Ngày này Trần Tắc Minh hạ triều.
Đi được tới trước cửa nhà lại bị một người nghênh diện ngăn lại, tả hữu vội vàng tiến lên đuổi người, người nọ cao giọng nói: "Làm vương gia rồi nên ngay cả cố nhân cũng không nhận ra sao?" Trần Tắc Minh nghe thanh âm thật quen tai mới tập trung nhìn lại, người trước ngựa một thân trang phục thư sinh, cư nhiên là người đã lâu không gặp Dương Như Khâm.
Y dự tính ấn cước trình, Dương Như Khâm cũng nên vào kinh , vì thế sớm cùng tướng lãnh thủ thành liên hệ, lại vẫn không có nghe đối phương hồi báo gì, không thể tưởng được hắn lại bất ngờ ngay trước cửa mình xông ra. Trần Tắc Minh trầm ngâm một lát, xuống ngựa, chắp tay cười: "Vốn tưởng rằng Dương hiền đệ đến đây lại tránh mặt ngu huynh."
Dương Như Khâm đáp lễ: "Người thông minh làm việc, nguyên bản cùng người bên ngoài có hơi bất đồng." Hai người nhìn nhau cười.
Hai người vào Trần phủ, Trần Tắc Minh phân phó gia nhân mang lên đồ nhắm rượu, nói là nhiều năm không gặp nên đặc biệt vì Dương Như Khâm đón gió tẩy trần. Do vậy cả hai đều tránh đi sự tình biến động chính trị không nói tới, cứ một đường hàn huyên chuyện xưa, tuy rằng hai người đều mang tâm sự, nhưng đến cùng cũng coi như trò chuyện với nhau thật vui.
Sau khi hàn huyên một hồi, Dương Như Khâm bất ngờ nói: "Ta lần này là lấy thân phận bạn cũ mà đến, có vài lời khó tránh khỏi nói thẳng chút, vương gia chớ trách."
Trần Tắc Minh thấy hắn nhanh như vậy liền chọn nhập chính đề, trong lòng bất chợt có chút mất mát không lý do, nâng tay rót đầy chén rượu cho đối phương, cười nói: "Bạn cũ...... Tốt, mấy năm nay, ta cũng không có bằng hữu ...... Sau khi cung biến, ngay cả Ngô Quá cái loại người hiền lành xưa nay không đắc tội người khác này cũng đoạn tuyệt lui tới với ta, đệ lại đến bây giờ còn kiên trì nói từ "bạn", bằng vào cái này, ta đã thực cảm kích."
Dương Như Khâm cười to: "Vương gia tay cầm quyền cao, người muốn cùng ngài kết giao chỉ sợ muốn xếp hàng từ Trần phủ kéo dài đến cửa thành."
Trần Tắc Minh nhìn hắn: "Đệ sẽ đem mấy kẻ nịnh bợ ngươi xem thành bằng hữu sao?" Trên chốn quan trường lăn lộn lâu ngày, trong lúc trò chuyện cũng chậm rãi học cách không thể hiện hỉ nộ, những lời này nửa thật nửa giả, cũng nhìn không ra đến cùng phải chăng ẩn hàm vài phần chân tâm.
Dương Như Khâm tả hữu nhìn quanh một lát, mỉm cười không đáp.
Trần Tắc Minh trong lòng chấn động, đột nhiên hơi lãnh đạm: "Dương hiền đệ muốn nói gì?"
Dương Như Khâm lúc này mới quay đầu lại: "Quý phủ của Trần huynh so với quá khứ tựa hồ cũng không mua thêm cái gì."
Trần Tắc Minh theo ánh mắt của hắn nhìn qua: "Phải, hết thảy đều như trước đây."
Dương Như Khâm nói: "Khả thiên lại đã thay đổi." [Nhưng triều đại đã thay đổi]
Trần Tắc Minh không đáp.
Dương Như Khâm lại nói: "Lúc ấy ta đang tại Ly Giang. Chỗ đó ta có một hảo hữu, nghe hắn nhắc đến, ta mới biết được bên ngoài cư nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy...... Càng không nghĩ tới, cải thiên hoán nhật [thay triều đổi đại] cư nhiên là Trần huynh ngươi. Tiểu đệ tự nhận nhìn người chuẩn xác, lại chưa từng nhìn ra Trần huynh có tâm tư lớn như vậy...... Ừm, khát vọng." Hắn lời này đem xưng hô lại đổi trở về, tự nhiên cũng có vẻ quan hệ với nhau thân thiết hơn, Trần Tắc Minh trong lòng trĩu nặng, cười khổ: "Đệ muốn nói là dã tâm đi."
Dương Như Khâm cười không nói lời nào.
Trần Tắc Minh trầm mặc hồi lâu, đột nhiên cũng cười cười: "Vậy hảo hữu của đệ nói về ta như thế nào, loạn thần? Phản thần?" Dương Như Khâm thu lại nét tươi cười, nói đến mức này tựa hồ lại giấu diếm e rằng càng thêm xấu hổ.
Đắn đo một hồi lâu, Dương Như Khâm mới trịnh trọng nói: "Trần huynh, nếu ngươi còn xem ta là bằng hữu, cảm giác ta nói vẫn là nói thật, con đường này chỉ sợ rằng huynh đã chọn sai. Huynh vì cái gì? Báo thù sao? Mà sự tình lúc trước......"
Trần Tắc Minh đột nhiên ngẩng đầu, Dương Như Khâm bị ánh mắt y khiến cho kinh sợ, lời muốn nói tiếp cư nhiên gián đoạn.
Trần Tắc Minh chăm chú nhìn hắn một lúc lâu: "Nay nói những điều này còn có ý nghĩa sao? Cho dù là tuyệt lộ, ta cũng đã đi nửa đường rồi, lại đến so đo đúng hay sai còn có ý nghĩa sao?"
Dương Như Khâm thu hồi ánh mắt, thầm nhíu mày: "Trần huynh, huynh không nên làm người hồ đồ."
Trần Tắc Minh cầm chén rượu trong tay chậm rãi uống cạn, hồi lâu mới mở miệng: "Ta có thể làm như thế nào? Dương hiền đệ ngươi rời đi sớm quá nên sự tình phía sau đều không biết. Người kia...... Vẫn nghi ngờ ta, ta làm được càng nhiều, hắn nghi ngờ càng nặng. Vì kiềm chế ta, hắn thậm chí đem một mình điện tiền tư từ trong tam quân chia ra rồi trực tiếp cắt cử quản hạt; Vì đề phòng ta, chỉ riêng một điện tiền tư binh lực trang bị thế nhưng có thể ngang ngửa hai cánh quân còn lại...... Bên ngoài nói như thế nào đệ đã nghe qua đi, người người đều nói, Trần Tắc Minh thích lấy ít thắng nhiều, là Chiến Thần......" Y trào phúng tự nở nụ cười một tiếng, chén rượu trong tay bị y siết chặt đến vang lên tiếng răng rắc.
Dương Như Khâm không khỏi động dung, lẳng lặng nhìn y.
Trần Tắc Minh tựa hồ cố nén xúc động, sau một lúc lâu mới nói tiếp: "Không biết là từ lúc nào bắt đầu, mỗi lần xuất chiến của ta binh lực luôn ít hơn đối phương rất nhiều. Ta nghĩ chẳng lẽ là Thiên triều không có binh lực, nhưng lại không phải, điện tiền tư nhiều người như vậy, chỉ là canh giữ ở kinh đô, chỉ là vì phòng ngừa sau trận chiến ta cử binh tác loạn [làm phản]...... Ta không phải thích lấy ít thắng nhiều. Mỗi lần chiến đấu, ta đều chỉ có thể nghĩ, coi như đây là trận chiến cuối cùng của ta đi......"
Y cúi đầu, gắt gao cau mày, tựa hồ bị cổ áp lực cường đại kia lại lần nữa kiềm trụ cổ họng, không thể hô hấp.
Dương Như Khâm nghe y nói mà kinh sợ, sau một lúc lâu cũng không thể nói nên lời.
Tiêu Định cư nhiên hoang đường đến mức này, trong ấn tượng của hắn vạn tuế tuy rằng tính tình cổ quái, lại còn chưa làm xằng làm bậy đến một bước này. Hắn không khỏi cũng nảy sinh chút thầm oán, hắn biết vạn tuế cùng người trước mặt này quan hệ phức tạp, trong mắt hắn hai người này yêu hận dây dưa thật sự là không thể tưởng tượng, nói là hận tựa hồ cũng không hoàn toàn phù hợp, nói là yêu, kia lại rất kinh người.
Nhưng quốc gia đại sự cầm quân này sao cũng xằng bậy như vậy...... Suy nghĩ một lát, lại vẫn là có chút khó có thể lý giải.
Mơ hồ hắn lại nghĩ, chẳng lẽ Tiêu Định là quá mức tín nhiệm năng lực Trần Tắc Minh? Ý nghĩ như vậy, khiến hắn không tự giác lắc lắc đầu. Một lát sau, hắn mới có thể miễn cưỡng nói: "Có lẽ vạn tuế chính là hi vọng ngươi có thể thất bại một lần, tâm tư người kia quá thâm trầm, ai có thể lý giải hết được."
Trần Tắc Minh từ trong rối rắm hỗn loạn thoát ly, cảm kích hướng hắn cười cười: "Những lời này có thể nói ra rồi lại khiến ta thoải mái hơn nhiều."
Dương Như Khâm chăm chú nhìn y: "Ngươi có thể nói cho ta nghe, nhưng...... có thể nói cho người trong thiên hạ nghe sao? Bọn họ sẽ nghe sao? Huynh biết rõ giờ phút này huynh bị thế nhân nói thành cái dạng gì không?"
Trần Tắc Minh cười: "Dân chúng cần chỉ là một hoàng đế danh chính ngôn thuận, ta đã cho bọn họ. Đúng rồi, bọn họ còn cần thái bình thịnh thế, ta cũng sẽ làm được."
Dương Như Khâm lắc đầu: "Huynh nghĩ quá đơn giản. Cung biến đã là một vết nhơ trên người huynh, không thể bôi xóa. Tân đế hiện tại không có thực quyền, cho nên huynh còn có thể bình an, ngày khác khi hắn nắm đại quyền trong tay, có thể tiếp tục dung được quyền thần từng phản bội quân vương sao? Không cần nói cho ta biết chuyện này huynh chưa từng nghĩ tới."
Trần Tắc Minh cười khổ.
Dương Như Khâm nói: "Người sống trên đời chẳng sợ chính mình làm không được, lại vẫn là tôn sùng trọng trung trọng hiếu, huynh......"
Trần Tắc Minh ngắt lời hắn: "Những điều này, cha ta năm đó đã nói quá nhiều, quân muốn thần tử, thần bất tử bất trung...... Nhưng," Trong mắt y thoáng hiện ra chua xót, "Ta đã vì hắn chết qua rất nhiều lần."
Mỗi một lần sa trường trở về, đều là một lần may mắn thoát chết, nhưng mà may mắn của mình có thể dùng đến khi nào?
"Cho nên ta không thể không phản." Trần Tắc Minh nói, thực bình tĩnh, thực trấn định.
Dương Như Khâm cũng ngậm miệng, Tiêu Định tùy hứng rốt cuộc vẫn là cần phải trả giá thật nhiều. Nhưng đại giới này quả thật là thảm trọng.
Trần Tắc Minh ngẫm nghĩ một lát lại nói: "Ta không thể quay đầu , vì thế chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước."
Cho dù tiền phương là bùn lầy không thể thoát thân.
Dương Như Khâm thở dài một tiếng, lại nói: "Huynh có thể cường liệt như vậy nhưng còn người nhà của huynh thì sao?"
Trần Tắc Minh sắc mặt thay đổi: "Đệ biết rõ , ta sớm đã không cha không mẹ vô thê vô nhi [không vợ không con] ."
Dương Như Khâm lại tựa hồ nhìn không ra sắc mặt y đã xanh mét, "Ta nghe nói huynh còn có hai tỷ tỷ đã gả ra ngoài."
Trần Tắc Minh phất tay áo: "Nữ nhân đã gả ra ngoài như bát nước đổ đi! Dương Như Khâm, rốt cuộc đệ muốn nói gì? !"
Dương Như Khâm cười rộ lên, cũng đứng dậy: "Ta bất quá là nói chuyện thực tế. Nay thế cục vi diệu, kết cục các thế lực tranh đoạt chỉ sợ so với tưởng tượng của chúng ta còn rắc rối hơn, tương lai sẽ thế nào ai cũng không đoán trước được, vương gia thật sự là nên cẩn trọng, suy nghĩ thấu triệt rồi hãy đi bước tiếp theo. Chung quy nhân sinh nhất thế [một đời người], có quá nhiều điều cần băn khoăn suy tính. Vương gia sự vụ bận rộn, có một số việc có lẽ không hẳn có thể suy nghĩ chu toàn," Hắn tao nhã cười, không kiêu ngạo không siểm nịnh,"Ta thân là bằng hữu tự nhiên nên nhắc nhở một phen."
Trần Tắc Minh ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.
Dương Như Khâm chắp tay: "Lời đã cạn, xin cáo từ trước." Nói xong, lại nhìn lướt qua bình phong, cười nói, "Bằng hữu một hồi, cuối cùng một hồi rượu cũng nên hảo tụ hảo tán, vài tráng sĩ phía sau kia cũng không cần dùng đến đâu. Tả hữu chỉ cần ta còn ở kinh thành, muốn gϊếŧ muốn bắt há chẳng phải chỉ một câu của vương gia sao...... Không nhất thiết vội vàng ở hôm nay ."
Trần Tắc Minh nhìn hắn nghênh ngang bước ra ngoài phủ, chỉ khoảng nửa khắc cư nhiên có chút không biết nói gì.
Độc Cô Hàng mang theo phục binh đuổi theo, thân thủ Trần Tắc Minh mạnh mẽ ngăn lại, cảm thấy cũng không khỏi bội phục người này thật sự là lớn mật.