Như bừng tỉnh từ cơn ác mộng, Từ Thiên Phán giật mình mở mắt, từ trên giường ngồi dậy, sốt ruột bắt lấy điện thoại di động bên gối. Nhìn màn hình hiển thị thời gian chưa đến 7 giờ, cô thở dài nhẹ nhõm, sau đó lại thở dài nằm trở lại trên giường.
Không có cuộc gọi nhỡ, không có tin nhắn, đương nhiên cũng không có bất cứ tin tức online nào. Cô dọn khỏi nơi ở của anh đã ba tháng. Ba tháng này, ngoại trừ chuyện công việc, hai người cũng không còn bất cứ liên lạc riêng tư nào nữa.
Mối quan hệ của cô và anh là như vậy. Chỉ cần cô không vội vàng đuổi theo anh, xem anh như trung tâm vũ trụ mà xoay quanh, anh sẽ nhanh chóng quên mất sự tồn tại của cô, không hề lưu luyến.
Nghĩ vậy, một giọt nước mắt từ khoé mắt cô rơi xuống. Lần này hẳn là cực hạn rồi. Không bao lâu nữa, cơ hội đuổi theo bóng dáng của anh cô cũng sẽ không còn. Thầm nghĩ, hình như anh lười phản ứng lại với cô. Trong công việc cô vì cảm xúc riêng liên tục phạm lỗi. Thư ký của tổng tài cách một thời gian cố định sẽ thay đổi nhân sự, mà lần này vài vị thư ký mới tới đều thể hiện rất tốt, cô nghĩ cô cũng rất nhanh sẽ bị điều khỏi cương vị hiện tại này.
Ngây ngốc rời giường rửa mặt chải đầu, trang điểm rồi ra cửa. Bầu trời âm u bên ngoài thật hợp với tâm tình của cô mà. Bây giờ là giờ hành chính, người đến người đi như nước chảy. Cô một mình ngẩng đầu nhìn toà kiến trúc cao thẳng đến mây, chỉ cảm thấy mờ mịt không rõ.
Là khu tổng văn phòng ở châu Á của tập đoàn thuộc top 100 xí nghiệp trên thế giới, đây là nơi hội tụ toàn những tinh hoa của tập đoàn, nhất là khu vực mấy tầng cao nhất của toà nhà. Mà văn phòng của anh, hiển nhiên là ở trên đỉnh của đỉnh.
Nghĩ đến có thể anh đang ở nơi ngang với những đám mây cao cao, lạnh lùng nhìn xuống chúng sinh đang chen chúc nhau như lũ kiến lúc nhúc, tâm cô càng trầm xuống. Cái gọi là “một trời một vực”, đại khái là như thế này nhỉ…
Vào văn phòng, Thiên Phán giả vờ bình tĩnh xử lý công việc do trưởng thư ký Alfred giao xuống. Chỉ là lúc Lục Dao đi ngang qua chỗ cô để tiến vào văn phòng tổng tài, mang theo cỗ hơi thở kia, cô không nhịn được run rẩy, lộ ra một phần mềm yếu.
Không bao lâu sau, người cùng là thư ký tổng tài với cô trong phòng thư ký – Donna – cầm một ly cà phê, kɧıêυ ҡɧí©ɧ đứng cạnh bàn Thiên Phán, lời nói mang theo chút khinh miệt: “Sắc mặt kém dữ ha. Sao không nghỉ ngơi chút đi? Giờ mà không xin nghỉ, chờ đến sau này bị đuổi việc thì không có cơ hội xin nghỉ nữa đâu à.”
Donna là một cô gái đẹp, rất đẹp, dáng người lại nóng bỏng. Mà cô ta từ trước đến giờ cũng vui vẻ phô bày ưu thế bề ngoài của mình, mỗi ngày tỉ mỉ trang điểm, hoa hoè lộng lẫy như con công xoè cánh. Có điều Donna cũng không phải là bình hoa bình thường, mà là một bình hoa có xuất thân tốt, có bằng cấp, năng lực làm việc cũng không tồi, xem như nhân vật visual của công ty.
Nhưng Donna có một xíu xìu xiu khuyết điểm phiền toái, đó là quá dương dương tự đắc, không coi ai ra gì. Hơn nữa mục tiêu của cô ta cũng vô cùng rõ ràng. Cô ta vào phòng thư ký tổng tài không bao lâu, mọi người ai cũng nhìn ra được cô ta muốn câu dẫn Lục Dao.
Nói thật, ôm ấp câu dẫn tổng tài, thư ký ôm mộng tưởng phất lên làm phượng hoàng không phải phải là ít. Phòng thư ký tổng tài nhiều người như vậy, Donna không phải người đầu tiên, cũng tuyệt đối không phải người cuối cùng. Nhưng người có thể có điệu bộ cao ngạo như cô ta thì không nhiều lắm.
Theo Donna, phòng thư ký chia làm hai loại người, cũng từ hai loại người này quyết định cô ta có thái độ địch ý hay không. Một, là loại người có thể tạo ra uy hϊếp cho cô ta. Hai, là loại người không mang tính uy hϊếp. Vốn dĩ Thiên Phán bị cô ta đem vào nhóm không mang tính uy hϊếp. Dẫu sao thì Thiên Phán tuy có thể nói là thanh tú, vẻ ngoài lại không phải quá nổi bật, bằng cấp cực kỳ bình thường, tuổi nửa vời, vừa vặn cùng năm sinh với Lục Dao, năng lực làm việc không phải quá xuất sắc, trên mọi phương diện đều không khiến người khác xem cô là một địch thủ. Nhưng có một lần Lục Dao tham dự bữa tiệc nào đó, thiếu bạn gái, thuận tay đem Thiên Phán cùng đi. Donna theo dõi cô, phát hiện ra tần suất Lục Dao mang theo Thiên Phán tham dự yến tiệc là rất cao. Thiên Phán vừa không thu hút, vừa không giỏi về quan hệ giao tiếp, chẳng có lý do đặc biệt nào khiến Lục Dao phải mang cô cùng tham dự tiệc nhiều như vậy cả.
Sau đó Donna lại biết được tuy phòng thư ký nhiều lần điều động nhân sự, nhưng vị trí của Thiên Phán luôn luôn không dao động. Vậy là cô ta bắt đầu liệt Thiên Phán vào danh sách cần đối địch. Phòng thư ký tổng tài cực kỳ coi trọng năng lực và kinh nghiệm, bởi vậy đại đa số thư ký nếu không phải tuổi hơi cao thì cũng là năng lực trác tuyệt mới có thể đứng vững không ngã.
Từ Thiên Phán có thể lực phổ phổ thông thông, không công không tội, trước khi vào phòng cũng không có kinh nghiệm cá nhân, càng miễn bàn đến bằng cấp của cô còn kém rất rất xa giá trị bình quân của phòng thư ký. Có thể nhiều năm không bị điều động như vậy, lý do duy nhất chỉ có thể là do quan hệ tình nhân. Cũng không lạ vì sao Donna không có việc gì làm thì đều nghĩ đến việc mỉa mai châm chọc Thiên Phán.
Bỏ qua chuyện thường bị Donna châm chọc chuyện bằng cấp, bởi đối với chuyện này Thiên Phán thật sự không có sức phản bác. Lúc trước nếu không phải cô cầu xin Lục Dao tìm giúp cô một chức vị, để cô được ở bên cạnh anh, hẳn với bằng cấp và bối cảnh của cô, căn bản là không có khả năng đi vào tập đoàn lớn thuộc top 100 thế giới.
Donna hôm nay thật sự chọc đúng chỗ đau của Thiên Phán, Thiên Phán mở miệng định kháng nghị, lại không nói được lời nào, cũng không nghĩ ra phải đáp trả thế nào để Donna cút đi. May mắn, Alfred kịp thời lên tiếng, mời Donna đi phân phó công việc mới miễn được lần xấu hổ này.
Sau có một ít đồng nghiệp tương đối thân cận sang an ủi Thiên Phán, Từ Thiên Phán chỉ có thể miễn cường cười cảm ơn các cô đã quan tâm, thất thần mà nghĩ liệu mình có nên chọc thủng đại phiền phức này. Để lại đơn xin từ chức rồi bỏ đi.
Nếu thật sự từ chức, có lẽ từ nay về sau muốn nhìn thấy anh, cô chỉ có thể nhìn xuyên qua màn hình ti vi hoặc báo chí. Đây là khoảng cách mà cô không thể nào thừa nhận được; nhưng xét tình huống hiện tại của cô thì về sau, anh sớm hay muộn cũng sẽ có ngày hoàn toàn trục xuất cô khỏi cuộc sống sinh hoạt hằng ngày. So với việc bị người ta coi như giày cũ mà vừa bỏ, chẳng phải việc tự mình dứt khoát rời đi trước sẽ tốt đẹp hơn một chút hay sao?
“Alice, ngày hôm qua tôi đã bảo cô chỉnh gấp tư liệu, mời cô mười phút nữa đi vào báo cáo cho tổng tài.”
Giọng nói của Alfred kéo Thiên Phán trở về hiện thực. Thiên Phán gật đầu lên tiếng, mang tư liệu đã làm tốt hôm qua ôn lại lần nữa, bình ổn chút tâm tình, cũng đứng trước gương xác nhận đôi mắt mình không bị sưng đỏ quá rõ rồi mới hít một hơi thật sâu, chậm rãi tiến về phía cửa lớn văn phòng tổng tài.
“Không cần khẩn trương”. Thiên Phán tự nói với mình như vậy. Cũng như những lần họp báo cứ ba tháng một lần, anh sẽ cắm đầu vừa xử lý công vụ vừa nghe báo cáo, thỉnh thoảng mới hỏi vài vấn đề trong bài báo cáo. Anh sẽ không hỏi cô dọn đến đâu, cũng không có hứng thú hỏi cô sống có ổn không. Không cần mong chờ cảm xúc của anh có dao động, càng không cần sợ mình sẽ ở trước mặt anh khóc thút thít đến hỏng người.
Lục Dao phản ứng y như những gì Thiên Phán dự đoán. Giữa phòng họp, anh không ngẩng đầu liếc nhìn cô dù chỉ một cái. Đến tận khi báo cáo kết thúc, cô thở phào nhẹ nhõm. Đang định cáo lui, đột nhiên nghe anh mở miệng:
“Nhìn thứ trên bàn đi.”
Thiên Phán sửng sốt một chút. Lúc này anh vẫn không ngẩng đầu lên như cũ, nhưng bút máy trên tay lại nâng lên, tuỳ hứng chỉ chỉ phía sau lưng cô. Cô quay đầu nhìn lại, thấy trên bàn trà trước sofa có đặt một quyển tạp chí, trang bìa rõ ràng là anh và nữ chính trong scandal gần đây nhất của anh – thiên kim tập đoàn Cao thị – chụp ảnh chung. Mà đập vào mắt cô là dòng chữ lớn:
“Liệu có phải hai người họ chuẩn bị tiến tới hôn nhân?”
_________