Trần Tắc Minh lấy làm kỳ quái, hoàng đế lại nói: "Những người khác có đây không?"
Trần Tắc Minh đáp: "Còn có một người vì bệnh xin nghỉ, hôm nay thủ trị đại thần chỉ có một mình thần."
Hoàng đế thần sắc bất định, sau một lúc lâu mới "Ân" một tiếng, mệnh y nhanh chóng tự mình chọn phái đi mười binh sĩ lực đại tài cao [vừa có sức mạnh vừa có tài] cùng hai mươi con khoái mã, đưa đến trước cửa cung, đồng thời lập tức phái trọng binh bao vây tẩm cung Thái Hậu, chỉ có thể vào không thể ra.
Trần Tắc Minh giật mình, mơ hồ cảm thấy sự cố không ổn, trong lòng nói chẳng lẽ tối nay liền sẽ có biến. Lại thấy hoàng đế thần sắc ngưng trọng, lại càng không dám chậm trễ, đem hết thảy an bài thỏa đáng.
Đến cửa cung đợi một lát, quả nhiên gặp một người chạy tới. Đến gần nhìn lại, thì ra là người mới vừa gặp qua lúc nãy- Dương Như Khâm, không khỏi rất lấy làm kinh ngạc, hắn giờ phút này ra cung là muốn làm gì. Dương Như Khâm thấy phía sau y vệ sĩ cao lớn uy vũ, đầu tiên là gật gật đầu, sau lại lắc đầu, nói: "Tướng quân có quần áo tầm thường cho bọn họ thay không? Như vậy dễ khiến người khác chú ý, cũng không phải là làm bia ngắm cho người ta."
Trần Tắc Minh nói: "Dương đại nhân tính toán làm gì?" Y trong lòng thấp thỏm bất an mới hỏi như thế, bằng không ấn theo cung cách làm người ngày thường của y, không thích người này dứt khoát sẽ không mở miệng nói chuyện.
Dương Như Khâm nhìn kỹ liếc mắt nhìn y một cái, thấy y quả nhiên trên mặt mang nghi ngờ, dần dần hiện lên tiếu ý,"Tướng quân không biết? Vạn tuế còn chưa từng nói rõ?"
Trần Tắc Minh dù là tính tình đôn hậu, cũng bị một câu này của hắn ngầm có ý trào phúng biết rõ còn cố hỏi nghẹn quá chừng.
Y cảm thấy so với phục binh ngoài tẩm cung Thái Hậu trọng áp thì loại chi tiết nhỏ nhặt này cũng chẳng đáng là gì, bèn sai người lấy đến quần áo cho các tướng sĩ thay, mới nói: "Chưa từng."
Dương Như Khâm vẫn đứng tại cạnh cửa nhìn mọi người hành động, ánh mắt sáng ngời, ánh mắt đảo qua một lượt, đã xem kia vài binh sĩ nhất nhất xem kĩ càng, thấy bọn họ chuẩn bị thỏa đáng, đột nhiên cất cao giọng nói: "Chuyến này có đi khó về, là tử lộ, có nhát gan hiện tại đi ra còn kịp !" Dứt lời, rút ra bên hông phối kiếm, hắn tuy rằng là văn sĩ, nhưng thế gian văn nhân tinh vu múa kiếm cũng không ít.
Kia mười quân sĩ hai mặt nhìn nhau, khó hiểu ý này.
Trần Tắc Minh đưa tay ngăn lại Dương Như Khâm: "Bọn họ từng người đều là dũng sĩ lấy một chọi mười, dưới quân lệnh, đương nhiên sẽ tận lực cam đoan ngươi an toàn. Giờ phút này ngươi mang theo bọn họ muốn đi nơi nào? Ra khỏi thành?"
Dương Như Khâm đột nhiên đảo kiếm lại, lưỡi kiếm sáng như băng tuyết đặt ngay cằm Trần Tắc Minh, lòe lòe ánh sáng lạnh lẽo.
Mọi người không khỏi ồ lên.
Trần Tắc Minh lạnh lùng nhìn hắn, làm thủ thế ngăn trở mọi người tiến đến. Dương Như Khâm liên khóe mắt cũng chưa từng liếc qua người bên ngoài, chỉ nhìn mặt y đánh giá một lúc lâu rồi nói: "Dũng mãnh vẫn còn chưa đủ, ta muốn là dũng khí không sợ chết!...... Tướng quân mặt không đổi sắc, là nắm chính xác ta không dám gϊếŧ ngươi, hay là trời sinh không sợ chết?"
Vóc dáng của hắn không cao bằng Trần Tắc Minh, lúc nói chuyện chỉ có thể hơi ngẩng đầu, lại không chút nào chật vật.
Trần Tắc Minh im lặng một lát: "...... Ngươi tốc độ thua xa ta, nhất định không thể gϊếŧ được ta."
Dương Như Khâm nhướn mày, có chút kinh ngạc: "Mặc dù kiếm này để tại cổ họng ngươi sao?"
Trần Tắc Minh trấn tĩnh nói: "Mặc dù kiếm này có để tại cổ họng ta !"
"Khẩu khí thật là lớn......" Dương Như Khâm thu kiếm lại xoay mũi kiếm hướng mấy binh sĩ kia, hắn một thân hoa phục, vung lên như thế khiến ống tay áo vũ động, lại là cực tiêu sái nói,"Cường tướng thủ hạ vô nhược binh [dưới tay tướng quân mạnh không có binh sĩ yếu]...... Tin ngươi."
Trần Tắc Minh nhìn thủ hạ liếc mắt nhìn nói: "Bọn họ vốn là tốt nhất."
Dương Như Khâm nhìn chằm chằm quan sát y:"...... Ngươi như thế nào biết là ta phải ra khỏi thành?"
Trần Tắc Minh nói:"Tử lộ bên trong thành chỉ có một , nên quay đầu trở về hướng vào cung đi. Ngươi mang theo hai mươi con khoái mã cho thấy là để thay đổi, có thể nhìn ra được đường xá không gần, tử lộ này ắt hẳn ở ngoài thành."
Tuy rằng miệng nói như thế, y lại vẫn cau mày, khó hiểu hoang mang. Đại quân tiếp cận, một văn nhân mang theo mười quân sĩ có thể làm cái gì được chứ, hoàng đế suy nghĩ cái gì? Chiêu hàng? Ly gián? Hay là phá vây? Y cảm thấy mờ mịt. Nhưng hồi tưởng lại thần sắc trên mặt hoàng đế thời điểm phân phó, tựa hồ là trấn định tự nhiên không hề sợ hãi, y vì phần trấn định ấy mà nhẹ nhàng thở ra, song lại càng thêm bất an.
Dương Như Khâm nghe y phân tích như thế, mặc dù hắn thông minh nhất thế, cũng không khỏi lộ ra vẻ thần sắc kính nể, không phải không có tiếc nuối nói: "Nói thật ra, nếu có thể ta rất muốn chính là ngươi !"
Hắn tuổi không lớn, nói chuyện lại là lão khí hoành thu mà ngạo khí mười phần, không phân tôn ti. Tuy rằng trong triều từ trước trọng văn khinh võ, nhưng Trần Tắc Minh phẩm chất cao hơn hắn, Dương Như Khâm nói như vậy nói rõ ràng là cử chỉ vô lý đi quá giới hạn.
Trần Tắc Minh dở khóc dở cười, nghiêng đi ánh mắt, ngậm miệng không đáp.
Dương Như Khâm phiên thân lên ngựa, thở dài: "Đáng tiếc a, người nào tự có mệnh ấy......" Nói xong ôm quyền, lộ ra tiếu ý,"Trần tướng quân, hữu duyên tái kiến...... Nếu là vô duyên, tự nhiên liền không tất gặp lại !"
Trần Tắc Minh nghe trong lời nói của hắn có ám chỉ, dường như điên đảo lại tự có thâm ý khác, có tâm hỏi, đã thấy hắn không đợi đáp lễ đã phóng ngựa mà đi. Người này cũng kỳ quái, mới gặp thì thấy kiêu căng vô lễ, nhưng sau một phen trò chuyện, tựa hồ lại là một loại cảm giác khác, phát hiện có chút thẳng thắn tùy tính.
Mười binh sĩ vô thanh theo phía sau, đoàn người dần dần chìm khuất vào bóng đêm ngoài cửa cung.
Trần Tắc Minh trông theo bóng dáng bọn hắn xa dần, trong lòng bất an, xoay người trở lại thư phòng diện thánh.
Vừa vào Ngự Thư phòng, không khỏi giật mình: "Đỗ đại nhân?"
Đỗ Tiến Đạm đứng ở trong điện hướng hắn gật đầu, không biết đến từ khi nào.
Trần Tắc Minh không nhớ rõ có người nhắc tới chuyện thủ phụ đại nhân vào cung hay không, như vậy có lẽ từ ban ngày hắn vẫn không ra khỏi cung thành. Dưới ngọn đèn leo lét, lão thần này tựa hồ trong vòng mấy ngày liền già đi mấy tuổi, tóc bên thái dương lại lấm tấm thêm nhiều sợi bạc.
Hoàng đế ngồi ở sau bàn, cầm trong tay một tờ giấy giấy viết thư trăn trở không yên, sắc mặt xanh mét, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Trần Tắc Minh thấp giọng gọi: "Vạn tuế."
Hoàng đế ngẩng đầu nhìn y, nhất thời tựa hồ không phản ứng kịp, tĩnh một lát mới đáp: "Sao rồi, Dương Như Khâm xuất phát chưa?"
Trần Tắc Minh gật đầu, nhịn không được lại chần chờ nói: "Hắn mang ít người như vậy, có thể phá vây sao......"
Hoàng đế nhíu mày nhìn y: "Phá vây? Ai nói qua muốn phá vây?"
Trần Tắc Minh kinh ngạc càng sâu.
Đỗ Tiến Đạm thấy y nghi hoặc bèn lên tiếng nói: "Kế sách này là Dương đại nhân đề suất. Hiện giờ đại quân ngoài thành phân binh ra ba lộ, mà trung lộ là do đại tướng Ngụy Huy -thủ hạ của Triều thân vương sở hạt, chỉ một lộ quân liền có bốn vạn người, nếu như có thể xúi giục, vòng vây dưới thành lập tức được giải trừ."
"Xúi giục?"
Trần Tắc Minh không khỏi giật mình, nhớ tới câu Dương Như Khâm mới vừa nói "Nếu là vô duyên" vừa tươi cười, mới biết đối phương cư nhiên là ôm tâm tình ra đi quyết tử, nghĩ hắn tuổi còn trẻ, cư nhiên hào hùng nghĩa đảm như thế, thấy chết không sờn, cũng nhịn không được tâm sinh kính nể.
Tuy nhiên nghĩ cho tường tận thì kế sách này quả thật là một nước cờ hiểm.
Giờ phút này đối phương binh lực hơn xa bên ta, ưu thế nơi tay, không hẳn thuận ý cùng ngươi đàm phán. Chỉ có thể kỳ vọng Dương Như Khâm hoa ngôn xảo ngữ miệng nói hoa nở, dẫn đến đối phương mờ mắt tâm nhuyễn, nhưng suy cho cùng tính khả thi không khỏi quá thấp, bất giác khẽ lắc đầu.
Kế sách bây giờ chỉ còn lại chờ đợi, duy có hy vọng đối phương không quá tuyệt tình, Dương Như Khâm thất bại cũng là không có gì, chỉ cần không chết thì mặt mũi hoàng đế vẫn được bảo toàn, như vậy mới còn có đường sống.
Im lặng tự suy nghĩ sau một lúc lâu, hoàng đế bất ngờ nói: "Hôm nay có những người nào vào cung?"
Trần Tắc Minh cẩn thận nghĩ nghĩ, "Đều là mấy thái giám chọn mua, cũng không có ai đặc biệt." Ngừng một lát, "Nhưng trong cung Thái Hậu thỉnh gánh hát vào cung, nói là Thái Hậu muốn nghe hí khúc."
Hoàng đế nở nụ cười, đối với Đỗ Tiến Đạm trào phúng nói: "Đi nhìn một phen nhóm thúc phụ của trẫm, đường đường thân vương cư nhiên giả trang thành con hát xuất nhập cung đình, truyền ra cũng không phải là làm trò cười cho người trong nghề sao." Đỗ Tiến Đạm chỉ cười không đáp.
Trần Tắc Minh kinh hãi, vội vàng quỳ xuống: "Là thần sơ sót, không biết tôn thất chư vương thế nhưng ở trong đó." Lúc này mới minh bạch nguyên do chân chính hoàng đế muốn y bao vây tẩm cung Thái Hậu.
Hoàng đế phất tay: "Vài binh sĩ kia của ngươi cũng không phải mỗi người đều nhận ra được vương gia, người không biết không có tội."
Trần Tắc Minh trong lòng biết giờ phút này hoàng đế tâm tư sớm không ở trên việc nhỏ như vậy mới tạ ơn đứng dậy. Thầm nghĩ, tình thế này lại càng phức tạp thêm một bậc, tôn thất chư vương vụиɠ ŧяộʍ vào cung, cùng bọn họ trước đó bày ra thái độ hữu hảo hoàn toàn không phù hợp, hiển nhiên bụng dạ khó lường...... Nay việc này còn có thể giải quyết êm đẹp sao, nếu là thật muốn xung đột vũ trang, hậu quả đó ai có thể gánh vác nổi...... Vừa nghĩ như vậy, nhịn không được cau mày.
Hoàng đế thưởng thức đồ chặn giấy trong tay, tựa hồ là tâm sự nặng nề, hoặc là lại khó có thể quyết đoán, Đỗ Tiến Đạm hai người cũng không dám lên tiếng, cứ như thế qua một nén hương, hoàng đế đột nhiên đứng dậy, sắc mặt kiên nghị: "Bãi giá...... tẩm cung Thái Hậu !"