Edit: Đậu Xanh
Video mở suốt một đêm, khi Chử Tinh Vân tỉnh dậy thì thấy hình ảnh cô gái nhỏ xinh cuộn tròn nằm trên giường.
Hai chân trắng nõn tinh tế khép chặt, hơi cong lên, kẹp bàn tay phải ở giữa, trong lúc đó ngón cái tay trái lại ngậm trong miệng.
Đôi mắt vốn lạnh lùng của Chử Tinh Vân ẩn chứa sự dịu dàng khó mà phát hiện được, anh nhìn chăm chú vào cô gái nhỏ rúc thành một đoàn một cái rồi nhấn tắt video đi.
Đêm qua là đêm mà anh ngủ ngon nhất, tiếng khóc nức nở của cô gái mềm mại quanh quẩn bên tai đã xua đi sự nôn nóng trong đầu.
Trong đôi mắt lóe lên một tia sáng, trước khi đến công ty, anh ở nhà gọi một cuộc điện thoại.
Ở bên kia, sau khi Chử Nguyệt Văn tiếp điện thoại, có chút luyến tiếc mà nhìn Điềm Tửu.
"Điềm Tửu ngoan ngoãn ở nhà rèn luyện, chị phải đi ra ngoài một chuyến." Chử Nguyệt Văn bĩu môi, không hiểu sao ông nội lại đột nhiên gọi cô ấy, bảo cô ấy quay về nhà cũ một chuyến.
Điềm Tửu đi xuống khỏi máy chạy bộ, nhận lấy chiếc khăn lau mồ hôi từ cô ấy.
"Văn Văn, chị đi xử lý chuyện của chị đi, em bảo đảm sẽ ngoan ngoãn ở nhà." Đôi mắt to chân thành chớp chớp, cô vỗ ngực cam đoan nói.
Cặρ √υ' lớn theo động tác vỗ của cô mà nảy lên nảy xuống làm cho gương mặt Chử Nguyệt Văn ửng đỏ.
Chử Nguyệt Văn cảm thấy bản thân mình thật không biết xấu hổ nhưng mỗi lần nhìn thấy dáng người của Điều Tửu thì luôn không nhịn được tim đập nhanh.
Nếu bản thân là một tên đàn ông thì đã hóa thân thành sói nhào qua khi nhìn thấy động tác câu dẫn trong lúc lơ đãng của Điểm Tửu.
Con gái xinh đẹp như vậy nhất định sẽ dễ dàng bị những thằng nhóc con theo dõi, cô ấy không thể không quan tâm.
Cô ấy hạ quyết tâm phải canh chừng nghiêm ngặt, kết quả là phòng tới phòng lui nhưng không phòng được đám sói kia.
Chử Nguyệt Văn cũng không ngờ tới bản thân vừa mới đi thì Chử Tinh Vân đã gọi điện thoại hẹn Điềm Tửu đi công ty giải trí Hoàng Thành.
Cũng may cô ấy thường xuyên nhắc nhở, lúc ra cửa Điểm Tửu phải ngụy trang một chút, ba loại phụ kiện như mũ, kính râm và khẩu trang là không thể thiếu được.
Trợ lý đặc biệt tự mình nghênh đón, Điềm Tửu đi thẳng tới văn phòng tổng tài.
Lâm Hoài Nhu thấy một màn như vậy thì nghiến răng hừ lạnh, người mà cô ta chủ động tiếp cận nhưng tiếp cận không được, vậy mà lại tự mình phái người tới đón con nhóc chết tiệt còn chưa dứt sữa kia.
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại vang lên ngắt dòng suy nghĩ của cô ta, nhận cuộc gọi, cô ta lộ ra vẻ mỉm cười, thanh âm ngọt ngào lại có thêm chút sợ hãi: "Thiếu gia."
"Không có chút tiến triển nào sao?" Rõ ràng trong âm thanh của người đàn ông ẩn chứa sự không vừa ý.
Thân thể Lâm Hoài Như vì sợ hãi mà run rẩy: "Thiếu gia, A Nhu vẫn đang cố gắng tiếp cận mấy người kia."
Trốn vào WC không người, cô ta cẩn thận nói mấy câu để dỗ dành người ở đầu dây bên kia.
Lúc này Điềm Tửu đã xuất hiện trước mặt Chử Tinh Vân, cô nhẹ nhàng gọi một tiếng "Cha nuôi."
Chử Tinh Vân đóng nắp bút vào, nhướng mày: "Lại đây."
Điềm Tửu đặt những thứ linh tinh như mũ hay khẩu trang lên trên sô pha, chầm chậm đi qua rồi cười tươi với anh.
"Điềm Tửu muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cha nuôi." Cô gái ngồi lên trên đùi của anh, hai tay ôm lấy cổ anh: "Còn muốn cha nuôi ăn vυ' sữa."
Cô vén áo lên, để lộ bầu ngực tròn trịa bị áo ngực bao lấy, ánh mắt Điềm Tửu thẳng thắn mà lớn mật, trong mắt tràn ngập sự thân thiết.
Chử Tinh Vân là người đàn ông đầu tiên xuất hiện trước mặt Điềm Tửu, trong lòng cô, anh có địa vị rất đặc biệt.
Trong tất cả những người đàn ông thì chỉ có người kia mới có thể chống đỡ được.
"Được." Ôm lấy thiên hạ trong lòng, Chử Tinh Vân đi tới phòng nghỉ.
Nhẹ nhàng đặt Điềm Tửu lên trên giường, anh cởi tây trang rồi lại chậm rãi cởi cúc cổ tay áo và cúc áo ra.
Điềm Tửu không dời mắt mà nhìn anh, thấy anh cởi từng cái cúc áo ra, sau đó tới thắt lưng.
Động tác của anh rất chậm, khiến người khác cảm thấy cực kỳ gợi cảm.
"Sao không tự cởi đi?" Chử Tinh Vân đặt Điềm Tửu lên trên giường.
Mắt hạnh của cô gái trong l*иg ngực cong lên, nhẹ nhàng nói: "Muốn cha nuôi cởi."
Đôi mắt long lanh tựa như là con gái đang làm nũng với cha mình.
Chử Tinh Vân cười khẽ, giúp cô cởi bỏ quần áo trên người.
Nhớ tới những thứ hôm qua anh dạy trong video, Điềm Tửu tự duỗi tay xuống xoa xoa âm đế nhô ra khỏi tiểu huyệt.
"A..." Mắt hạnh phủ kín hơi nước, cô thè cái lưỡi nhỏ ra liếʍ liếʍ môi, hồn nhiên mà lại chứa đầy du͙© vọиɠ nhìn anh.
Côn ŧᏂịŧ của Chử Tinh Vân bị qυầи ɭóŧ màu đen giữ lại, vải quần bị căng ra.
Mắt anh không chớp mắt nhìn vào gương mặt Điềm Tửu, tiện thể nhìn qua hoa huyệt đang bị cô vuốt ve.
Tiểu huyệt phấn nộn ướt đẫm, chất lỏng trong suốt bóng loáng trơn trượt.
"Cha nuôi, lại đây cắm Điềm Tửu đi." Cô ôm lấy chân của mình, lớn mật mời gọi anh.
Chử Tinh Vân cởi lớp trói cuộc cuối cùng ra, côn ŧᏂịŧ thật dài nhếch lên cao, có thể là vì ngày thường rất ít thủ da^ʍ cho nên côn ŧᏂịŧ của anh vẫn có màu hồng nhạt.
"Ừm." Anh tới gần, vân vê đầu ngực tinh tế của Điềm Tửu.
Điềm Tửu rêи ɾỉ một tiếng, cầm lấy côn ŧᏂịŧ của anh rồi dùng ngón tay cái xoa quanh qυყ đầυ.
Anh hứng thú nhìn nhìn, bàn tay nắm bầu ngực lớn cũng không nhàn rỗi, xoa bóp rất có tiết tấu, thỉnh thoảng lại kéo thẳng đầṳ ѵú cô lên.
Anh quỳ gối ở trên giường, hai mắt cười cười, thưởng thức cô gái đang cầm côn ŧᏂịŧ của bản thân cố gắng nhét vào tiểu huyệt.
"Tiểu huyệt của Điềm Tửu đang ăn côn ŧᏂịŧ của cha nuôi." Cô gái nâng mông lên, trợ giúp hoa huyệt ngậm lấy từng chút qυყ đầυ.
Đông tác chậm rãi, nhẹ nhàng sẽ không khiến tiểu huyệt bài xích côn ŧᏂịŧ.
Cho tới khi côn ŧᏂịŧ đã tiến vào được một nửa, bốn phương tám hướng chèn ép vào, ẩm ướt mà ấm áp khiến Chử Tinh Vân ngửa đầu thở nhẹ.
Ánh mắt anh khẽ rùng mình, bắt lấy cánh tay Điềm Tửu giữ chặt bên trên đỉnh đầu, phần eo đẩy nhẹ một cái khiến toàn bộ côn ŧᏂịŧ của bản thân hoàn toàn đi vào.
"A... Cha nuôi đã vào hết rồi..." Điềm Tửu uốn éo eo nhỏ, bộ ngực lớn trắng như tuyết cũng đong đưa theo.
Không có cảm giác phá vỡ lớp màng chắn chiến Chử Tinh Vân lạnh lùng hơn nhưng lực chú ý rất nhanh bị cảm giác ở hạ thân thu hút.
Tiểu huyệt tham lam mυ'ŧ côn ŧᏂịŧ, vô số tầng nhục bích bao bọc đè ép, vách thịt ở hoa tâm đâm thẳng vào qυყ đầυ, thậm chí còn chui vào trong lỗ chuông.
Cô gái dưới thân dùng tiếng nói mềm mại ngọt ngào biểu đạt cảm xúc vui mừng của bản thân.
"Cha nuôi đang cắm tiểu huyệt của Điềm Tửu."
"A... Tiểu huyệt của Điềm Tửu bị cha nuôi xỏ xuyên qua..."
Lời nói thẳng thắn, cuồng nhiệt khiến Chử Tinh Vân không nhịn được mà hưng phấn, tim anh đập mạnh, hô hấp ngày càng dồn dập hơn.
"Thích không?" Anh bế cô gái từ trên giường lên, mỗi bước đi thì côn ŧᏂịŧ lại cắm vào sâu hơn.
Cảm giác bay lên không khiến hai chân Điềm Từu kẹp chặt vào eo anh, đôi tay vòng qua ôm lấy cổ anh.
"Cha nuôi, sâu quá... A..." Cô nói năng lộn xộn, bầu ngực lớn cọ sát cơ ngực của anh, đầṳ ѵú cũng cọ vào chu quả của anh.
Chử Tinh Vân nâng mông cô lên, dùng sức bóp lấy, anh ngậm lưỡi cô rồi liếʍ láp, sau đó đuổi tới khoang miệng cô.
Nước bọt của hai người hòa vào nhau, tuy hai mà một.
Một bàn tay sờ đến tiểu cúc huyệt đầy nếp nhăn, ngón tay nhẹ nhàng đẩy vào trong.
Đột nhiên cúc hoa bị dị vật tiến vào khiến thân thể Điềm Tửu càng thêm hưng phấn, cúc huyệt nhỏ không ngừng mυ'ŧ chặt, chậm rãi nuốt hết ngón tay Chử Tinh Vân vào trong.
Chử Tinh Vân khẽ híp mắt lại, sờ đến bút ghi âm màu đen, dùng bút ghi âm thay thế ngón tay anh mà cắm vào cúc huyệt nhỏ của cô gái.
Cảm giác vừa lạnh lẽo vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến tiểu huyệt Điềm Tửu co rút vào, côn ŧᏂịŧ bị mυ'ŧ chặt suýt chút nữa là bắn ào ạt ra.