Edit: Vicky
Beta: Đậu Xanh
Thể chất Điềm Tửu rất dễ chảy nước, lại cực kỳ mẫn cảm, trong khi côn thịt Nam Cần Du cọ xát cô thế nhưng cao trào hai lần.
Côn ŧᏂịŧ nóng bỏng liên tục ma sát khe âm hộ, mặc dù không đi vào nhưng vẫn khiến thân thể cô run rẩy mấy lần.
Từng cỗ dâm dịch lớn tưới ướt đẫm gậy thịt, hai bên mép thịt bị cọ đến đỏ ửng.
"Điềm Tửu sướng quá ~ ưm a~"
"Tiểu huyệt thật thoải mái ~"
Nam Cẩn Du đè cô xuống ghế sô pha, một tay bóp lấy eo thon của Điềm Tửu, tay còn lại kia xoa nắn bờ mông đào no đủ của cô.
Anh ngửa đầu, mái tóc dài, xoăn màu nâu lắc lư theo cơ thể đong đưa, vài sợi tóc bết mồ hôi dính vào mặt.
Cặp mắt hoa đào híp lại, gương mặt yêu nghiệt nguy hiểm lại quyến rũ.
Cái miệng nhỏ nhắn của Điềm Tửu tràn ra tiếng rên rỉ khiến côn ŧᏂịŧ anh càng cứng hơn, anh dùng giọng nói gợi cảm gọi: "Tiểu khả ái."
Sau đó lại tăng tốc, chiếc eo dùng sức ra vào bên ngoài hoa huyệt, mượn phần da bên đùi cô và vùng mu ma sát, dùng dâʍ ɖị©ɧ để bôi trơn rồi thọc vào rút ra.
Điềm Tửu đã sớm không phân biệt được đông tây nam bắc, mềm nhũn ghé vào chỗ tựa trên ghế sô pha, đầu gối rũ xuống ghế.
Làn da tuyết trắng trền nền đỏ càng thêm quyến rũ.
Mùi hương hoa đào ngày càng nồng hơn, khi Nam Cần Du không nhịn được rên một tiếng, mùi xạ hương hòa lẫn mùi hoa đào lan tỏa khắp phòng.
"Tiểu khả ái, đón nhận nào." Đùng sức đâm vào rút ra mấy cái, quy đầu phun ra một cỗ lại một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Anh bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên mông, lên hoa huyệt Điềm Tửu, ngón tay mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ cắm vào làm như côn ŧᏂịŧ đang bắn tinh vào trong.
Điềm Tửu sướng đến kêu ra tiếng, âm đạo siết chặt giống như một cái miệng đói khát.
Cô ghé lên ghế sô pha thở hổn hển, cặp vú nhấp nhô không ngừng, đôi mắt hạnh xinh đẹp không còn tiêu cự, cả người rơi vào trạng thái hư không.
Cảm giác như ở trên mây vậy.
[Thu hoạch được tϊиɧ ɖϊ©h͙ chất lượng tốt x1, đạt thành đẳng cấp hoàn mỹ, thưởng kỹ thuật diễn sơ cấp (có thể thăng cấp)]
Tiếng hệ thống bị Điềm Tửu lờ đi, bây giờ cô vẫn còn chìm đắm trong dư âm cao trào, cái miệng nhỏ hé ra, chỉ bạc trong suốt từ khóe miệng chảy xuống.
"Lần sau nhất định sẽ đưa tiểu khả ái vào thế giới cực lạc thật sự." Nam Cần Du duỗi ngón tay ra quấy đảo trong miệng Điềm Tửu, trên mặt mang theo ý cười thỏa mãn.
Làm sao bây giờ, tiểu khả ái ngon như thế, anh không nỡ tặng cho cái thằng Chử Tinh Vân lạnh lùng kia.
Thưởng thức trạng thái đáng yêu của Điềm Tửu, trong mắt anh tràn ngập lòng tham chiếm hữu.
Chờ Điềm Tửu thong thả lại sức thì phát hiện quần áo đã được mặc chỉnh tề, mà cô đang nằm trong ngực Nam Cần Du.
"Chị ơi?" Cô ngượng ngùng cười: "Cảm ơn chị đã chữa bệnh cho Điềm Tửu."
"Chữa bệnh?" Nam Cẩn Du khẽ cười, vuốt cằm cô, hôn lên chóp mũi cô: "Sau này nếu tiểu khả ái khó chịu thì cứ đến tìm chị." Anh liếc mắt đưa tình: "Lúc nào cũng được nhé."
Điềm Tửu nhíu mày: "Thế thì làm phiền chị Nam quá."
Bàn tay nhỏ giơ lên xoa mồ hôi trên trái Nam Cẩn Du, cô ngây thơ nhìn anh: "Nhìn chị rất mệt mỏi."
Ý cười nơi đáy mắt Nam Cần Du càng sâu, anh nắm tay cô đưa lên môi hôn.
"Chỉ cần tiểu khả ái dễ chịu thì tôi không mệt."
Lần sau sẽ không dễ dàng tha cho tiểu khả ái nữa đâu.
Nam Cần Du đưa kịch bản trên bàn trà cho Điềm Tửu nói: "Mấy ngày này nghiên cứu kịch bản cho tốt, rồi sau đó sẽ đưa em tiến tổ."
Điềm Tửu tò mò nhìn qua, đó là một quyển sách bìa trắng, cũng không quá dày, phía trên mặt bìa có viết
Mặc dù không hiểu nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhận lấy.