Ta! Thiên Mệnh Đại Nhân Vật Phản Phái

Chương 47: . Hạ Sát Tên Thiên Mệnh Chi Tử Đầu Tiên

Lúc biết được Lâm Thiên "Khởi tử hoàn sinh" , Lâm Thu Hàn cả người ngẩn ra, nhưng rất nhanh sau đó nàng đã nhận ra đây là kế sách giả chết mà Cố công tử nói.

Cho nên biểu tình lúc này của Lâm Thu Hàn thực băng lãnh phẫn nộ, nàng nhanh chóng tìm đến Cố Trường Ca kể hết mọi việc.

Hiện giờ có chuyện gì nàng đều sẽ nói với Cố Trường Ca , nàng hoàn toàn xem hắn như điểm tựa của mình rồi.

"Nếu Lâm Thiên đã sống lại, vậy thì vừa hay đi xem thử hắn rốt cuộc là thần thánh phương nào, vì sao phải chiếm cứ thân thể của người khác. . ."

Trong đại điện, Cố Trường Ca hơi trầm ngâm một chút, nói với Lâm Thu Hàn.

Đương nhiên giờ phút này trong lòng hắn không khỏi thấy có chút hứng thú.

Hắn chờ thời khắc Lâm Thiên "Sống lại" ước chừng đã ba ngày rồi.

Qua tối hôm nay, giá trị cuối cùng của Lâm Thiên cũng bị hắn ép khô.

"Ừm, ta đều nghe công tử." Lâm Thu Hàn gật gật đầu.

Thực mau, hai người Lâm Thu Hàn cùng Cố Trường Ca đã tới địa lao , vẻ mặt của tên đệ tử Lâm gia phụ trách trông coi nơi đây còn có điểm sợ hãi, hiển nhiên là bị dọa sợ không nhẹ.

"Gặp qua tiểu thư, gặp qua Cố công tử. . ."

Hắn hành lễ với hai người sau đó nhanh chóng rời đi, hắn luôn có cảm giác âm trầm phía sau lưng.

"Một người đã chết ba ngày, tại sao sẽ đột nhiên sống lại?”

"Đừng rêu rao việc này ra ngoài." Lâm Thu Hàn nói với tên đệ tử đang rời đi kia.

Rốt cuộc chuyện chết rồi sống lại này thật là quỷ dị, giải thích thực phiền toái, nàng cũng không muốn gây quá nhiều chú ý.

Trong địa lao, Lâm Thiên thấy Lâm Thu Hàn cùng Cố Trường Ca đi tới, trong lòng bất an, nhưng trên mặt vẫn duy trì một bộ biểu tình nghi hoặc, mê mang.

Muốn lừa gạt Lâm Thu Hàn rất đơn giản, chỉ cần kết hợp ký ức trong đầu và không lộ ra sơ hở là được.

Nhưng khi đối mặt với Cố Trường Ca, hắn không tin chắc có thể lừa được hắn.

Tên họ Cố thật sự là quá thần bí, muốn lừa gạt hắn, chắc chắn phải tốn công sức hơn nhiều.

"Tỷ tỷ, tại sao đệ lại ở chỗ này?"

"Đệ nhớ là đệ đang học ở học đường. . . Sao sau khi tỉnh lại đã ở đây rồi. . ."

"Tên nam tử này là ai? Sao trước giờ đệ chưa từng thấy. . ."

Tiếp sau đó, Lâm Thiên mở miệng, hoang mang nói, biểu tình mê mang khó hiểu.

"Giả mất trí nhớ sao?"

Thấy thế, Cố Trường Ca trong lòng cười nhạo, biểu tình lại bất động thanh sắc.

Hắn không lên tiếng.

Dù sao để Lâm Thu Hàn tự tay vạch trần bộ mặt thật của hắn cũng tốt hơn một người ngoài như mình làm.

Nếu bị Lâm Thu Hàn xem như kẻ địch mà chán ghét, nguyên bản Lâm Thiên khẳng định sẽ không cam lòng. . .

Dù sao mấy chuyện đoạt hồn như này quan trọng nhất là phải giải quyết được chấp niệm của nguyên chủ.

Chấp niệm không giải quyết được, đương nhiên sẽ nảy sinh xung đột với người đang thao túng thân thể.

Hai trăm điểm vận khí cuối cùng trên người Lâm Thiên, đương nhiên có thể thuận lợi tới tay Cố Trường Ca.

Thuận tiện hoàn thành nhiệm vụ gϊếŧ chết một tên thiên mệnh chi tử.

Cố Trường Ca cũng thực mong đợi phần quà sau khi đánh chết tên số mệnh chi tử có điểm số mệnh bằng không này.

"Lúc này, ngươi còn giả vờ cái gì?"

Nhìn khuôn mặt già nua giống như đúc đệ đệ mình, Lâm Thu Hàn trên mặt hiển hiện vẻ thương tiếc, nhưng rất nhanh lại khôi phục băng lãnh cùng hận ý.

"Tỷ tỷ, tỷ đang nói cái gì? Đệ nghe không hiểu tỷ đang nói cái gì?"

Nghe vậy, Lâm Thiên sững sờ, vẻ mặt mê mang hỏi, một bộ dáng vẻ như hoàn toàn nghe không hiểu Lâm Thu Hàn đang nói cái gì.

"Tỷ tỷ, tỷ vẫn chưa trả lời vấn đề của đệ? sao đệ lại bị giam trong địa lao. . ."

Lâm Thu Hàn biểu tình băng lãnh, một lời không nói, cũng không có bất kỳ biến hóa nào.

Nếu như không có những lời nhắc nhở trước đó của Cố công tử, nàng có lẽ vẫn sẽ bị tên Lâm Thiên này lừa gạt, nàng sẽ cho là hắn không rõ ràng lắm những chuyện xảy ra mấy ngày nay.

Chiếm cứ thân thể nhưng đồng thời cũng có thể lấy được ký ức của đối phương.

Cứ như vậy, giả mất trí nhớ cũng quá đơn giản.

"Tỷ tỷ, đệ thật là đệ đệ của tỷ Lâm Thiên a, sao tỷ lại không tin đệ. . ."

"Tỷ còn nhớ không khi tỷ sáu tuổi, bị phụ thân răn dạy, tỷ còn tới tìm đệ oán trách phụ thân. . ."

Nhưng mà mặc kệ Lâm Thiên có nói thế nào, Lâm Thu Hàn vẫn giữ một bộ biểu tình không hề bị lay động như trước.

Nếu như hắn không nói còn tốt, hắn càng nói càng làm nàng cảm thấy bi thương, khổ sở, không kìm lòng được nhớ tới những việc ngày trước.

"Không có tác dụng sao. . ." Lâm Thiên rất nhanh cũng chú ý thấy có điểm không đúng, thầm nghĩ không ổn.

Đặc biệt khi thấy biểu tình rất có hứng thú nghiền ngẫm của Cố Trường Ca, tâm của Lâm Thiên không ngừng trầm xuống.

Căn bản lừa không được hai người.

Khó lắm mới tránh được một kiếp, chẳng lẽ hôm nay lại chịu chết lần nữa ở đây sao?

Hắn thật sự là không cam lòng.

Mà ngay lúc này, hắn cũng cảm thấy chấp niệm của Lâm Thiên đang bài xích hắn, đối với hắn vô cùng oán độc.

Tàn hồn của hắn bắt đầu xảy ra tranh chấp với chấp niệm của Lâm Thiên.

"Câm miệng!"

Lâm Thu Hàn rốt cuộc chịu không nổi nứa, hốc mắt đỏ lên, giọng nói đầy phẫn nộ, băng lãnh nói, " ngươi thật là đáng chết!"

"Tỷ tỷ. . ."

Ánh mắt Lâm Thiên trong một khắc liền tan rã, nhịn không được lẩm bẩm nói, " vì cái gì? Ta chưa bao giờ hại ngươi. . . Thậm chí chưa từng có ý nghĩ muốn thương tổn. . ."

"Sao ngươi lại đối xử với ta như thế?"

Hắn bây giờ, cũng phân không rõ mình rốt cuộc là Lục Thiên Thần Vương, hay tên phế vật Lâm Thiên kia nữa.

Tàn hồn và chấp niệm của hai người giống như đã hợp lại với nhau.

"Đinh, Lâm Thiên gặp phải sự phản phệ của chấp niệm, mất đi quyền khống chế thân thể, điểm số mệnh tổn thất hai trăm điểm, giá trị thiên mệnh tăng thêm một ngàn."

"Nhắc nhở, điểm số mệnh của thiên mệnh chi tử khí trước mắt đã bị lấy sạch, phát động quy tắc gϊếŧ chết thiên mệnh chi tử."

Mà lúc này, hắn nghe thấy thanh âm hệ thống nhắc nhở vang lên trong đầu.

Cố Trường Ca cũng biết thời cơ đã đến, hắn lộ nụ cười mang vài phần ôn nhu, nhẹ giọng an ủi Lâm Thu Hàn một phen, "Ta biết nàng không hạ thủ được, tên ác nhân này không bằng để ta giải quyết cho, nàng ra ngoài trước đi."

"Ừm."

Lâm Thu Hàn cảm động, viền mắt đỏ lên, bước nhanh ra ngoài.

Sau khi Lâm Thu Hàn rời đi, Cố Trường Ca khoanh tay tới gần Lâm Thiên, cười nhạt một tiếng, "Biết tại sao ta không cho người đem ngươi hoả táng hoặc hạ táng ngươi không?"

"Ngươi biết ta giả chết? Họ Cố, ngươi rốt cuộc là ai, có mục đích gì?"

Lâm Thiên nhịn không được quát khẽ, giờ khắc này, hắn tựa như một con dã thú bị khích động.

"Mục đích? Ta có thể có mục đích gì, không phải ngươi vẫn luôn muốn gϊếŧ ta sao?" Cố Trường Ca hời hợt nói, đôi mắt dần dần trở nên thâm thúy hắc ám.

Trong đôi đồng tử ấy dường như có đến hàng tỷ ma quang màu đen đang kích động không ngừng.

Hắn nhìn thẳng Lâm Thiên.

"Ngươi rốt cuộc là ai? Tại sao có thể có thủ đoạn như vậy. . ." Lâm Thiên nhịn không được mà kinh sợ, nhìn chăm chú vào ánh mắt Cố Trường Ca, cảm giác như mình đang rơi vào trong một vực sâu hắc ám.

Trên người tên họ Cố trẻ tuổi này có một cỗ ma tính vô cùng kinh khủng, phía sau hắn có đến trăm triệu bóng ma loạn vũ.

"Một người sắp chết, biết nhiều như vậy làm gì."

Cố Trường Ca lạnh lùng nhìn về Lâm Thiên, bàn tay phủ qua mi tâm của hắn.

"Đây là ma công gì. . . A. . ."

Lâm Thiên vô cùng kinh sợ hãi, nhịn không được thảm thiết kêu lên.

Bàn tay Cố Trường Ca xuyên qua thức hải của hắn, một chùm ánh sáng màu đen nhánh nở rộ, tựa như một cái bình to lớn màu đen vậy, bên trong mọi vật chìm nổi, như có thể nuốt cả thiên địa!

Ong!

Ngay sau đó, sáng đen nhập nhòe, miệng bình truyền đến một lực cắn nuốt mạnh kinh khủng.

Tàn hồn Lâm Thiên, trong nháy mắt biến mất, tất cả lại quay về trạng thái tĩnh mịch như trước.

"Thì ra kiếp trước đã đạt Thần Vương cảnh, mùi vị tàn hồn này cũng khá tốt đấy."

Cố Trường Ca không khỏi nhắm mắt lại, nhẹ giọng tán thưởng.