Edit: Đậu Xanh
Lưỡi Chử Lăng Thiên câu quấn lấy thịt mầm mềm mại màu hồng hồng, đầu lưỡi mạnh mẽ đẩy lên hai cái, Điềm Tửu ngay lập tức thét chói tai.
"Cô gái bé nhỏ thật phóng đãng." Đầu lưỡi thô ráp chui vào lỗ nhỏ, bắt chước tư thế giao hợp vói vào bên trong, vừa vào được một nửa đã bị một cỗ lực hút kéo lại vặn xoắn.
Khuôn mặt anh lộ ra vẻ ngạc nhiên vui mừng, đã bắt đầu tưởng tượng tới tư vị mất hồn khi côn ŧᏂịŧ mình đi vào bên trong.
Vật cứng dưới háng càng thêm sưng to, anh hưng phấn đến độ cơ ngực cũng nảy lên.
Những giọt da^ʍ thuỷ từ tiểu huyệt chảy ra đều bị anh cuốn hết vào trong miệng, một giọt cũng không chừa, hương vị thơm ngon ngọt ngào chảy vào miệng hệt như một ly mật ong.
" Ưm a ~ tϊиɧ ɖϊ©h͙, muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của sĩ quan huấn luyện." Cô nắm tóc của Chử Lăng Thiên, nâng mông mình lên, để đầu lưỡi có thể tiến sâu thêm vào trong huyệt.
Chử Lăng Thiên dùng sức mυ'ŧ vào, đứng lên chuẩn bị cởϊ qυầи, thả quái vật khổng lồ kia ra.
Lỗ tai giật giật, anh cảnh giác che chở cho Điềm Tửu: "Ai? Ai đang ở bên ngoài đó?"
Che môi Điềm Tửu lại, ngăn cô phát ra tiếng động, anh nhéo cằm cô, hung hăng cắn một cái trên môi cô.
"Hôm nay buông tha cho em, chúng ta còn rất nhiều cơ hội."
Nhớ lại nhiệm vụ huấn luyện ngày mai, anh quyết định tạm thời thả một con ngựa cho cô gái bé nhỏ.
Giúp cô mặc lại quần áo, Chử Lăng Thiên ôm cô trở lại ký túc xá.
"Ngoan ngoãn đi ngủ đi, lần sau anh nhất định sẽ thỏa mãn em." Anh xoa bầu ngực lớn của Điềm Tửu, lưu luyến không rời mà đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tìиɧ ɖu͙© của Điềm Tửu không được thoả mãn làm sao có thể để anh đi, cô dùng sức kéo anh lên giường, sức lực lớn đến đến mức anh cũng không nhịn được mà ngạc nhiên.
"Cô gái bé nhỏ em muốn thế nào?" Mắt anh mang theo một tia xấu xa khẽ nhướng lên, giọng nói mang theo không ít ý tứ chờ mong, tay cũng đã chạm lên thắt lưng của mình.
Anh nghĩ nếu như cô bé muốn, vậy hôm nay anh đành phải dâng tấm thân xử nam của mình lên thôi, nếu anh kiềm chế, chỉ làm một lần, ngày mai cô vẫn có thể thức dậy được.
Điềm Tửu cau mày, sau khi tự cởϊ qυầи của mình, thì ngồi thẳng lên mặt anh, tiểu huyệt nhắm ngay miệng anh.
"Huyệt nhỏ vẫn muốn hôn hôn." Trong giọng nói mềm mại còn có một chút nóng vội.
Cô chỉ biết rằng bây giờ tiểu huyệt rất ngứa, mà lúc đầu lưỡi Chử Lăng Thiên nhét vào bên trong, cô cảm thấy rất thoải mái.
Chử Lăng Thiên phì cười một tiếng: "Anh trai hút tiểu huyệt cho em làm cho em thoải mái."
Đôi tay mang theo vết chai thật dày dán lên mông Điềm Tửu, vừa xoa bóp đè ép, vừa dùng đầu lưỡi khuấy trộn tiểu huyệt, thỉnh thoảng lại dùng ngón tay nhấn vào đoá cúc non nhỏ nhắn và chỗ đáy chậu giữa hoa huyệt và cúc hoa một cái.
"Ưm a ~ thật thoải mái ~ vào sâu thêm một chút đi ~" Điềm Tửu sung sướиɠ rên nhẹ, đôi tay tự coa bóp đầṳ ѵú của chính mình, nâng bầu vυ' lên, vươn lưỡi tới liếʍ.
Thấy bộ dáng quyến rũ này của cô, côn ŧᏂịŧ Chử Lăng Thiên cách quần dựng thành một túp lều cao cao, gần như sắp nổ mạnh.
Điềm Tửu chuyển động eo nhỏ, dùng hoa huyệt cọ xát môi của anh.
Anh vừa mạnh mẽ mυ'ŧ vừa cắn nhè nhẹ, ngậm lấy âm đế rồi đẩy đầu lưỡi lên, lại dùng miệng bọc lấy hai miếng thịt môi, đầu lưỡi đâm vào lỗ nhỏ.
" Ưm a ~ huấn luyện viên sướиɠ quá! Hút mạnh lên, Điềm Tửu cho huấn luyện viên uống nước." Mang theo giọng điệu dụ dỗ, Điềm Tửu để lộ khuôn mặt nhỏ bị sắc hồng mê người nhuộm đẫm, tựa như say rượu, mắt hạnh dập dờn làn sóng thu.
Tóc dài đung đưa theo thân thể của cô, một lọn tóc vô tình rơi vào miệng, hoa lệ nhưng không kém phần quyến rũ mê hoặc.
Giọng nói của cô tựa như tiêm thêm năng lượng cho Chử Lăng Thiên, khiến Chử Lăng Thiên càng ra sức dùng môi lưỡi hầu hạ tiểu huyệt của cô.
Tay trái dán trên bụng nhỏ của cô, ngón tay cái đè lên thịt mầm hồng nhạt mà xoa nắn, tay phải bóp nặn cánh mông trắng nõn, ngón tay đặt ngay đoá hoa cúc non mềm rồi chuyển động, ngón giữa hơi hơi đâm vào trong.
Mật dịch từ trong cúc hoa chảy ra làm Chử Lăng Thiên biết được cái lỗ nhỏ này cũng là một món bảo vật.
Anh híp mắt ra sức hút đi chất lỏng chảy ra từ hoa huyệt, tăng tốc độ xoa nắn âm đế, tần suất đầu lưỡi ra vào tiểu huyệt cũng càng lúc càng nhanh.
"Ư ~ a hưm ư a ~" Dưới một hồi rêи ɾỉ ngắn ngủi mà yêu kiều, cái mông Điềm Tửu run rẩy, một lượng lớn da^ʍ thuỷ trong suốt ngọt lành phun ra, bắn đấy mặt Chử Lăng Thiên đang nằm dưới thân cô.
Chử Lăng Thiên thỏa mãn há miệng uống cho đủ, giữa môi lưỡi vẫn còn đọng lại mùi vị ngọt ngào của rượu hoa đào.
Thật sự là tuyệt diệu không nói thành lời.
"Đến lượt anh" anh vươn tay xoa nhẹ túp lều nhô lên giữa háng.
Điềm Tửu lắc đầu, ngáp một cái: "Buồn ngủ, buồn ngủ quá đi, Văn Văn đã nói không được thức khuya, thức khuya sẽ trở nên xấu xí."
Đẩy anh xuống giường, sau đó Điềm Tửu cũng không thèm mặc quần, xoay người sang một bên đắp chăn, cắn ngón tay của mình nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.
"Bé con không có lương tâm." Chử Lăng Thiên không biết phải làm sao, liếc mắt nhìn chỗ cao cao dưới quần: "Lần sau sẽ không dễ dàng tha cho em như vậy đâu."
Khóe miệng nhếch lên một cái, tác phong không đứng đắn toả ra bốn phía.
Anh không ngờ, mình cũng có ngày bị người ta lợi dụng xong rồi vứt sang một bên.
Tàn nhẫn vô tình?
A, Tống Điềm Tửu em được lắm.
Trở lại phòng của mình, Chử Lăng Thiên cởϊ qυầи ra rồi vừa nghĩ tới Điềm Tửu, vừa ma sát côn ŧᏂịŧ.
Bắn ra xong thì đi tắm rửa, nằm trên giường, trong đầu toàn là cặp ngực mềm mềm trắng trắng của Điềm Tửu.
"Thật muốn bắn tinh lên cặρ √υ' trắng mềm kia." Anh chậc chậc hai tiếng, đôi tay gối dưới đầu.
Ở trong quân doanh nhiều năm như vậy, khắp nơi toàn là đàn ông, thật khó khăn mới được nghỉ phép ra ngoài, cũng không phải không có ai nhét phụ nữ đến bên người, nhưng những người phụ nữ đó nếu không phải cả người toàn mùi vị phấn son, thì cũng là nhắm vào thân phận của anh mà tới.
Những loại phụ nữ đó chỉ làm anh chướng mắt, những người phụ nữ đần độn nhạt nhẽo như vậy, cũng không đủ tư cách để anh dâng lên tấm thân xử nam quý giá của mình.
Cho đến khi nhìn thấy Tống Điềm Tửu qua màn hình máy tính, ha ha, bộ dáng ngây ngô nhưng lại lộ ra vài phần quyến rũ kia, khiến cho đêm đó anh đã mơ một giấc mộng xuân.
Ban đầu còn cảm thấy, để anh đường đường là một thiếu tá đi huấn luyện cho mấy cô gái phiền phức, quả thật là không biết quý trọng nhân tài.
Bây giờ, anh chỉ thầm cảm ơn cấp trên cho anh một cơ hội tốt như vậy để tiếp cận Tống Điềm Tửu.
Chậc, nếu không tìm được cơ hội ăn sạch bé yêu tinh quyến rũ này, thì không cần gọi anh là Chử Lăng Thiên nữa.
Lâm Hoài Nhu ở trong phòng, cô ta nhìn chằm chằm trần nhà, trong mắt tràn đầy thù hằn.
"Tống Điềm Tửu, cô thật là đê tiện, toàn chạy theo tôi tranh đàn ông."
Cô ta toàn tâm toàn ý muốn dùng thân thể mình quyến rũ Chử Lăng Thiên, ai ngờ đâu Điềm Tửu nhanh chân đến trước.
Ngày hôm sau, nhiệm vụ của các cô là tìm được những lá cờ nhỏ ở trong rừng, tổng cộng có sáu cái, tìm được một cái thì mới có thể ra ngoài.
"Trong rừng cây cối rậm rạp sẽ có rất nhiều sâu! Chúng ta làm sao mà đi vào đó được chứ!" Vẻ mặt Trình Mẫn Mẫn tràn đầy kháng cự.
Điềm Tửu nhìn máy quay, lại nhìn cô ta, cảm thấy cô ta chính là loại phụ nữ ngu xuẩn có chỉ số IQ bằng 0 mà Văn Văn đã nói, không kiềm chế được mà nhích lại gần chỗ bọn Phương Hòe thêm một chút.
Văn Văn nói, phải tránh xa người ngốc, nếu không chỉ số thông minh sẽ bị kéo thấp theo.
Dựa theo ý định của ekip chương trình, yêu cầu các cô phải ở trên núi ba ngày hai đêm, đây cũng là để rèn luyện năng lực sinh tồn dã ngoại của các cô.
Lâm Hoài Nhu vẫn luôn đi sau Điềm Tửu, cô ta thỉnh thoảng lại hùa theo Trình Mẫn Mẫn, bày tỏ thiện ý của mình cho tất cả mọi người.
So với Trình Mẫn Mẫn, thoạt nhìn thì cô ta thận trọng hơn nhiều, cho nên thái độ của bọn Chương Đình đối với cô ta cũng không tệ.
Chỗ sâu trong rừng cây là núi, để tìm lá cờ, các cô bắt buộc phải leo lên chỗ cao.
Nhưng mà đường núi khó đi, cho nên tốc độ bước chân của mọi người rất chậm chạp, đã tới giữa trưa cũng không thu hoạch được gì.
"Bên đó có một dòng suối nhỏ kìa, chúng ta đi bắt cá về nướng ăn đi." Phương Hòe đề nghị.
Vừa nghe đến cá nướng, những người khác đều nuốt nước miếng, cùng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Ps: Không lừa mọi người, tôi thích nhất là thị trưởng Lục ~ ôi ~ cái mị lực của đàn ông trưởng thành tao nhã kiêu ngạo cấm dục đáng chết này ~