Chương 39.
Cao Nghị sửng sốt một chút, hơn nửa ngày không kịp phản ứng . Cơn ngáy ngủ của hắn bị Mạn Nhu đánh cho bay mất .
Cao Nghị mở mắt ra, bật đèn ngủ ở đầu giường, nhìn chằm chằm Mạn Nhu, nhíu mày nói: "Đột nhiên làm sao vậy? Còn vì chuyện của tỷ tỷ sinh khí? Em yên tâm, anh ngày mai liền cùng tỷ tỷ nói rõ ràng."
Mạn Nhu ngủ đến một nửa bị nháo tỉnh, tâm tình vốn không tốt,vừa nghe hắn nói như vậy , lại là một bụng ủy khuất.
Hơn nữa nàng tức giận căn bản không phải là chuyện này, nàng không thèm uổng phí hơi sức mà giải thích, liền cả giận nói: " anh tránh ra, đừng chạm vào em !"
Cao Nghị cắn răng nhịn xuống tức giận, đè thấp thanh âm cả giận nói: " vậy cả buổi tối em phát điên cái gì ?"
Mạn Nhu không thể tin tưởng nhìn hắn, đột nhiên nở nụ cười, nói: "Em nổi điên? Tốt, vậy anh coi như em bị điên đi ! Em không biết nói lý, anh đều đúng, được chưa !"
Cao Nghị lại trì độn, ý thức được cô vợ nhỏ là đang bất mãn với hắn.
Hắn oan uổng muốn chết, mấy ngày này đều không ở nhà, như thế nào lại chọc tới nàng, hẳng là tỷ tỷ hắn chọc giận nàng, cho nên giận chó đánh mèo , muốn trút giận lên người đệ đệ của tỷ ấy là hắn đây mà .
Hắn lần đầu ở trong lòng oán trách tỷ tỷ, thầm nghĩ: Xem ra chuyện này không thể tiếp tục kéo dài , bằng không cuộc sống này của hắn sẽ bị làm loạn đến mức không sống nổi nữa , nếu như tỷ tỷ không có đến đây chắc hẳng cuộc sống của hắn vẫn bình yên như trước .
Hơn nữa khi nãy Cao Nghị vào phòng ngủ lấy quần áo sạch đi tắm có đếm qua số lượng băng vệ sinh trong ngăn tủ của Mạn Nhu , nó không hề thay đổi so với trước lúc hắn đi .
Nói cách khác dì cả của Mạn Nhu tháng này không có tới , nhất định trăm phần trăm là mang thai rồi .
Lúc trước ở bệnh viện, do số tháng còn thấp nên không kiểm tra ra thôi.
Bác sĩ nói vì để ngừa chuyện ngoài ý muốn, thì hắn tốt nhất nên tiết chế một chút , chờ đến kỳ kinh nguyệt là có thể xác định Mạn Nhu đã mang thai hay chưa .
Hắn tuổi tác cũng không nhỏ, thật ra đối với hài tử không có chờ đợi gì , nghe xong lời bác sĩ khuyên, lập tức hạ quyết tâm trước khi chuyện mang thai được xác nhận nhất định phải nhịn xuống dục hỏa.
Cho nên lúc trước Mạn Nhu có câu dẫn kɧıêυ ҡɧí©ɧ thế nào hắn cũng chưa đi đến một bước cuối cùng kia , bởi vì hắn biết chính mình ở trên giường đức hạnh như thế nào , một khi đã khai trai khả năng sẽ không nhịn kìm chế được động tác.
Vạn nhất đâm quá sâu đem hài tử lộng hư mất hắn sẽ hối hận đến chết, ba mẹ trong nhà nếu biết được việc này còn không đem hắn đánh một trận bầm dập hay sao .
Cũng may nhẫn nại lúc trước không phải vô dụng , Mạn Nhu là thật sự mang thai.
Nghĩ như vậy , hắn biểu tình mềm nhũn, vươn tay đến bụng Mạn Nhu sờ sờ , đang muốn cùng nàng tâm sự , nói chút lời êm tai dỗ dành nàng .
Mạn Nhu liền lạnh mặt, từ trên giường bò dậy, nói: " Em đi ra ngoài ngủ."
Cao Nghị: "..."
Cao Nghị hiện tại cảm thấy cô vợ nhỏ nhà mình thật không thể nói lý, hắn bực bội đỡ trán, cũng không muốn để nàng thật sự đi ra ngoài.
Còn không nói trong nhà bọn họ còn có người ngoài, nàng đi ra ngoài ngủ còn ra bộ dáng gì, với lại trong nhà phòng ngủ đều đã có người dùng , nàng sau khi rời khỏi đây thì ngủ chỗ nào.
Mạn Nhu hiện tại đang mang thai , không thể tùy tiện làm bậy được .
Cho nên, hắn dứt khoát lưu loát đứng dậy đi theo phía sau , đem Mạn Nhu đã đi đến cạnh cửa chặn ngang rồi bế lên.
Mạn Nhu dùng sức giãy giụa, bất quá tay chân nàng mềm yếu , tự nhiên không thắng nổi bộ đội huấn luyện nhiều năm như Cao Nghị.
Cao Nghị dễ như trở bàn tay đem nàng chế trụ, động tác ôn nhu đem nàng đặt ở trên giường, trầm thấp thanh âm nói: "Đừng nóng giận. Anh sẽ ra ngoài ngủ, em ở trên giường hảo hảo nghỉ ngơi."
Nói xong , chân dài từng bước muốn đi ra ngoài.
Mạn Nhu cười lạnh một tiếng, ngữ khí đông cứng nói: "hừ , đang là buổi tối, anh muốn đi đâu ? Hay là đi tìm Tào Tiểu Hà !"
Cao Nghị buồn bực nhìn nàng, vô cớ bị chỉ trích có chút phẫn nộ, kiềm nén lửa giận nói: "Em nói bậy bạ gì đó?"