Phiên ngoại 1:
Vào đêm trước ngày Dương Lương phụng chỉ xuất chinh đã cùng Tiêu Định cãi nhau một trận cực kỳ gay gắt.
Trên thực tế những người quen biết Dương Lương đều biết, người này rất ít khi tức giận, hắn lúc nào cũng tươi cười ấm áp chân thành, lại mang một chút dáng vẽ bất cần, phóng khoáng làm hắn không những tràn đầy vẻ tự tin, đồng thời còn thêm dễ gần vì vậy mọi người đều rất tôn trọng hắn, vì lí do này nhân duyên của hắn luôn rất tốt tốt đến nỗi làm người khác cảm thấy kinh ngạc.
Sau khi Tiêu Định đăng cơ, hắn dù không có công danh trong người vẫn được phong làm Điện Tiền Tư Chỉ Huy Sứ, khi đó cũng là nhờ vào cách hắn đối nhân xử thế rất tốt, nhanh chóng hòa hợp trong quân, mọi người từ từ đón nhận hắn, bất tri bất giác những những người lên tiếng bất bình cũng im miệng.
Dương Lương lớn hơn Tiêu Định hai tuổi, từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Tiêu Định là người tính tình có chút quái đản, thường xuyên hành sự cực đoan và vô lí. Sau khi đăng vị, liền càng thêm ít khi nói cười, người khác cũng khó có thể nắm bắt.
Nếu không có Dương Lương tính tình như vậy, ở trong Thiên Triều trọng văn khinh võ, lại ở trước mặt vị quân chủ như vậy, ai cũng không thể đứng được vị trí này.
Tiêu Định đem đồ vật bài trí ở trên bàn đập vỡ nát hết.
Dương Lương đứng giữa đống bút giấy đầy trên đất, hơi hơi khom người chắp tay thi lễ, kiên quyết nói: "Nếu vạn tuế đối thần đều không phải là khinh mạn chi tâm, thỉnh ân chuẩn thần thỉnh chiến xuất chinh!" Nói xong quỳ xuống.
Tiêu Định sắc mặt xanh mét cùng toàn thân toát ra sát khí bức người làm đám cung nhân cùng nội thị bên cạnh đều không dám nhúc nhích.
Sau một trận dằn co, Dương Lương cũng không hề ngước mắt, hắn giống như bàn thạch quỳ sát đất bất động, đó chính là kiên trì, là không thể thương lượng.
Tiêu Định nhìn chằm chằm y, bên tai chỉ nghe được tiếng hô hấp của chính mình ngưng trệ, tức giận quá mức, hắn cũng không biết nên nói cái gì, đối phương khí thế kiên định, đem hắn vốn dĩ đang ngập tràn tức giận cùng phẫn nộ như một cơn sóng to gió lớn, dần dần tiêu hao không còn lại chút gì.
Đến cuối cùng, hắn hiểu được chính mình lúc này đây là thật không giữ được y nữa.
Im lặng một lúc sau, Tiêu Định rút một mảnh gấm lụa, trong cơn tức giận còn xót lại, hung hăng ném tới nện ở trên vai Dương Lương.
Mảnh vải kia lăn ra, Dương Lương nhặt lên thánh chỉ giơ lên cao, thấp giọng nói: "Tạ chủ long ân!"
Tiêu Định nhìn bóng hắn muốn rời đi, đột nhiên nở ra một nụ cười ác ý "Ngươi có thể cứu hắn một lần...... Nhưng sau này, có thể bảo vệ hắn được sao?"
Dương Lương đột nhiên dừng lại bước chân.
Tiêu Định vừa lòng mà nhìn hắn xoay người lại, Dương Lương từ trước đến nay khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh giờ đã mang theo một tia tức giận không thể khắc chế.
Dương Lương nhìn vị quân vương đang ngồi kia, đột nhiên cảm thấy khoảng cách của bọn họ càng lúc càng thêm xa, loại cảm giác này từ sau cái chết của phụ thân, càng lúc càng thêm mãnh liệt, hắn bất lực, làm thần tử như thế nào có thể hy vọng xa vời thay đổi đế vương.
Hắn quỳ xuống, chỉ hy vọng sự trịnh trọng này có thể giữ được bước chân tùy hứng của vị chủ thượng này, "Vạn tuế, Trần Tắc Minh là một nhân tài, nên được trọng dụng."
Tiêu Định cười lạnh lên: "Nhân tài? Nhân tài khi nào không có?"
Dương Lương nói: "Người vô tội, bệ hạ không nên giận chó đánh mèo."
Tiêu Định đứng thẳng người, chỉ vào hắn quát: "Lớn mật!" Hắn tạm dừng một lát, đột nhiên cười lạnh một tiếng, "...... Nói được thật là dễ nghe, ngươi chưa từng làm liên lụy người khác sao?"
Dương Lương chấn động, "Chuyện Ngộ Yến kia, là thần sai......" Hắn ngẩng đầu, tràn đầy kỳ vọng cùng khẩn cầu, "Nhưng bệ hạ không thể đâm lao phải theo lao."
Tiêu Định phiền chán mà nhìn hắn, "Ngươi thật là càng ngày càng giống thái phó."
Dương Lương sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, đột nhiên nâng mi mắt, thấp giọng nói: "Bệ hạ lại...... Càng ngày càng không giống Tiểu Định năm đó!"
Nếu như lúc trước ngươi là dáng vẻ này......
Hắn không tiếp tục nói, nhưng ẩn hàm ý tứ, cả hai đều âm thầm hiểu được.
Tiêu Định dời mắt qua, khó tin được mà nhìn hắn.
Dương Lương lạnh lùng nhìn thẳng hắn một lát.
Tiêu Định hơi mở miệng, muốn nói gì, lại một chữ cũng không nói được. Hắn tựa hồ hoàn toàn quên mất phản kích, chỉ là ngơ ngẩn nhìn Dương Lương dập đầu rời khỏi. Thẳng đến khi thân ảnh kia biến mất, mới không kìm nén được mà hít vào một hơi thật sâu, cơn đau đớn này từ từ kéo dài, hắn rốt cuộc là vẫn là cảm nhận được.
Trước khi đi, Dương Lương đem ngọc bài luôn đeo bên người tặng cho Trần Tắc Minh.
Hắn tin rằng cách này có thể bảo vệ được tính mạng Trần Tắc Minh, hắn đánh cược rằng Tiêu Đinh sẽ niệm tình cũ.
Nghĩ đến Tiêu Định, hắn hơi hơi mềm lòng.
Tiêu Định khi còn bé, đã từng là một hài tử đáng yêu tâm tư đơn thuần không đa nghi như bây giờ.
Hắn thở dài một tiếng. Hắn trơ mắt nhìn y đi đến hôm nay, nhưng mà lúc này hắn cũng không thể làm cái gì, hắn chỉ có thể tận lực khuyến khích y kiên trì hết sức, cho đến lúc có thể lột xác.
Nhưng kết quả cuối cùng lại khiến mọi người giật mình, ngay cả bản thân Dương Lương.
Hắn nguyện ý vì y làm mọi chuyện, vì hắn dọn dẹp toàn bộ chướng ngại vật chắn ở phía trước, điều duy nhất hắn không thể vi phạm là nguyên tắc làm người của chính mình.
Điều này thừa hưởng từ phụ thân hắn, người hắn kính trọng nhất trong cuộc đời.
Dương Đình đã nhận thức được mối quan hệ của hai người từ lâu, kỳ thật là gia pháp cùng bạo lực chưa chắc có thể cản trở được sự can đảm và dũng khí của của những thiếu niên đang chắm chìm trong lửa tình, nhưng Dương Lương cùng Tiêu Định vẫn là cố gắng kìm nén.
Sau khi Dương Đình cẩn thận xuy xét, bắt đầu cấm nhi tử vào cung, hắn mau móng thay thế một thư đồng mới bên cạnh Tiêu Định.
Tiêu Định không ngờ rằng việc mình chủ động thoái nhượng lại đổi lại kết quả như thế này, y như thế nào chịu được, ba lần bốn lượt khẩu cầu Dương Đình, đem Dương Lương trở lại. Trong cung vốn dĩ cũng có không ít bí mật, náo loạn lần này mọi người đều biết.
Tiên đế càng nổi lên ý muốn phế trữ.
Đối với một người ngay thẳng như Dương Đình, nháo ra như vậy việc xấu trong nhà quả thực là làm hắn mất hết uy tín cùng xấu hổ, không chỗ dung thân.
Hắn lại hung hăng đánh nhi tử lần thứ hai. Dương Lương có thể nhịn được đau đớn, nhưng khi hắn nhìn phụ thân thất thanh khóc thút thít, hắn kinh hãi.
Hắn quỳ rạp xuống trên viên gạch đá xanh, suy nghĩ suốt một đêm, phụ thân chịu thống khổ bất lực như vậy là vì mình, hắn sao có thể thờ ơ.
Hắn vì thế đáp ứng phụ thân, ưng thuận lời thề, cả đời này tuyệt không làm nịnh thần.
Dương Lương cũng không gặp nhiều khó khăn trong trận chiến đầu tiên của cuộc đời hắn, hắn chỉ huy một đội quân đem địch nhân đuổi đến một ngọn núi, sau thấy thế núi gập ghềnh, khó có thể tác chiến, mới thu binh.
Thuộc hạ phụ tá nói, kỳ thật lần này đại chiến, Hung nô đội quân lợi hại nhất còn chưa xuất hiện, lần này có thể dễ dàng chiến thắng hơn rất nhiều.
Dương Lương hỏi tên họ người đó, phụ tá mang theo vẻ mặt kính sợ, nói đối phương là Hung nô Hữu Hiền vương Luật Duyên, gian ác tàn nhẫn xảo trá, thân kinh bách chiến, là con sói đầu đàn của Hung nô.
Vào ngày Dương Lương khải hoàn hồi triều, Tiêu Định mang theo đủ loại quan lại ra bên ngoài nghênh đón.
Hai người đối mặt nhau, đầu tiên là có chút không nói nên lời, sau đó không biết là ai mỉm cười trước.
Bọn họ im lặng giải hòa, ăn ý mà giấu đi việc cãi vã lúc trước, không ai đề cập tới.
Nhưng mà điều làm Dương Lương vốn dĩ đã tâm bình khí hòa buồn bực trở lại chính là, kỳ thật hắn đi rồi, Tiêu Định vẫn là không buông tha cho Trần Tắc Minh.
Khi hắn ở bên ngoài chinh chiến, Tiêu Định chỉ có thể đem phẫn nộ phát tiết lên trên người kẻ khác, hắn hoàn toàn không suy nghĩ đến điều này, có điều phải xem xét lại.
Hắn có chút tuyệt vọng cùng bất đắc dĩ.
Tiêu Định đã đứng trên vạn người, nhưng hắn lại quên mất hắn từng khiêm tốn cùng bất bình khi bị người khác áp bách, giờ hắn lại đối với người khác giống như vậy mà hành xử, buồn cười chính là, người này thật sự vô tội.
Trần Tắc Minh mặt mày như họa, mang theo khí chất của một trang tuấn kiệt, nhưng mà diện mạo như thế lại có chút giống người cung nhân đã gây ra sự rạn nứt của bọn họ, đây là sự trùng hợp kỳ lạ.
Dương Lương đã từng cảm thấy thẹn với Ngộ Yến, hiện giờ lại thêm một người làm hắn cảm thấy áy náy.
Hắn chỉ có thể che chở Trần Tắc Minh hết mức có thể, nhưng hành động như vậy lại càng khiến Tiêu Định tức giận nhiều hơn, quay đầu lại hành hạ đối phương quá mức, như vậy tuần hoàn làm hắn không thể nào phá giải.
Hắn không thể không cảnh cáo Tiêu Định, "Nếu không thể dùng được thì bỏ đi, có thể tha thứ cho người khác thì hãy tha cho họ."
Nhưng mà nhìn Tiêu Định nhẹ nhàng bâng quơ cười, hắn hiểu chính mình nói vậy cũng vô nghĩa.
Hắn cảm thấy thương tiếc, đồng thời rốt cuộc cũng ý thức được, bọn họ từ thân mật khắng khít đang bắt đầu đi ngược lại, rốt cuộc dần dần mỗi người mỗi đầu bên kia thế giới.
Dương Lương tìm Trần Tắc Minh, cùng hắn kể về quá khứ của Tiêu Định, hắn chăm chú nhìn gương mặt đang mất tập trung kia ở dưới ánh đèn.
Tựa hồ là số mệnh, cái chết của Ngộ Yến làm hắn bắt đầu tránh xa Tiêu Định, đôi tay đầy máu tanh nhưng Tiêu Định không cảm thấy hổ thẹn, sự xuất hiện của Trần Tắc Minh làm khoảng cách ngày một xa hơn.
Hắn cũng hiểu được mấu chốt chân chính xuất phát từ trái tim của hai người bọn họ. Dù cho ở giữa bọn họ đã từng có một nụ hôn trong suốt và sâu sắc như vậy.
Đó là một ngày mùa hè, phụ thân tạm thời bị triệu kiến không thể tới dạy học, các hoàng tử cùng đọc sách dần dần lui đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Hắn phải đợi phụ thân, mà Tiêu Định không biết vì sao cũng là ở lại không đi.
Bọn họ nhìn nhau, ái muội mà cười.
Ngoài cửa sổ tiếng ríu rít không ngừng, nhưng trong phòng có làn gió mát phơ phất.
Tiêu Định đứng trước thư án, một bút một bút viết thật nghiêm túc.
Trong lòng hắn ngứa ngáy, lặng yên đi tới gần, ở phía sau y nhìn một lát. Nhìn Tiêu Định nghiêm trang thần thái, Dương Lương chỉ muốn bật cười.
Tiêu Định quay đầu lại, rõ ràng hoảng sợ.
Dương Lương cười một cái, duỗi tay qua, nắm lấy tay y, bàn tay hai người chồng lên nhau, cùng viết lên.
Trong phòng chỉ nghe được tiếng thở của hai người, dần dần nặng nề hơn.
Viết một hàng, Dương Lương dừng lại bút, thấp giọng nói: "Thế nào?"
Tiêu Định nhìn thoáng qua khịt mũi coi thường, "Còn kém xa ta."
Dương Lương cười rộ lên, nắm chặt tay hơn.
Tiêu Định liếc hắn một cái, đột nhiên xoay người ôm hắn, hôn xuống.
Bọn họ trước đây chưa từng làm qua chuyện này, vì cái gì ngày hôm đó lại dám làm chuyện lớn mật ở một nơi hoàn toàn không thể che dấu như vậy, lúc xong việc Dương Lương từng hồi tưởng lại, chỉ có thể là do ngày hè nóng bức, nhất thời xúc động.
Nhưng mà trong lúc hưng phấn, lại khó có thể tiết chế.
Bọn họ giống như con thú nhỏ say mê liếʍ láp lẫn nhau, lăn xuống dưới bàn, thậm chí đem nghiên mực giá bút hất ra, làm mực văng khắp sàn. Dương Lương nhịn không được nhìn thoáng qua, Tiêu Định kéo lấy hắn nói: "Mặc kệ."
Dương Lương cười rộ lên, "Nhưng ngươi đừng lăn đến phía trên đi."
Tiêu Định nói: "Ta muốn đảo lên đem ngươi áp xuống."
Bọn họ lôi kéo nhau đến quần áo trở nên xộc xệch, như muốn thể hiện bản lĩnh chiếm hữu của nam nhân, nhưng mà Dương Lương vẫn là chớp lấy được thời cơ, đem tay thăm đi vào, vuốt ve Tiêu Định.
Tiêu Định gần như nhảy dựng lên trong giây lát, Dương Lương thấy hắn bắt đầu phản ứng kịch liệt, liền hôn xuống hắn.
Môi răng giao triền, tóc tai cọ sát vào trán hắn, loại dịu dàng này khiến hành động Tiêu Định trở nên chậm chạp, chổ mẫn cảm bị xoa nắn, bức hắn phát ra tiếng rên rĩ yếu ớt.
Dương Lương bị thanh âm này làm cho kích động, hành động bất giác dùng lực mạnh hơn.
Tiêu Định cắn răng nói: "Đau......" Nhưng mà hắn âm điệu lại rõ ràng muốn nói cho đối phương, sự thật cũng không hoàn toàn như thế.
Dương Lương hôn thật sâu hắn, đem đầu lưỡi áp bách mà mạnh mẽ thâm nhập vào trong miệng, hắn bởi vậy đạt được một loại kỳ lạ ảo giác, tựa hồ là chính mình đang xâm phạm tiến vào đối phương. Phán đoán như vậy khiến hắn càng thêm kích động.
Tiêu Định ở bị cưỡng bách ở vào thế yếu, hiển nhiên trong lòng không mấy vui vẻ, hắn ngậm lấy đầu lưỡi Dương Lương, dùng sức cắn vài cái, Dương Lương chịu đau rời khỏi, lại không cam lòng tấn công lần thứ hai.
Thẳng đến khi Dương Lương dùng đầu gối đỉnh khai khiến hắn không thể không tách hai chân ra, ý đồ hết sức rõ ràng, Tiêu Định mới nâng mắt. Tức giận mà nhìn hắn, cũng nắm thật chặt bàn tay đang không ngừng vuốt ve chơi đùa chổ yếu hại của mình, tận lực đem hắn đẩy ra khỏi thân thể mình, tựa hồ muốn cảnh cáo hắn đừng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của.
Dương Lương ở bên tai hắn nói: "Mỗi người một lần?"
Lợi dụng lúc Tiêu Định đang do dự, Dương Lương dùng đầu ngón tay sờ soạng, dùng móng tay kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhẹ nhàng trên đỉnh nơi kia.
Tiêu Định thân thể mãnh chấn, cơ hồ xụi lơ xuống dưới, tay cũng bất giác lỏng.
Dương Lương muộn thanh cười, đang muốn hướng trong thân thể hắn tham nhập, đột nhiên nghe được phía sau có người hét lên, "...... Nghiệt súc! Ngươi làm gì!!"
Dương Lương kinh hoảng bật dậy, mờ mịt nhìn chung quanh, sau một lúc lâu mới phát giác chuyện kia nguyên lai đã là chuyện cũ nhiều năm trước.
Hắn sửng sốt một lúc lâu, rốt cuộc cúi đầu ngồi xuống.
Đó là thời điểm, phụ thân phát giác mối quan hệ hai người.
Bất quá đây chỉ là một phút bốc đồng không thể nhịn được khi còn ở tuổi thiếu niên, ai có thể ngờ rằng sau này nó lại dẫn đến nhiều sự tình như vậy.
Giờ phút này hồi tưởng lại, Dương Lương cũng không hối hận, hắn yêu người này, muốn chiếm hữu y, đối với hắn trước nay cũng không xem là làm sai.
Như vậy...... Rốt cuộc sai ở chổ nào?
Ngay sau đó, Dương Lương vâng mệnh thảo phạt Phác Lữ quốc.
Sau trận đại thắng đầu tiên của hắn, vị trí của Tiêu Định trong hắn có chút biến hóa, đây cũng là khởi đầu cho mối quan hệ hai người bắt đầu hòa hoãn.
Phụ thân Dương Lương trước khi lâm chung từng thỉnh cầu Tiêu Định đem Dương Lương ra chiến trường gϊếŧ địch, đền đáp quốc gia.
Tiêu Định lại trước sau đem lời này trở thành gió thoảng bên tai, mặc dù việc này cũng không có gì lớn, nhưng đó vẫn luôn là cái gai trong lòng Dương Lương. Di ngôn của phụ thân hắn lúc hấp hối, vì tham vọng riêng y lại bỏ qua không màn tới, thật đem chính mình làm nịnh thần, hắn như thế nào có thể không lạnh lòng.
Hắn rời xa y, lãnh đạm y, đơn giản là hắn như thế nào cũng không thể mang hai chữ này trên người.
Hắn không tin Tiêu Định không hiểu mình.
Điều này thật sự làm hai người tổn thương lẫn nhau.
Nhưng mà, giờ phút này Tiêu Định tựa hồ rốt cuộc đã mềm lòng.
Xuất binh quá gấp, vì thế Dương Lương nghĩ sau khi trở về, có lẽ chính mình nên cho hắn một lời xin lỗi.
Kỳ thật hắn trước nay không thực sự nghĩ như vậy, kia chỉ là hắn thiếu kiên nhẫn do nóng nãy. Đối với hắn, y vẫn là Tiểu Định, ngay cả khi y đầy người gϊếŧ chóc, hắn vẫn như cũ thương tiếc y.
Phác Lữ quốc địa thế hung hiểm, Dương Lương góp nhặt rất nhiều tư liệu, nhất nhất sao ra một cuốn viết tay. Đây là thói quen của hắn, làm việc trước trước dùng bút viết xuống, lại phân ra rõ ràng các manh mối.
Trong trận chiến này hắn gặp được Luật Duyên, trên mặt mang sẹo, kia hẳn là phần thường mà chiến tranh trao lại cho hắn.
Đây cũng là một người đàng ông mang khí chất đế vương, giống như Tiêu Định.
Luật Duyên trước trận chiêu hàng, Dương Lương lời nói dịu dàng xin miễn.
Đối với Dương Lương, giờ phút này nắm chắc thắng lợi, nhưng hắn cũng không kiêu ngạo, một kẻ địch cường hãn như Luật Duyên đáng để ngưỡng mộ.
Nhưng mà mấy ngày sau, phía sau đột nhiên xuất hiện đại quân làm hắn trở tay không kịp.
Hắp lặp lại suy nghĩ vài lần cũng không hiểu được tại sao tin tức có thể truyền đến Hung nô nhanh tới như vậy, Hung nô sao có thể kịp thời phát binh đến cứu viện.
Việc đã đến nước này, thế hai bên sườn đã bị bao vây, hắn chỉ có thể xông vào.
Ngày hôm đó, hắn dẫn dắt đại quân công kích vào lúc sáng sớm.
Ngọn giáo của hắn hạ xuống như quỷ khóc sói gào, lưỡi dao đi tới đâu có người chết đến đó. Hắn liền giống như chiến thần, ở trong xương cốt có một sức mạnh thần uy, Luật Duyên đứng ở trên thành, lạnh lùng nhìn vị anh dũng mãnh tướng này.
Một mũi tên bất ngờ bay tới, mang theo rét lạnh vào tận xương tủy, hung ác mà đâm qua l*иg ngực hắn.
Dương Lương dường như nghe được âm thanh xương cốt chính mình bị cắt đứt, hắn ngẩng đầu nhìn qua, nơi xa Luật Duyên cầm một trương thiết nỏ, đang hạ tay xuống. Luật Duyên trên mặt cũng không quá nhiều đắc ý, biểu tình kia dường như mang theo một tia thương xót cùng tiếc nuối.
Dương Lương ngưỡng mặt rơi xuống......
Hắn đột nhiên nhớ tới năm đó sau khi không còn làm thư đồng, có một lần ngẫu nhiên vào cung.
Nhìn thấy Tiêu Định gầy ốm mà trầm mặc, chính mình hướng hắn cầu xin một khối ngọc bài, nói là tương lai coi như là một kim bài miễn tử. Kỳ thật bất quá là muốn chọc hắn cười.
Tiêu Định cởi xuống ngọc bài, kỳ quái chính là hắn bên hông vốn có rất nhiều trang sức lại hoàn toàn biến mất. Làm sao có thể để người thấy mình trụi lũi, liền đem ngối ngọc từ nhỏ mang theo bên mình tặng cho hắn.
Tiêu Định một tay nắm ngọc bội, tựa hồ vui vẻ rất nhiều.
Chính mình biết rõ sau khi phụ thân biết được chắc chắn sẽ tức giận chửi rủa, nhưng không biết vì sao hắn vẫn như cũ xúc động mà hôn nhẹ một cái.
Tiêu Định cười rộ lên, nhìn hắn.
Vào thời điểm đó, hắn hạ quyết tâm, dù cho phụ thân không cho phép, dù cho thế nhân trào phúng, cho dù thứ hắn có thể cho có thể không phải là tình yêu, cũng muốn dùng hết toàn lực che chở y nhất sinh nhất thế.
Ta làm được,...... Tiểu Định.
【end】
Khi quân của Trần Tắc Minh đi đến gần biên giới, một ngày sau khi hạ trại, bĩnh sĩ tới báo nói có người bên ngoài doanh trại cầu kiến, nói là nghe nói Ngụy Vương lĩnh quân tới đánh Hung nô, đặc biệt tới hiến kế.
Trần Tắc Minh trong lòng hơi nghi hoặc, thầm nghĩ chẳng lẽ là có kỳ nhân dị sĩ đến tương trợ, vội sai người đem người nọ mời vào.
Nhưng vừa nhìn thấy người này, không khỏi hoàn toàn thất vọng.
Người tới là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi, mặt mày đặc biệt ngây ngô. Đi vào trong trướng, thiếu niên kia cười cười nhìn Đông ngó Tây một phen, nhìn thấy cái gì cũng tỏ ra ngạc nhiên, có chút ngây thơ chất phác.
Trần Tắc Minh lòng tràn đầy nghi hoặc, ôn nhu nói: "Ai sai ngươi tới, có chuyện gì?"
Thiếu niên kia nhìn hắn một cái, đột nhiên quỳ xuống, ngửa đầu cười hì hì nói: "Hồi bẩm Ngụy Vương, ta chính mình tới, cũng không nói với người nhà, từ kinh thành vẫn luôn đuổi theo Ngụy Vương đến nơi này mới theo kịp. Ngụy Vương thiên tuế cước trình thật nhanh."
Trần Tắc Minh cực kỳ kinh ngạc, nhìn kỹ y một lúc lâu, thấy hắn thần thái cử chỉ có chút ngây thơ chân thật, mới cảm thấy đứa nhỏ này tựa hồ là một đứa ngốc, không khỏi cứng họng, đương nhiên, kế sách gì cũng không hỏi tiếp.
Hắn im lặng một lát, phương kêu quân sĩ tiến vào, đưa thiếu niên này đem xuống, an bài cho đứa nhỏ ăn cơm trước, lại đem đứa nhỏ này đưa đến thôn xá gần nhất.
Thiếu niên kia cười ngâm nga nghe, cũng không lên tiếng, tựa hồ cũng không nghe hiểu những câu đối thoại đó.
Người Hung nô kia cũng vì trên đường gặp bão mà bị trì hoãn hành trình.
Kết quả là thời điểm hai quân đến biên quan trước sau chỉ cách nhau vài canh giờ.
Luật Duyên nhìn những lá cờ đong đưa trên thành trì biên quan, nhịn không được thấp giọng thở dài. Hắn sớm biết được tin tức, người Hán phát ra hai mươi vạn đại quân, lĩnh quân cùng hắn giao chiến là Trần Tắc Minh, kẻ thù truyền kiếp của hắn.
Ô Tử Lặc kéo lại dây cương lo lắng nói: "Phụ vương, bọn họ tới nhanh như vậy, cuộc chạm trán lần này lại là một trận đánh ác liệt."
Luật Duyên mỉm cười, "...... Không ngại, hắn tới thật tốt."
Ô Tử Lặc kinh ngạc nhìn phụ thân, không hiểu ý tứ này.
Luật Duyên nói: "Nhiều năm trước, ta từng đến kinh đô người Hán, nơi đó quả nhiên là phồn hoa tựa cẩm, thương nhân như mây, đường phố gọn gàng ngăn nắp, người đến người đi trên người cư nhiên nửa điểm tro bụi cũng không có, thật sự là một nơi tốt."
Ô Tử Lặc nghiêm túc nhìn chằm chằm phụ thân, lắng nghe mỗi một lời nói, tuy rằng không rõ đề tài vì sao đột nhiên chuyển tới bao nhiêu năm trước, nhưng hắn biết phụ thân tất có dụng ý.
"Lúc đó, ta từng gặp rất nhiều người," Luật Duyên chỉ vào thành lâu cao lớn trước mắt kia, "Trong số đó, có được vị vương gia này còn mạnh hơn nắm trong tay vạn người."
Hắn lộ ra vẻ tưởng niệm, mỉm cười, "Bất quá năm đó hắn còn chỉ là một tướng quân nho nhỏ, không đáng nhắc tới."
Ô Tử Lặc nhìn theo tay phụ thân, trông thấy cờ xí đón gió trên thành lâu, lá cờ kia giống như đám mây không ngừng cuộn lên, đem dòng chữ mạnh mẽ kia lần lượt hiện rõ ra.
Đó là chữ "Trần" .
Luật Duyên cũng nhìn chằm chằm chữ kia, "Ta cũng từng gặp qua hoàng đế người Hán lúc trước kia. Nói là...... Là một thiếu niên trẻ tuổi không thể coi thường, có sự vô tình của một đế vương nên có..... Ngươi không cần lo lắng, hắn đã bị đệ đệ hắn thay thế, kỳ thật ở thời điểm thay đổi đó, chúng ta nên xuất binh, đáng tiếc a......" Nói đến chỗ này, hắn tựa hồ mới đột nhiên nhớ tới chính mình ôm bệnh nhẹ trong người, nhịn không được ho khụ hai tiếng, cơ thể đột nhiên xổm xuống.
Ô Tử Lặc biểu tình lo lắng, cũng không hỏi nhiều.
Phụ thân là người luôn khinh thường cái gọi là nhu nhược mềm yếu, hắn chỉ có thể âm thầm bất an.
Luật Duyên ho một lúc xong, lại đứng thẳng lưng lên, nụ cười trên mặt đột nhiên trở nên khó hiểu, "Nhưng trên thực tế, có rất ít người biết, người ta chân chính muốn đi gặp...... Là một người khác."