Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Trước lạ sau quen, có kinh nghiệm khẩu giao lần trước cho Chử Tinh Vân, Điềm Tửu biết, cô chỉ cần ngậm lấy côn thịt của anh dùng sức hút thì có thể hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra, giúp mình duy trì sự sống.
Côn thịt của Chử Tinh Vân dài hơn Lục Tầm Chu một chút, nhưng so về bề ngang lại nhỏ hơn một ít.
Vậy nên nếu nhét côn thịt của Lục Tầm Chu vào miệng cô, miệng nhỏ chắc chắn sẽ bị căng tràn.
Kích cỡ như Chử Tinh Vân rất vừa vặn, chẳng qua lúc anh đẩy eo hướng về phía miệng cô, côn thịt dài sẽ cắm thẳng vào cổ họng khiến cô hơi khó thở.
Điềm Tửu ngậm quy đầu, đầu nhỏ hướng về phía trước cố sức ngậm thân gậy, sau đó cô nhấp môi rút về.
Khi ra cửa, cô lấy son môi vị dâu tây thoa lên, lúc này trên côn thịt căng phồng cũng bị cô bôi không ít màu hồng nhạt.
Cô cười xấu xa, cố ý dùng môi cọ xát đỉnh quy đầu, làm son môi dính hết lên trên.
Chiếc lưỡi nhỏ nhẹ nhàng liếm láp, son môi vị dâu tây thơm ngọt cũng bị nuốt vào trong miệng.
"Cha nuôi." Cô nắm lấy côn thịt xoa nắn, đổi loại tư thế khác bắt đầu vuốt ve, ngẩng khuôn mặt lên nhìn Chử Tinh Vân, mắt hạnh cong cong như vầng trăng non.
Nghe thấy xưng hô này phát ra từ miệng Điềm Tửu, thái dương Chử Tinh Vân không nhịn được giật giật, trong lòng có một loại cảm giác khác thường.
Anh từng một lần bảo cô đừng gọi kiểu này nữa, nhưng cô vô cùng cố chấp, cảm thấy quan hệ giữa hai người nên gọi như vậy.
Nhìn ánh mắt sáng lấp lánh của cô và bộ dáng liếm láp côn thịt như ăn kẹo mút, Chử Tinh Vân thường ngày ít nói bây giờ trên mặt cũng có ba phần ý cười.
Đường cong khuôn mặt Chử Tinh Vân như điêu khắc, mượt mà lại lạnh lùng, ánh mắt khi nhìn người khác luôn mang theo khí lạnh, lúc anh xụ mặt sẽ cho người ta cảm thấy loại khí thế của một vị bạo quân.
Loại khí tràng người lạ chớ đến gần này cũng làm cho những cô tiểu thư danh giá có tâm tư muốn quyến rũ anh phải từ bỏ.
Điềm Tửu là một yêu tinh, cảm xúc của cô rất mẫn cảm, cô biết anh không lạnh lùng như vẻ bề ngoài.
Cô tương đôi ỷ lại với Chử Tinh Vân, vì anh là người đầu tiên cho cô tϊиɧ ɖϊ©h͙ để duy trì sự sống.
Dùng răng cạ mạnh vào côn thịt, đầu lưỡi phấn nộn vòng tới vòng lui, thỉnh thoảng ngậm toàn bộ thân gậy vào trong miệng, côn thịt dài đẩy xuống tận cổ họng, làm amidan tự động co rút đè xuống.
Bị bao vây đè ép trong cổ họng ướt át, cuối cùng khuôn mặt lãnh đạm của Chử Tinh Vân cũng có biến hóa.
Yết hầu gợi cảm lên xuống, mắt phượng khẽ híp nhìn về phía Điềm Tửu, khóe môi nhếch lên lộ ra vẻ thỏa mãn, sảng khoái.
Tiếng gõ cửa vang lên, Điềm Tửu đang vùi đầu dưới háng anh ngẩn ra, hàm răng chạm nhẹ vào quy đầu yếu ớt.
"A~" Chử Tinh Vân hừ nhẹ một tiếng.
Điềm Tửu lập tức nhả côn thịt ra, nhìn thân gậy tràn đầy nước miếng của mình, nhẹ nhàng thổi một hơi lên trên, thỉnh thoảng lại dùng tay nhỏ xoa nắn lỗ chuông.
Dưới bàn tay hơi lạnh và mềm mại của cô gái, côn thịt lại cứng rắn nóng bỏng.
"Vào đi." Chử Tinh Vân vỗ nhẹ đầu Điềm Tửu, ý bảo cô tạm dừng động tác.
Điềm Tửu ngậm côn thịt trong miệng gật gật đầu, ngồi im bảo trì tư thế.
Trợ lý mặc tây trang chuyên nghiệp đi vào, đưa văn kiện trong tay cho Chử Tinh Vân: "Tổng Giám đốc, đây là báo cáo của giám đốc bộ phận."
Cậu ta không lập tức rời đi, làm trợ lý cho Chử Tinh Vân, cậu ta biết anh đối với công việc rất nghiêm túc.
Báo cáo của người phía dưới đưa đến, Chử Tinh Vân đều xem xét.
Trợ lý làm sao biết, hiện tại nửa người dưới Chử tổng trần trụi, dưới háng còn có một cô gái đang nhả ra nuốt vào côn thịt của anh.
Ánh mắt của Điềm Tửu bị thu hút bởi tinh hoàn ẩn dưới lớp lông đen, cô một bên ngậm côn thịt trong miệng, một tay nắm lấy thân gậy, một tay xoa nắn tinh hoàn.
So với côn thịt tinh hoàn sờ lên có vẻ cứng hơn, căng phồng như đang chứa cái gì đó.
Cô hết xoa lại nắn, ngồi chơi vô cùng vui vẻ.
Côn thịt trong miệng tựa hồ lớn thêm một vòng, cô phồng quai hàm rút ra, thời điểm côn thịt và miệng nhỏ chia lìa, phát ra một tiếng 'ba'.
Trợ lý ngẩng đầu, liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, cậu ta còn tưởng mình bị ảo giác.
Giọng nói Chử Tinh Vân dừng lại: "Bản báo cáo này có quá nhiều vấn đề, lấy về làm lại đi."
"Vâng, tổng giám đốc." Trợ lý tiến lên nhận báo cáo, cậu ta phát hiện sắc mặt Chử tổng có chút không thích hợp, giống như đang ẩn nhẫn.
Cậu ta không nhịn được nhiều lời: "Tổng giám đốc, thân thể ngài không thoải mái sao? Có cần tôi chở ngài tới bệnh viện không?"
"Không sao, đi ra ngoài đi." Chử Tinh Vân ngước mắt nhìn cậu ta một cái, ánh mắt lạnh nhạt giống như thường ngày.
Trong lòng Trợ lý còn sợ hãi rời đi, đúng lúc đi tới cửa, Chử Tinh Vân lại mở miệng.
"Đừng để bất cứ kẻ nào quấy rầy tôi." Ngữ khí ra lệnh, uy nghi như một vị đế vương cổ đại.
Chờ trợ lý rời đi, dưới chân Chử Tinh Vân dùng sức, đứng dậy khỏi ghế ngồi, duỗi tay ôm Điềm Tửu vào trong ngực.
Làm cô dính sát vào mình, côn thịt chọc chọc trên bụng nhỏ của cô.
Cánh tay từ phía sau chui vào trong quần áo của cô, nhẹ nhàng cởi nút áo ngực, sao đó đẩy áo ngực và áo thun bó sát lên trên bộ ngực cao ngất.
Điềm Tửu cởi áo thun và áo ngực vướng víu ném bừa trên mặt đất, nâng vú đưa tới miệng anh.
"Cha nuôi, ăn vú."
Bộ ngực trắng nõn chạm vào môi anh, môi mỏng lạnh lẽo chạm vào bầu ngực ấm áp, kích thích Điềm Tửu run rẩy.
"Ưm~ hừ." Cô phát ra tiếng rên rỉ yêu kiều, hoa huyệt mẫn cảm sớm đã chảy nước ướt nhẹp quần lót.
Giọng nói mềm mại ngọt ngào không có người đàn ông nào có thể chống đỡ nổi, anh để Điềm Tửu ngồi trên người mình, phát cuồng ngậm lấy đầu vú đang đứng thẳng, hung hăng hút ra bên ngoài.
"A!" Cảm giác tê dại và đau đớn nơi đầu vú bị kéo ra làm Điềm Tửu kêu to, vừa hưng phấn lại có một tia thống khổ.
Không giống Nam Cẩn Du ở trên giường cợt nhả người khác hết lần này tới lần khác, Chử Tinh Vân thích biểu hiện sự an tĩnh.
Khắc chế, ẩn nhẫn, chính là danh từ miêu tả Chử Tinh Vân.
Cho nên những lần làm tình sau này, đa số đều là do Điềm Tửu chủ động, điều này cũng làm mấy người đàn ông khác ghen tị đỏ mắt.
Thế nên lúc ba người làm hoặc mọi người cùng làm, Chử Tinh Vân sẽ bị mọi người ép làm cuối cùng.
Nhưng Chử Tinh Vân biết rõ, khi cô xong việc thì mình sẽ bồi thường đặc biệt nên không đi so đo với mấy tên đàn ông kia.
Đám người Nam Cẩn Du ghen ghét nghiến răng nghiến lợi cũng vô dụng, ai bảo Chử Tinh Vân là người đầu tiên cho Điềm Tửu ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Đôi tay Chử Tinh Vân đè ép ngực Điềm Tửu, dùng sức lưu lại dấu vết ngón tay thật sâu, trên ngực loang lổ dấu răng.
Đầu lưỡi gắt gao quấn chặt núm vú, như thể hút được sữa tươi từ sâu bên trong.
"A~ Cha nuôi nhẹ một chút~ưm a a~" Toàn thân tràn đầy cảm giác vừa đau vừa sảng khoái, Điềm Tửu ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắm mắt điên cuồng kêu lớn, không kiêng nể phát tiết cảm xúc của bản thân.
Chử Tinh Vân thích nghe âm thanh lúc này của cô, mềm mại cao vút, tất cả sự hưng phấn đều được gói gọn trong giọng nói.
Mỗi khi vào lúc này, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhàng đến cực điểm, bực bội trong lòng cũng tự nhiên tiêu tán.
Điềm Tửu vặn vẹo thân mình như con rắn nước, váy ngắn cũng bị vén lên, hoa huyệt ướt dầm dề cách quần lót cọ xát lên côn thịt cứng rắn đứng thẳng.
Chử Tinh Vân dùng răng và tay xoa bóp đè ép đôi gò bồng trắng nõn của cô, khẽ cắn, lưu lại hàng loạt dấu vết ám muội.