Tình Địch Biến Thành Mèo Của Tôi Rồi, Làm Sao Đây, Treo Máy Hóng Khẩn

Chương 8: Meo Meo Meo Meo Meo Meo Meo Meo

Hạ Thường Châu vừa single replay bài hát mới của Xuân Hòa Thủy Hàn vừa mở tiểu thuyết mới của Tần Vương Hán Võ trong mục bookmark ra.

Nhìn giao diện xanh mơn mởn của trang tiểu thuyết Tấn Giang, Hạ Thường Châu một lần nữa bật chế độ vạch lá tìm sâu lên, căng mắt ra đọc hết một lượt chương truyện mà Tần Vương Hán Võ mới update. Đầu tiên là đọc sơ qua đại thể một lần xem coi có sai sót gì về mặt thường thức hay không, sau đó lại đọc lại một lần, tìm xem có sai sót gì tương đối tiềm ẩn hay không, chẳng hạn như câu lỗi hay ngữ pháp. Nhưng cậu đọc những hai lần mà vẫn không tìm ra chỗ nào để có thể mở miệng bới móc, thế là Hạ Thường Châu không vui ngay tức thì.

“Không đúng, sao có thể như vậy được… sao có thể hoàn toàn không có chỗ để ném đá! Thế này không khoa học!” Hạ Thường Châu túm túm cái ổ tóc rối trên đầu, cắn môi đọc lại một lần nữa. Lần này, cậu đọc từng chữ từng chữ một để xem liệu có tìm ra lỗi chính tả nào không. Nhưng lại một lượt đọc kết thúc mà cậu vẫn chưa tìm được chỗ nào để bắt bẻ.

“Sao lại không có lỗi chính tả? Sao lại đến một lỗi chính tả cũng không có!” Hạ Thường Châu bực dọc. Cậu kéo Cẩu Thặng nhà cậu qua, ấn vào trong lòng xoa loạn xạ một hồi, vừa xoa vừa cẳn nhằn: “Chẳng phải Tần Vương Hán Võ luôn viết xong là đăng ngay, không kiểm tra lỗi chính tả bao giờ hay sao? Hôm qua mình còn kiếm được những bảy lỗi chính tả của hắn! Và hôm trước nữa, hôm trước mình đã tìm được sáu lỗi chính tả của hắn! Và hôm trước trước hôm trước trước trước nữa, rõ ràng ngày nào mình cũng tìm được lỗi chính tả! Sao hôm nay hắn một lỗi chính tả cũng không nhỉ? Thế này không khoa học!”

Vì Hạ Thường Châu lo đắm chìm trong nỗi lòng của mình nên cậu hoàn toàn không để ý Cẩu Thặng bị cậu ấn vào trong lòng xoa loạn xạ đang toàn thân cứng đờ, chẳng cử động lấy một cái, dường như rất là không quen với sự gần gũi của cậu vậy. Đôi mắt uyên ương trợn lên tròn xoe, nhìn đau đáu vào giao diện tiểu thuyết on-going mới của Tần Vương Hán Võ trên màn hình mà đôi ngươi không hề chuyển động.

Vì bình thường lúc bị cậu ấn vào lòng vuốt ve Cẩu Thặng đều tỏ ra rất ngoan, ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích nên Hạ Thường Châu cũng không nhận ra điều gì không ổn, ngoài việc hơi buồn là sao Cẩu Thặng như đã trở nên có chút lạnh lùng hơn trước, chứ ngày xưa hễ cậu không vui là nó tự động nằm xuống dùng cái bụng nhỏ trắng muốt cọ vào người cậu.

…Quả nhiên vẫn là lý do sắp đến mùa ~ động ~ dục chứ gì?

Sau khi lơ đễnh vuốt mèo một hồi, Hạ Thường Châu lại chăm chú đọc chương mới của Tần Vương Hán Võ một lần nữa cho thật kỹ. Thái độ nghiêm túc đó quả thật còn nghiêm túc hơn cả lúc cậu viết luận văn thời đi học, hận không thể dán mắt lên màn hình, mà lại còn nín thở ngưng thần nữa

Cuối cùng trời cũng không phụ lòng người. Hạ Thường Châu cuối cùng cũng tìm ra một cái… dấu câu bị sai.

Hạ Thường Châu lập tức đập bàn. Như vừa được tiêm máu gà, cậu đùng đùng gõ phím như điên. Chỉ một cái dấu câu bị sai cũng viết ra được mấy trăm chữ lênh láng để ném đá Tần Vương Hán Võ. Ném đá cái dấu câu bị sai xong rồi Hạ Thường Châu vẫn chửa thỏa mãn, lại vênh váo đứng trên cao phê phán. Giới trẻ bây giờ chính là bị những nhà văn mạng không có văn hóa như anh dạy hư cả! Lỗi chính tả đầy màn hình, thậm chí đến cái dấu câu cũng dùng không xong! Đúng là bôi nhọ sự trong sáng của chữ Hán! BLBLBL…

Tất nhiên, dưới cùng vẫn là cái kết mang đậm dấu ấn của Hạ Thường Châu — Đã Xấu Thì Phải Đọc Nhiều Sách!

Ném đá ào ạt một hồi, Hạ Thường Châu gần như cả cơ thể lẫn tâm hồn đều hết sức thư thái!

Gửi xong bài bình luận dài đó, Hạ Thường Châu bật cười hí hí, tâm trạng rất tốt. Sau đó cậu hớn hở bế con trai cưng của mình lên, “chụt” một cái lên người Cẩu Thặng. Bé mèo nhỏ sau khi bị Hạ Thường Châu một cái, thì dường như ngơ ra. Đôi mắt uyên ương trợn tròn, cái mặt đáng yêu đến mức Hạ Thường Châu nhịn không được lại sấn tới định chụt thêm một cái.

Nhưng lần này Cẩu Thặng phản ứng rất nhanh. Trong khoảnh khắc Hạ Thường Châu hun tới, nó ngoẹo đầu né tránh, làm miệng Hạ Thường Châu không đáp được xuống chỗ cứng, bập một cái miệng toàn là lông. Hạ Thường Châu hoàn hồn lại thì ngay lập tức tan nát cõi lòng.

“Cẩu Thặng con! Con dám chê ba mình sao! QAQ”

…Đau lòng quá! Đau lòng đến mức tưởng chừng như không thở được!

Hạ Thường Châu ôm trái tim bị tổn thương của mình, nhìn Cẩu Thặng với ánh mắt đau buồn. Bình thường ngoan đến mức khiến khác đau lòng nhưng giờ Cẩu Thặng chỉ đứng từ xa lặng lẽ nhìn Hạ Thường Châu, ánh mắt điềm nhiên không chịu được.

“Cẩu Thặng! Chẳng lẽ con hết thương ba rồi sao! QAQ”

Hạ Thường Châu nhìn Cẩu Thặng với bộ mặt vừa bi thương vừa mong đợi.

Cẩu Thặng nhìn Hà Thường Châu với bộ mặt vừa lặng lẽ vừa điềm nhiên.

Một người một mèo cứ thế nhìn nhau những một phút.

Mắt của Hạ Thường Châu tuy không nhỏ nhưng hai mí không rõ lắm. Còn mắt Cẩu Thặng chẳng những vừa to vừa tròn lại còn có hai mí vừa rõ vừa đẹp. Vì thế trong trận đấu mắt này Hạ Thường Châu đã thua trận trước, cậu vừa dụi dụi hai mắt có chút khô khốc vì trợn trừng, vừa ủy khuất nói: “Cẩu Thặng, cái thằng con bất hiếu này!”

Ủy khuất một hồi, Hạ Thường Châu bỗng dưng nhớ đến cây gậy-trêu-mèo mà cậu mua cho Cẩu Thặng mấy ngày trước. Cẩu Thặng dường như đặc biệt thích cây gậy-trêu-mèo đó, hôm mua về còn chơi với Hạ Thường Châu cả một buổi chiều, tuy trước kia Hạ Thường Châu mua đồ chơi của mèo cho Cẩu Thặng thì cũng hình như không có món nào là nó không thích.

Hạ Thường Châu lập tức lóe lên ý tưởng, quay đầu đi tìm cây gậy-trêu-mèo đó.

Rất nhanh, Hạ Thường Châu đã cầm cây gậy-trêu-mèo đưa đến trước mặt Cẩu Thặng.

Lúc cậu ngoảnh đầu lại, Cẩu Thặng đang nằm cả người lên bàn phím, cái chân nhỏ dường như muốn đánh chữ. Hạ Thường Châu lập tức lại gần, đưa cây gây-trêu-mèo ra trước mặt nó.

Trong khoảnh khắc nhìn thấy cây gậy-trêu-mèo, cả người Cẩu Thặng đều đơ ra. Đôi mắt uyên ương trợn tròn xoe, cái chân nhỏ của nó run lên một cái, dường như muốn đưa chân ra tóm lấy cây gậy-trêu-mèo. Nhưng một giây sau, động tác của nó đã đông cứng lại, vẻ mặt còn có chút như không thể tin nổi. Rất nhanh, vẻ mặt của nó lại chuyển sang có chút khó xử, cứ như là Hạ Thường Châu đang một tay thì cầm thức ăn khô, một tay thì cầm cá khô nhỏ, bắt nó chỉ được chọn một trong hai vậy.

Hạ Thường Châu hơi lấy làm lạ. Sao cứ có cảm giác hình như Cẩu Thặng nhà cậu vừa load thêm rất nhiều biểu cảm mới nhỉ?

Cứ có cảm giác kỹ năng về nghệ thuật cơ mặt của Cẩu Thặng nhà cậu tưởng chừng đã level max rồi!

Cái chân nhỏ của Cẩu Thặng thoáng dừng lại giữa không trung, cuối cùng vẫn không nhịn được đưa về phía cây gậy-trêu-mèo.

Chỉ thấy nó đưa chân ra định tóm lấy, Hạ Thường cười hí hí, rồi khẽ thu gậy lại, Cẩu Thặng vội đứng thẳng người lên, tiếp tục đưa tay ra túm. Hạ Thường Châu lúc thì quơ gậy-trêu-mèo qua trái, lúc thì quơ gậy-trêu-mèo qua phải. Cẩu Thặng nguẩy mông nguẩy đít chạy trước chạy sau, nhảy qua trái vồ qua phải. Gì mà lòng tự tôn của mèo ngoài hành tinh, gì mà sự lạnh lùng lộng lẫy quý phái của mèo ngoài hành tinh, trong giây phút này đều đã bị Cẩu Thặng quên sạch sành sanh!

Hạ Thường Châu dùng gậy-trêu-mèo đùa với Cẩu Thặng hết mười mấy hai chục phút, cuối cùng cũng cảm thấy hài lòng thỏa dạ. Cẩu Thặng của cậu cuối cùng cũng trở về rồi! Hừ! Giả vờ lạnh lùng lộng lẫy quý phái gì chứ! Giả vờ u buồn sâu lắng gì chứ!

“Được rồi, ba mệt rồi, muốn đi ngủ, Cẩu Thặng ngoan, mau lên giường nào ~” Hạ Thường Châu không nhịn được ngáp một cái, nơi khóe mắt có chút ẩm ướt, khom xuống bế Cẩu Thặng lên rồi đi về phía giường.

Vì Hạ Thường Châu thường xuyên tắm rửa cho Cẩu Thặng nên người nó rất sạch. Thế là Hạ Thường Châu gần như toàn ngủ chung với Cẩu Thặng trên giường lớn, đặc biệt là mùa đông trời lạnh, ôm Cẩu Thặng ngủ giống như đang ôm một cái lò sưởi nhỏ vậy.

Hạ Thường Châu chơi với Cẩu Thặng xong, cả người lẫn hồn đều thư thái, nhưng có vẻ như Cẩu Thặng thì trái ngược hoàn toàn. Bị Hạ Thường Châu bế trong lòng như bế con nít, Cẩu Thặng trợn to đôi mắt mèo tròn xoe, trên mặt lộ rõ sự ngượng ngùng như vừa tỉnh lại từ trong trò chơi gậy-trêu-mèo đáng xấu hổ kia. Ở nơi mà Hạ Thường Châu không nhìn thấy, nó lặng lẽ giơ hai cái chân lông lá lên, sau đó lặng lẽ ụp mặt mình vào đó.