Diệp Lang Thiên gật đầu, thần sắc có chút cảm thán mà nói, bỗng nhiên cảm thấy Cố Trường Ca thật như tri kỷ của hắn, có thể có suy nghĩ giống hắn, không khỏi có ý cùng chung chí hướng.

Đương nhiên hắn không biết, Cố Trường Ca nói như vậy, chỉ là muốn lợi dụng hắn truyền việc này ra ngoài mà thôi.

Như vậy thì sẽ chẳng có ai dẫn đầu hoài nghi đến Cố Trường Ca?

Đây quả thực không có khả năng.

"Nếu thật là vậy thì thời điểm cấm kỵ truyền thừa xuất thế, thật sự là quá mức trùng hợp." Mà lúc này, Cố Trường Ca lên tiếng lần nữa, vẻ mặt bình tĩnh mang theo chút trầm ngâm, giống như là đang nghĩ ngợi cái gì.

"Cố huynh ngươi nói, Diệp Lăng bỗng nhiên quật khởi, có thể có liên quan đến chuyện này hay không?"

Nghe nói như thế, Diệp Lang Thiên dứt khoát trực tiếp hỏi.

Vẻ mặt hắn mang theo một chút hoang mang, hiển nhiên cũng đã trải qua một hồi suy tính.

"Ta đã điều tra qua không ít chuyện của Diệp Lăng, hắn một không có bối cảnh, hai không có tài nguyên, ở bên chi thứ cũng không được coi trọng, vì sao tu vi lại có thể áp chế đám người cùng thế hệ, đuổi sát chúng ta "

"Việc này đích thật là trùng hợp, xem ra ta nhất định phải càng thêm coi trọng."

Nghe đến đó, Cố Trường Ca thần sắc tự nhiên, trong lòng lại là thầm khen một tiếng tuyệt a, Diệp Lang Thiên đã hoàn toàn dựa theo phương hướng hắn định hướng để suy đoán.

Vậy thì Diệp Lăng cũng không thể sống tốt như hiện tại nữa rồi.

Đương nhiên, lúc này vẫn cần sự đẩy đưa, trợ giúp của hắn.

"Cố huynh, việc này can hệ trọng đại, ta phải cáo từ trước, bẩm báo một tiếng với người trong tộc, đến lúc đó sau khi Tiên Cổ đại lục mở ra, chúng ta lại có cơ hội gặp mặt."

Sau đó, vẻ mặt Diệp Lang Thiên âm tình bất định, mang theo Diệp Lưu Ly chuẩn bị đứng dậy cáo từ.

"Diệp huynh đi thong thả."

Trên mặt Cố Trường Ca mang theo nụ cười lạnh nhạt, chắp tay cáo từ.

Sau khi Diệp Lang Thiên rời đi, nhất thời bên trong thần cung cũng yên ắng trở lại.

Vẻ mặt Cố Trường Ca như đang suy nghĩ gì đó, ánh mắt liếc nhìn ra ngoài phố.

Nguyệt Minh Không cũng không nói chuyện, khuôn mặt trắng muốt như lóe lên ánh sáng rực rỡ, vô cùng động lòng người đến, dung nhan như tiên vẽ nhìn chằm chằm Cố Trường Ca giống như muốn xem thấu hắn.

"Thế nào? Mỗi ngày đều nhìn vi phu như vậy vẫn còn chưa quen sao?"

Cố Trường Ca bỗng nhiên khẽ cười một tiếng, lại lần nữa nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng, hỏi.

Đôi mặt đẹp của Nguyệt Minh Không nhìn hắn lắc đầu nói:" thủ đoạn của ngươi, thật là đáng sợ."

"Không có gì đáng sợ cả, Diệp Lăng sớm muộn sẽ chết, chỉ bất quá như này thì nhẹ nhàng hơn nhiều thôi." Cố Trường Ca buồn cười, "Hơn nữa không phải vi phu đang giúp ngươi gϊếŧ hắn sao?"

Nguyệt Minh Không hừ mũi một tiếng, hiển nhiên không chút tin tưởng vào lời hắn nói.

Cái gì gọi là giúp nàng? Nói dễ nghe như vậy, đến lúc đó chỗ tốt khẳng định đều sẽ bị hắn lấy đi, nhiều nhất chắc chỉ cho nàng được ít canh uống.

Hợp tác với Cố Trường Ca thì đừng mơ tưởng chiếm được chút lợi ích gì từ tay hắn.

Cho dù bản thân mình là vị hôn thê của hắn thì cũng vậy thôi.

Không thể không nói, Nguyệt Minh Không là nguiowf hiểu rõ triệt để Cố Trường Ca.

"Một bụng ý nghĩ xấu, lời ngươi nói có thể tin được mấy câu?" Nguyệt Minh Không mặc kệ hắn, bắt đầu nhớ lại xem ở kiếp trước Diệp Lăng đến cùng có tài năng gì, nếm qua một lần thua thiệt, nàng cũng thận trọng hơn nhiều.

"Kế tiếp chỉ cần chờ xem kịch vui đi."

Cố Trường Ca cười.

Ngay lúc đó, trong một tòa thành cổ vắng vẻ phía đông Đạo Thiên Cổ Thành.

"Bạch Liệt lão đại, thật đa tạ số tài nguyên tu luyện từ ngươi cung cấp cho ta trước tới nay, nếu không nhờ vậy ta cũng không có ngày hôm nay a."

Trong một tòa lầu các cao lớn, mấy tên nam nữ thiên kiêu trẻ tuổi đang uống rượu nói chuyện, trong đó trên cổ một tên nam tử áo đen có treo một cái mặt dây chuyền, chính là Diệp Lăng.

Trong khi nói chuyện, hắn nâng chén rượu lên kính Bạch Liệt ở trước mặt, phát ra một lời cảm tạ từ tận đáy lòng.

Bạch Liệt khí thế kinh người, khí huyết như hoả lò, ngồi ngay ngắn ở giữa, khiến cho đám thiên kiêu tuổi trẻ không thể khinh thường, rất là kính sợ.

Bạch Liệt dù sao cũng là truyền nhân của Bạch Hổ nhất tộc trong Thái Cổ Hoàng tộc, thân phận cao quý vượt xa bọn hắn, có thể có mặt tại đây, hiển nhiên cũng là do Diệp Lăng.

"Ha ha ha, Diệp Lăng huynh đệ khách khí, giữa ngươi và ta sao phải nói những thứ này?"

Bạch Liệt hiển nhiên rất là cao hứng, đã uống say rồi, trong lời nói thể hiện rõ sự phóng khoáng.

Bỗng nhiên, sắc mặt hắn vui mừng, cảm thấy đưa tin phù để trong ngực có chút nóng lên, hiển nhiên là vị hôn thê của hắn Doãn Mi đang liên hệ hắn.

Điều này khiến Bạch Liệt rất cao hứng, bởi vì Doãn Mi này thế nhưng là rất ít chủ động liên hệ hắn.

"Vừa nhìn là biết là đại tẩu liên hệ lão đại a! Lão đại còn không tranh thủ thời gian nhìn xem là tin tức gì?"

Diệp Lăng đương nhiên hiểu rất rõ mọi việc của Bạch Liệt nhìn thấy cảnh này không khỏi cười một tiếng, giọng nói mang theo chút trêu chọc.

Hắn biết Bạch Liệt thế nhưng rất thích vị hôn thê kia.

Nghe được xưng hô đại tẩu này khiến Bạch Liệt kia toàn thân thoải mái!

Điều này càng khiến nụ cười trên mặt hắn càng thêm xán lạn, vội vàng xem xét tin tức bên trong đưa tin phù, sau đó cười nói:" hắc hắc hắc, Doãn Mi nói nàng vừa vặn có việc rời khỏi Đạo Thiên Tiên Cung, hôm nay có thời gian, có thể gặp mặt ta."