Edit + Beta: Miêu
Nhưng nghĩ lại, mặc dù là ghế kép, giữa hai bên vẫn có tấm ngăn chống đỡ, chỉ cần không hạ tấm ngắn xuống thì cũng coi như độc lập. Vì cô được lên đây miễn phí, thực sự không có tư cách kén cá chọn canh.
Vì thế, trước lúc máy bay cất cánh, Thiên Phán nhắm mắt nghỉ ngơi chút đỉnh, chỉ là cô không nghĩ tới lúc máy bay cất cánh thành công, vách ngăn bên chỗ ngồi của cô lại từ từ chậm rãi hạ xuống.
Vốn dĩ Thiên Phán có chút mệt mỏi, nhận thấy chút động tĩnh này liền mở to mắt mơ màng nhìn sang bên kia, lập tức nhìn thấy khuôn mặt đang mỉm cười của Lục Dao, dù bận vẫn ung dung nhìn cô.
Khϊếp sợ trong lòng Thiên Phán thực... khó nói nên lời. Giây tiếp theo cô vỗ vỗ trán, hoang mang nhắm mắt lại, bắt đầu an ủi chính mình: Tất cả đều là ảo giác, cô chỉ quá nhớ Lục Dao nên mới sinh ra ảo giác. Trong trí nhớ của cô, lịch trình mấy ngày nay của anh chắc chắn không có chuyến nào đi Mỹ, không lý gì lại vô duyên vô cớ xuất hiện trên chuyến bay đi New York, lại còn ngồi cách vách với cô!
Thiên Phán hít sâu mấy hơi, cật lực thuyết phục mình trạng thái không tốt nên mới tưởng tượng ra Lục Dao, nhưng Lục Dao lại vươn tay ra sờ sờ trán cô, giọng điệu tự nhiên hỏi: "Sinh bệnh à? Sao sắc mặt kém thế này?"
Nghe Lục Dao nói, Thiên Phán bỗng chốc mở to mắt hung hăng trừng anh, sau đó tất cả mọi chuyện đều rõ ràng. Cô không lý do được thăng lên đây, được sắp xếp ở chỗ này, tất cả đều nhờ Lục Dao giở trò quỷ. Anh nhất định nhìn qua vé đã biết cô đi đâu, sau đó đuổi đến đây.
Thiên Phán thật sự không hiểu, vì sao Lục Dao lại làm vậy, vì sao phải mất công như vậy... Một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.
Trong lúc đầu Thiên Phán còn đang rối như tơ vò, Lục Dao đã gọi tiếp viên hàng không lấy nước ấm cho cô. Thiên Phán không muốn cự tuyệt gương mặt cười tươi như hoa của tiếp viên, chỉ có thể không cam lòng tiếp nhận li nước, nhấp nhấp môi, mà đầu sỏ gây tội lại chuyên chú nhìn động tác của cô, sau đó bảo tiếp viên giúp cô điều chỉnh ghế nằm, lấy chăn đắp lên để cô đỡ bị cảm lạnh.
Thiên Phán làm gì còn sức từ chối mấy chuyện này, mà cô tiếp viên hàng không kia còn mang ánh mắt viết "bạn trai tốt tri kỉ chu đáo" mỉm cười nhìn cô, khiến cô càng thêm bất lực. Lục Dao luôn như vậy, ngày thường không để ý cô, chưa bao giờ nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng lúc cô lộ ra dáng vẻ mệt mỏi, anh sẽ không keo kiệt bố thí cô chút quan tâm. Nhiều năm như vậy cô vẫn khó có thể hạ quyết tâm rời xa anh cũng là vì thế.
Nhưng lần này, cô thật sự đã quá mệt mỏi, đối với sự xuất hiện của anh, trong lòng tuy khó có thể nói rằng không có một tia mong đợi nào, nhưng cái gọi là mong đợi mà cô nói tới cũng chỉ như một lưỡi dao cùn, không ngừng không ngừng cắt vào nội tâm chết lặng của cô mà thôi.
Bởi sự yếu đuối trong quá khứ, dũng khí để cự tuyệt cơn đau này cô cũng không có nổi. Vì tránh để anh nói lời làm cõi lòng cô tan nát, cô chưa bao giờ mở miệng hỏi Lục Dao rằng với anh, cô đến rốt cuộc là gì của anh? Cô biết anh để ý cô, nhưng phần để ý đó có bao nhiêu sâu nặng? So với cô hèn mọn, vì theo đuổi mà không tiếc tất cả tham lam, một chút để ý của anh sao có thể lấp đầy bao nhiêu năm khát vọng của cô?
Cô đã hạ quyết tâm, chỉ cần Lục Dao không yêu cô, không thể chỉ yêu một mình cô, vậy cô sẽ từ bỏ tất cả. Cô không cần sự ấm áp của anh, cũng không cần ánh mắt nhìn cô chăm chú đó. Cô sẽ không vì tham lam hơi thở của anh mà đẩy chính mình đến nông nỗi vạn kiếp bất phục.
Sau khi tiếp viên hàng không rời đi, Thiên Phán nằm thẳng trên ghế chợp mắt. Dù cho hai mắt nhắm nghiền, bốn phía đều là bóng tối, cô lại vẫn cảm nhận được ánh mắt của Lục Dao.
Cô khó có thể áp chế nỗi sợ kinh hoàng trong lòng, chờ anh mở miệng. Chỉ cần Lục Dao nói ra bất cứ câu níu kéo nào, cô ngay lập tức sẽ cho anh biết, cô đã yêu người khác, không còn yêu anh nữa.
Lục Dao có lòng tự trọng cao, nghe xong câu trả lời của cô hẳn sẽ không đến mức cùng cô dây dưa không dứt. Chỉ cần cô có thể cắn răng nhẫn ngại không nhìn anh thống khổ, mối tình này sẽ chân chính đi đến hồi kết.
Trong lúc Thiên Phán đang cố gắng chuẩn bị tốt tâm lý, giọng nói đầy từ tính của Lục Dao lại vang lên trầm thấp ngay bên tai cô:
"Phán Phán nhát gan tính chiếm hữu lại mạnh, thích giận dỗi lại còn thích ăn dấm."
Lời này làm Thiên Phán sửng sốt, nhưng đồng thời phẫn nộ cùng uỷ khuất chợt trào dâng trong lòng cô. Lục Dao cuối cùng đang muốn nói cái gì? Anh buông tất cả công việc đuổi theo lên máy bay chỉ vì muốn chỉ trích cô sao?
Cô dùng hết sức đè xuống cảm xúc lên xuống trong lòng, nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt, nhưng nhịp thở không bình ổn rõ ràng đã tố cáo tâm trạng của cô. Ở bên cạnh, Lục Dao phảng phất như cố ý đổ thêm dầu vào lửa, tiếp tục nói: "Tuỳ hứng, bảo thủ, tự cho mình là đúng."
Tới đây, Thiên Phán rốt cuộc nhịn không được mở hai mắt, đè thấp âm lượng hung hăng nói: "Nếu cảm thấy tôi tệ (tao) như vậy, anh việc gì phải đuổi theo tôi lên máy bay, đi mà tìm vị hôn thê của anh!"
"Phán Phán vậy mà cũng biết rõ tôi đặc biệt đuổi theo em lên tới máy bay nha..."
Lục Dao duỗi tay điều chỉnh độ sáng đèn ở chỗ ngồi, đột nhiên ánh sáng mạnh chiếu vào mắt làm Thiên Phán không nhịn được chớp mắt, hốc mắt hơi chảy ra chút nước. Lục Dao từ trên cao nhìn thẳng vào cô, ngược sáng tạo thành cái bóng bao lấy cô.
Hơi thở quen thuộc vọt tới, Thiên Phán nhất thời có chút choáng váng, không nhìn rõ mặt anh, nhưng trong giọng nói dường như mang theo một tia chế nhạo: "Một khi đã như vậy, em có biết vì sao tôi để em làm thư ký bên người tôi không?"
Thiên Phán đột nhiên có chút không biết nói gì, một hồi lâu mới nhỏ giọng thì thầm: "Bởi vì tôi khóc lóc cầu xin anh... Cho phép tôi được ở cạnh anh."
"Em khóc lóc cầu xin tôi là tôi phải đáp ứng. Em cho rằng tôi xem chuyện công việc là trò đùa sao?"
Những lời này khiến Thiên Phán im lặng, một lúc lâu sau mới lại nhỏ giọng nói: "... Bởi vì anh muốn báo ân tôi."
"Ồ, báo ân gì?"
Lục Dao hơi lên giọng, Thiên Phán đột nhiên cảm thấy bên tai nóng lên. Nói anh muốn báo đáp cô, giống như nói cô ban cho anh ân huệ gì lớn lắm. Mà thực tế cô cũng chỉ cùng anh chịu đựng một chút trong những ngày tháng khổ sở. Những ngày ấy nếu không có cô, với năng lực của anh cũng không đến mức không gượng dậy nổi, như thể có hay không có cô cũng có là gì quan trọng đâu, làm gì cần báo ân?
Lục Dao thấy Thiên Phán trầm mặc, có chút buồn cười: "Xem như báo ân em đi, cùng em ở chung lại để em làm thư ký của tôi, về công hay tư cũng đều biết nơi tôi sẽ đi, chỉ cần em muốn. Phán Phán, em giúp tôi sắp xếp tiết mục báo ân này, sao lại không nghĩ tới mức độ hợp lý của tiết mục?"
Thiên Phán nghe thế, trong đầu rối tung lên. Cô không biết phải trả lời thế nào. Năm đó sau khi Lục Dao thành công, tình trạng bất an của cô đạt đỉnh điểm, rất sợ một ngày nào đó anh sẽ không nói không rằng rời khỏi cuộc sống của cô, cho đến tận khi Lục Dao khiến cô luôn ở bên cạnh anh, phần bất an này mới dần biến mất.
Dù là công hay tư, Lục Dao đúng thật không cần phải nói cô biết tất cả chuyện của anh. Cô vốn dĩ cho rằng Lục Dao chỉ vì quen với việc có cô làm bạn nên mới dung túng cô như vậy. Nhưng đứng từ góc nhìn (lập trường) của anh... Chẳng lẽ không phải như vậy sao?
Dù vậy Thiên Phán không thể nghĩ sâu xa hơn được, cô không dám tưởng tượng, cũng không có can đảm để nghĩ thế. Lục Dao vươn tay tới khẽ vuốt ve mặt cô, đè thấp âm lượng, tiếp tục nói: "Lúc ấy tôi không hiểu, vì sao rõ ràng tôi càng có thể cho em cuộc sống tốt hơn, em lại càng không vui vẻ, như muốn rời khỏi tôi vậy. Cho đến khi em nói muốn làm thư kí của tôi, tôi mới hiểu, hoá ra Phá Phán là cô vợ lòng dạ hẹp hòi lại hay đố kị, thỉnh thoảng nhìn đến tôi cũng sẽ cho rằng tôi muốn cùng người khác làm loạn."
“Tôi không có…”
Giọng điệu cưng chiều của Lục Dao khiến Thiên Phán say mê, nhưng nghe đến câu cuối cùng cô lại đột nhiên không hiểu nổi ý anh, nhịn không được cãi lại.
Nhưng Lục Dao làm gì để ý câu cãi lại của cô, thu lại giọng điệu có chút ái muội vừa nãy, ngược lại lạnh lùng nói: "Không có? Vậy ba tháng này sao lại bày ra bộ dạng quyết tâm cùng tôi phân rõ quan hệ. Phán Phán, em vẫn luôn là người hiểu tôi thích gì nhất, người duy nhất đoán được ý nghĩ của tôi, nhưng tôi không nghĩ tới, nhiều năm như vậy đến cả em cũng không hiểu được lòng tôi."
🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾🐾
Miêu: Éc mọi người ơi mọi người có thể góp ý chất lượng edit mượt hay không hay chỗ nào giống cv quá giùm mình với được không ạ :"( mấy chương gần đây mình không đọc dò lại nên ai bắt được lỗi gì cứ nói nhé huhu nhìn mọi người ít tương tác vậy mình buồn nhắm.