Tướng Quân Lệnh

Chương 14

Hoàng đế vỗ về chơi đùa sau một lúc lâu mà vật trong tay kia không thấy phát tiết, trái lại dần dần có chút mềm nhũn lại, không khỏi sinh nghi, ngẩng đầu nhìn thì thấy Trần Tắc Minh nhắm mắt cắn răng, cả người phát run, vẻ mặt này nếu nói là vui thích chi bằng nói là thống khổ càng đúng hơn, bộ dáng mãnh liệt chịu đựng áp lực làm sao có nửa điểm hưởng thụ. Hoàng đế giật mình ngừng lại, có chút nghi hoặc mới cúi đầu xem xem, qua một phen ép buộc này nội khố của Trần Tắc Minh đã bị hoàng đế kéo đến giữa hai chân, nửa cởi nửa không thoạt nhìn qua cảnh này hết sức dâʍ ɭσạи. Hoàng đế do dự một lát, đột nhiên cúi đầu ngậm lấy phân thân của y vào trong miệng.

Trần Tắc Minh cơ hồ là lập tức chấn kinh, trong miệng phát ra thanh âm gần như rêи ɾỉ, "...... Không, không......"

Sau đó y gắt gao ngậm miệng, ý đồ tập trung toàn lực chống lại cự đại kɧoáı ©ảʍ, y liều mạng giãy dụa , cho dù loại giãy dụa này kỳ thật không có bao nhiêu hiệu quả. Tiếng thở dốc càng lúc càng lớn, y đã phân không rõ đó là thanh âm của ai, thế giới dần dần trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác động tác trương miệng dưới thân kia có vẻ trúc trắc.

Y chỉ có thể buông tay, sa vào trầm luân mặc dù hoàn toàn không cam tâm.

Một khắc cao trào, y cơ hồ co rút lại, mu bàn tay gân xanh phồng lên, hai tay nắm chặt đầu vai hoàng đế, hoàng đế cảm thấy hơi khó chịu nhưng lại như cũ không buông tay.

Từ đầu đến cuối, Trần Tắc Minh không chịu lại phát ra nửa điểm thanh âm.

Hoàng đế đứng dậy phun ra thể dịch trong miệng vào trong bồn vàng, có cung nữ đưa lên khăn gấm, hắn tiếp nhận chà lau khóe miệng.

Trần Tắc Minh vẫn không nhúc nhích nằm ở trên giường, lấy tay che gương mặt, thân mình hơi hơi phát run, dưới thân đệm giường bởi vì mồ hôi lâm li sớm đã ướt đẫm. Hoàng đế quay đầu ôn nhu đối với y nói: "Xem đi, khanh cũng có thể cảm nhận được khoái hoạt không phải sao?"

Trần Tắc Minh đột nhiên chấn động, lại khó thể tự kiềm chế được run rẩy lên, động tác run rẩy càng lúc càng lớn, cuối cùng cơ hồ cả giường đều phải run run theo. Hoàng đế vươn tay vuốt ve tóc y: "...... Tương lai khanh sẽ thích ứng ."

Hồi phủ đã là gần buổi trưa ngày hôm sau, về chuyện này Trần Tắc Minh vẫn trầm mặc không nói, sắc mặt tro tàn.

Hoàng đế lúc sau cũng không lại tiến thêm một bước làm gì nữa, đại khái hắn nói là không chạm vào Trần Tắc Minh, kỳ thật đến cùng ý tứ là không giống từ trước đến nay. Thánh tâm khó dò, mà Trần Tắc Minh tỉnh ngộ được thì đã quá muộn. Nếu nói trước kia, y còn có thể dùng đạo lý gần bùn mà không nhiễm bẩn linh tinh an ủi chính mình thì từ sau chuyện này đã không thể nữa rồi, kɧoáı ©ảʍ kia trong nháy mắt đã đánh bại vòng bảo vệ cuối cùng của bản thân mình.

Thì ra, chính ta cũng thích thú chuyện tình không chịu nổi như vậy .

Cái gọi là kiên trì, nguyên lai một điểm ý nghĩa cũng không có.

Vào phủ đệ, liền có hạ nhân chào đón dẫn ngựa: "Thiếu gia, có khách tới bái phỏng, đã đợi ngài nửa ngày ." Trần Tắc Minh đem mã tiên ném cho người hầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái, đi nhanh vào phòng trong.

Khi đạp lên thềm đá, một thanh âm quen thuộc truyền đến: "Gần buổi trưa , nói vậy công tử nên trở về ăn cơm ?"

Phụ thân đáp: "Ngày thường lúc này đã trở lại."

Nam tử kia cười: "Nhờ có bá phụ gia giáo nghiêm cẩn, mới có thể dạy dỗ nên một thanh niên tài tuấn được quân vương trọng dụng như thế."

Trần Tắc Minh kinh hãi, dừng cước bộ.

Người nọ cũng đã nghe được động tĩnh, xoay người lại, cười nói: "Trần công tử, đã lâu không gặp."

Trần Đổ nhìn thấy y, vội vàng gọi : "Minh nhi, vị công tử này đã chờ con hồi lâu ...... hôm nay vì sao hạ triều trễ như vậy?"

Trần Tắc Minh cũng không trả lời, tay phải khoát lên trên chuôi kiếm, đứng ở trước cửa, bình tĩnh nhìn kẻ kia đứng dậy, hướng mình chắp tay mỉm cười - Hung Nô Hữu Hiền vương.

Trần Đổ nhìn hành động của y thần thái cổ quái, kinh ngạc nói: "Sao vậy?......"

Luật Duyên cười hướng lão nhân tóc đã bạc giải thích:"Bá phụ, Trần công tử cùng tiểu điệt vốn chỉ là gặp mặt một lần, đều là do tiểu điệt có tâm ngưỡng mộ quá đáng, mới mạo muội đến đây, Trần công tử nhất thời không nhớ được tiểu điệt cũng là tất nhiên."

Trần Tắc Minh hơi hơi đảo mắt qua, thấy phía sau Luật Duyên đứng hai gã hắc y nam tử, cao lớn uy mãnh, hai mắt tinh quang bắn ra bốn phía, vừa thấy liền biết là cao thủ, hiển nhiên là hộ vệ bên người hắn. Thấy y nhìn qua, hai người kia tiến một bước hướng đến Trần Đổ. Trần Tắc Minh thu hồi ánh mắt, Luật Duyên trước mặt chỉ là phe phẩy quạt thong dong mỉm cười.

Trần Đổ nói: "Tả công tử cách nói năng không tầm thường, để người xem qua khó quên, Minh nhi như thế nào có thể quên, Tả công tử nói đùa."

Trần Tắc Minh hạ mi mắt, nắm chặt chuôi kiếm, đáp: "Không sai...... Phụ thân, ta bất quá là chợt vừa thấy mặt, rất kinh hỉ mà thôi."

Nói rồi đi về phía trước vài bước, giải kiếm để xuống bàn, đối Trần Đổ nói: "Phụ thân, ta cùng với Tả công tử đã lâu không gặp, có chút lời muốn nói, làm phiền phụ thân bồi tiếp hồi lâu, chắc là cũng mệt mỏi, thỉnh phụ thân nghỉ ngơi trước đi."

Trần Đổ gật đầu, đứng dậy hướng Luật Duyên cáo từ, Luật Duyên cười ứng đối, ngược lại là phối hợp Trần Tắc Minh, không lộ nửa điểm dấu vết. Hai danh hộ vệ kia gặp Trần Đổ rời đi, không khỏi đều quay đầu nhìn Luật Duyên, Luật Duyên hơi nâng tay, hai người kia mới trở về phía sau Luật Duyên.

Luật Duyên lại ngồi xuống, một danh hộ vệ vì hắn rót đầy bát trà, hắn uống một ngụm, đột nhiên như nhớ ra: "Cũng châm cho Trần công tử một ly a, châm thượng."

Trần Tắc Minh vừa bực mình vừa buồn cười, gặp kia hộ vệ đến gần, trong tay căng thẳng, liền muốn làm khó dễ, lại nghe Luật Duyên không nhanh không chậm nói:" Hai mươi bốn vệ binh của ta đều mai phục tại ngoài viện, Trần tướng quân muốn cả nhà bình an, vẫn là nên đợi một chút, đừng sốt ruột mới tốt." Trần Tắc Minh ngẩn ra, chậm rãi buông tay ra, trong lòng tức giận, kia liên can thủ thành vệ sĩ cư nhiên thất trách như thế, để cho rất nhiều người Hung Nô vào thành, ngày mai nhất định phải xem là ai lĩnh đội, trị tội hắn tắc trách [lơ là nhiệm vụ].

Đợi hộ vệ đưa qua trà, Trần Tắc Minh im lặng tiếp nhận, cũng không lên tiếng, Luật Duyên ngạc nhiên nói: "Tướng quân không hỏi xem ta vì sao tới đây?"

Trần Tắc Minh nhìn hắn một cái: "Vương gia vì sao tới đây?"

Luật Duyên bỗng thấy buồn tẻ vô vị, chỉ vào y nói: "Tướng quân tướng mạo tuấn tú, làm người lại thật sự có điểm không thú vị."

Trần Tắc Minh hừ một tiếng, cách một lát nói: "Đa tạ khích lệ."

Luật Duyên vỗ tay: "Trẻ nhỏ dễ dạy."

Trần Tắc Minh nhìn hắn ăn mặc như thư sinh người Hán, nếu không phải trên mặt có vết thương, thật sự nhìn không ra nửa điểm bóng dáng người Hung Nô, cử chỉ ngôn hành hiển nhiên là đã chịu ảnh hưởng sâu đậm của người Hán, trong lòng cũng thấy kỳ quái.

Luật Duyên "Ba" Một tiếng, xếp quạt lại : "Bổn vương hôm nay đến, muốn thỉnh tướng quân dẫn đường."

Trần Tắc Minh nhìn hắn một lát, quả quyết cự tuyệt: "Không được !"

Luật Duyên nhướn mày nói: "Bổn vương còn chưa nói muốn đi đâu."

Trần Tắc Minh lạnh nhạt cười nói: "Đến kinh thành này, còn có thể đi đâu."

Luật Duyên buồn bực cười: "Cả sân đầy người, vài chục tính mạng, tướng quân cũng không để ý? !"

Trần Tắc Minh không nói, mặt không chút thay đổi, lại nhìn không ra suy nghĩ cái gì, Luật Duyên nhân cơ hội nói: "Ta chỉ muốn trông thấy tiểu hoàng đế kia mà thôi, chưa bao giờ tính toán đả thương mạng người. Ngươi ngẫm lại xem, thật muốn gϊếŧ hoàng đế, kinh động kinh thành mười vạn đại quân, chẳng lẽ ta có thể toàn thân trở ra. Nói như thế nào ta cũng là vương gia cao quý, muốn gϊếŧ cũng nên là mua sát thủ gϊếŧ người, như thế nào sẽ tự mình ra trận. Tướng quân làm gì cố chấp như thế?"

Trần Tắc Minh vẫn không nói một lời, cách một lát mới nói, "Ngươi gặp hắn làm gì?"

Đây là một cỗ xe rất rộng rãi, nhưng trên đường xóc nảy những đá, ngồi dậy cũng không thoải mái. Trần Tắc Minh xốc lên màn xe, nhìn quanh một lát, khóe miệng hơi hơi gợi lên tiếu ý: "Lầm đường rồi, vương gia."

Luật Duyên ngồi ở đối diện, như có chút đăm chiêu nhìn y.

Cuối đường là tòa tiểu đình viện, giờ phút này đã là đầu thu, phiến lá vàng óng ánh như mây giăng lêи đỉиɦ đầu. Trần Tắc Minh nhảy xuống xe cười: "Vương gia không phải muốn vào cung diện thánh sao, sao lại mang ta đến nơi này," Lại nhìn quanh một lát, khen, "Quả là một nơi u tĩnh."

Luật Duyên cũng cùng xuống dưới: "Kia bất quá là lý do tùy tiện nói lung tung mà thôi, tướng quân đã nhìn ra, lại châm chọc ta làm gì, đây là tòa viện ta vừa mua, tướng quân nếu thích thì tặng cho tướng quân."

Trần Tắc Minh lạnh lùng nhìn hắn: "Kia ngược lại không cần, vương gia nếu là hảo tâm, không ngại đem hai mươi bốn vệ binh trong phủ ta rút đi, Trần mỗ đã vô cùng cảm kích."

Luật Duyên cười tủm tỉm nói: "Không vội không vội."

Đến khi vào sân, có người bưng lên đồ nhắm rượu cư nhiên rất là phong phú, hiển nhiên trước đó đã chuẩn bị sẵn, chỉ chờ y đến. Trần Tắc Minh mỉm cười, cũng không khách khí, nhấc đũa liền ăn, bụng y sớm đã đói đến kêu vang.

Luật Duyên nói: "Không sợ ta hạ độc?"

Trần Tắc Minh nói: "Thì tính sao?"

Luật Duyên gật đầu: "Sinh diệc hà hoan, tử diệc hà khổ." [Sống có gì vui, chết có gì buồn]

Trần Tắc Minh chấn động, trong miệng nhắm rượu đột nhiên không có tư vị, trên tay liền chậm lại. Luật Duyên tự mình rót rượu cho y: "Đến, từ ngày trên chiến trường nhìn thấy Trần tướng quân, ta liền muốn uống sảng khoái như thế này, thiên hạ anh hùng, phân biệt chi bối cảnh, có thể cùng đối thủ mạnh như thế đối ẩm, vẫn có thể xem là nhân sinh nhất đại khoái sự." [chuyện vui nhất đời người]

Trần Tắc Minh do dự một lát, cuối cùng giơ lên chén rượu, có lẽ đến từ kính ý của địch nhân trái lại càng khiến người khó cự tuyệt. Có người vào cửa, Luật Duyên vừa thấy nhân tiện nói: "Hai mươi bốn vệ binh đã rút đi, tướng quân có thể thống khoái mà uống, hôm nay chúng ta nhất túy phương hưu." ( Không Say Không Về, mỗi nơi đều uống 1 chén, vi vu bốn phương)

Trần Tắc Minh cực kỳ kinh ngạc, nguyên tưởng rằng Luật Duyên bắt được gia nhân tất yếu đạt tới mục đích nào đó lại vừa bỏ qua, có thể thấy được Luật Duyên đầy mặt bộ dạng thành khẩn, lại không giống gạt người, gật đầu nói: "Như vậy tạ vương gia ưu ái."

Vốn dĩ y muốn tìm thời cơ thông tri đội hộ vệ trong thành, nhưng mà Luật Duyên lại chân thành tương giao đối đãi như thế, khiến y nhất thời không thể quyết đoán. Hai người thiên nam địa bắc [trời nam đất bắc] hàn huyên một trận, cũng trò chuyện với nhau thật vui vẻ. Mãi đến lúc sau, lại nói đến chuyện Hung Nô xuất binh, Trần Tắc Minh chỉ trích đối phương xuất binh vô nghĩa, dẫn đến sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than. Luật Duyên cười, ngươi cho rằng thời điểm Hán nhân cường thịnh, không khi nhục dân chúng chúng ta, không cướp đoạt lương thực chúng ta sao, còn không phải tám lạng nửa cân, thiên hạ luôn luôn là cường giả lập quy tắc, nay bất quá là Thiên triều binh yếu, địch không nổi Hung Nô mà thôi.

Nói xong không khí như đông cứng lại, mắt thấy đã không vui mà tan, Trần Tắc Minh hít sâu một hơi, kiềm nén lửa giận, đứng dậy cáo từ.

Luật Duyên quát : "Đứng lại." Nói xong cũng đứng dậy, vòng quanh Trần Tắc Minh đi một vòng, "Tướng quân cố chấp như thế...... Đến cùng là vì trời sinh trung thành hay vẫn là bởi vì được hưởng ân mưa móc?"

Lời ấy mới vừa vào tai, y còn chưa thể lý giải, chờ kịp phản ứng, Trần Tắc Minh giống bị một phát muộn côn trong giây lát đập một phát, trước mắt hoa lên, lưng cong lại lui nửa bước, sắc mặt lập tức trắng bệch.

Luật Duyên có chút thương tiếc giống như nhìn thấy bản thân hắn: "Trong kinh khắp nơi đều đồn đoán, ta là ngoại nhân cũng mới đến hai ngày mà thôi." Trần Tắc Minh kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng nói, thật sự, thật sự mỗi người đều biết .

Luật Duyên cười nói: "Ta còn nghe nói rất nhiều chuyện...... Hắn có từng xem ngươi là con người sao? Làm gì cố chấp như vậy? Tướng quân sống như vậy có cái gì mà tốt chứ ? Không bằng đến Hung Nô chúng ta, không phải là tự do hơn nhiều sao?"

Trần Tắc Minh nhìn hắn, thủy chung không nói nên lời.

Luật Duyên vỗ vai y, nói nhỏ: "Ta biết chuyện như vậy nhất thời sẽ rất khó quyết đoán, ngươi có đầy đủ thời gian cân nhắc." Nói xong hướng y cười cười, nhét vào lòng y vật gì đó, xoay người đi ra cửa, vài người hầu sôi nổi theo rời đi.

Đến khi ngoài cửa một mảnh yên tĩnh, Trần Tắc Minh không biết đã đứng đó bao lâu, mới dần dần bị tiếng chim hót làm bừng tỉnh, từ trong lòng lấy ra tờ giấy kia, cũng không thèm nhìn tới, xé cho tan nát.

Trang giấy như hoa tuyết phân tán, Trần Tắc Minh lui từng bước, thẳng đến bị cái gì vấp té, ngã một cái.

Y cúi đầu, dưới chân là rễ của một cây già lộ ra mặt đất, y không có đứng dậy, mà là đem hai tay che mặt, chôn đầu thật trên đầu gối.