1.
Ngụy Vô Tiện cũng không hiểu tại sao mọi chuyện lại có thể phát triển theo hướng này và thành kiểu này.
Hắn và Lam Vong Cơ rõ ràng đều là Càn nguyên, giữa hai Càn nguyên với nhau mà cũng có thể làm loại chuyện này hả?
Chẳng qua là dù nước đi này hắn đi sai thì đối phương cũng không cho hắn cơ hội đi lại, bất thình lình cắn xuống vai hắn một phát.
Những chỗ khác trên người đã bị che kín bởi đủ loại dấu răng rồi dấu hôn nông sâu to nhỏ khác nhau, nhưng vết cắn này thì đặc biệt sâu hơn tất cả.
Răng vừa rời khỏi da thịt, trên đầu vai trắng nõn đã hiện lên một dấu tròn rõ ràng, hệt như hắn vừa bị đối phương lưu lại vết tích của riêng y vậy.
Ngụy Vô Tiện bị đau thì rít lên một tiếng khe khẽ, vừa định chửi ầm lên rằng "Lam Trạm ngươi là chó à!" thì bên ngoài trướng truyền đến một giọng nói, kính cẩn lễ phép gọi:
"Lam Nhị công tử."
Ngụy Vô Tiện lập tức ngậm mồm không dám lên tiếng, chỉ đành cắn chặt môi dưới, cực kỳ bất mãn mà trừng mắt lườm Lam Vong Cơ. Y hít vào một hơi, thu bớt tin hương lại, trầm giọng đáp:
"Chuyện gì?"
Mọi người đều biết Hàm Quang Quân bình thường tính cách lạnh lùng, không có mấy người dám tùy tiện đến làm thân. Thế nhưng lúc này giọng nói từ trong trướng truyền ra kia dường như còn lạnh lẽo hơn bình thường rất rất nhiều lần. Tu sĩ truyền tin đứng bên ngoài rõ ràng là có chút sợ hãi, dù cách một tầng doanh trướng không nhìn thấy mặt Lam Vong Cơ, thế nhưng vẫn như cũ không dám ngẩng đầu lên, gục đầu xuống thấp giọng nói:
"Có chiến báo do Trạch Vu Quân từ Hà Gian truyền đến."
Im lặng hồi lâu, trong trướng cũng chưa có tiếng đáp lại truyền ra, tu sĩ do dự đang định mở miệng, bỗng dưng nghe thấy Lam Vong Cơ ở trong trướng hừ mạnh một tiếng, không tránh khỏi hoảng hốt, cất giọng dò hỏi:
"Hàm Quang Quân?"
"Không sao... Thả chiến báo ở cửa."
"Vâng... Vậy tại hạ xin phép cáo lui trước."
"Ừm."
Nhận được sự cho phép, tu sĩ như được đại xá vậy, vội vàng cuống cuồng mà rời khỏi. Tuy rằng không nhìn thấy chân thân chỉ nghe thấy tiếng, thế nhưng chỉ riêng ba chữ Hàm Quang Quân cũng là một sự tồn tại mang theo sức uy hϊếp cực kỳ rồi. Đợi tiếng bước chân của tu sĩ cách đủ xa, xác nhận gã sẽ không nghe được những động tĩnh sau đó trong trướng, Ngụy Vô Tiện mới nhếch mép lên thành một nụ cười hư hỏng rồi nói:
"Làm sao? Sợ bị người khác nghe thấy?"
Lam Vong Cơ im lặng, chẳng qua là hai mắt sáng rực nhìn chằm chằm người đang nằm dưới thân. Thấy y không nói gì, vậy nên Ngụy Vô Tiện lại làm xấu, trò cũ lặp lại, hệt như vừa nãy lúc tu sĩ kia còn đang đứng ngoài trướng, dùng sức siết cơ vòng lại một phát. Nhịp thở của Lam Vong Cơ lập tức khựng lại, ghì chặt tay hắn, thấp giọng lên tiếng cảnh cáo:
"Ngụy Anh."
"Ơi ơi ơi, ta ở đây, không cần gọi." Ngụy Vô Tiện cười nhạt nhẽo,"Ngươi dùng mạt ngạch trói chặt tay ta, lại đè nghiến trên người ta, ta chỉ còn mỗi hai cái "miệng" có thể hoạt động, ngươi lại còn không cho phép ta động à?"
Lam Vong Cơ lẳng lặng nhìn hắn trong giây lát, quyết định cúi người bịt nốt cái miệng bên trên đang liến thoắng của hắn lại.
***
Ngụy Vô Tiện mất tích một đêm, Giang Trừng cũng tìm hắn một đêm. Nếu như đi đào mộ, trước khi đi nhất định Ngụy Vô Tiện sẽ báo với hắn ta một tiếng, nhưng lần này tên kia chẳng hiểu tại sao lại mất tích nguyên một đêm, Giang Trừng cũng bắt đầu lo lắng không biết có phải Ngụy Vô Tiện bị người Ôn gia bắt đi rồi không.
Đang suy nghĩ xem có nên phái người đi thám thính tin tức hay không, chính chủ đã đủng đỉnh xuất hiện trước mắt Giang Trừng rồi.
Người tìm hồi lâu cuối cùng cũng hiện thân, Giang Trừng không tránh được có chút nổi nóng, bực dọc hỏi:
"Ngươi chạy đi đâu đấy? Ta tìm ngươi cả đêm, nếu ngươi còn không chịu thò mặt ra ta còn định sang chỗ Ôn gia tìm đấy."
Ngụy Vô Tiện cười cười lấy lệ, nói:
"Không phải ta đến rồi đây sao, ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Bây giờ thì hết chuyện rồi." Nhìn thấy thần sắc hắn có chút mệt mỏi, Giang Trừng thắc mắc: "Sao nhìn ngươi mệt thế, lại đánh nhau với ai à."
Ngụy Vô Tiện thuận miệng đáp:
"Đúng vậy, đánh một trận, à không đúng, đánh cả đêm, mệt chết đi được."
Giang Trừng nghi hoặc hỏi:
"Ngươi đi gϊếŧ Ôn cẩu à?"
Ngụy Vô Tiện đáp:
"Không phải."
Giang Trừng hỏi tiếp:
"Vậy ngươi lại đánh nhau cùng Lam Vong Cơ tiếp hả?"
Ngụy Vô Tiện bất mãn nhướng mày:
"Cái gì gọi là lại? Ngươi đã từng thấy qua ta và Lam Trạm đánh nhau bao giờ chưa?"
Giang Trừng nói:
"Ừ thì chưa thấy qua, nhưng mọi người ai cũng đồn rằng ngươi và Lam Vong Cơ đánh nhau mỗi ngày, lên chiến trường còn vừa gϊếŧ Ôn cẩu vừa đánh, đến khi xuống khỏi chiến trường lại tiếp tục đánh."
Bình thường mấy người bọn họ đều trấn thủ ở những trận doanh khác nhau trên chiến trường, đúng thật là rất ít khi tận mắt nhìn thấy tinh hình tác chiến của người còn lại. Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm, chẳng hiểu gì cả:
"Mấy cái lời đồn này truyền từ đâu mà ra vậy? Tại sao lại đồn đãi thành quan hệ giữa ta và Lam Trạm kém như vậy?"
Giang Trừng ngạc nhiên hỏi:
"Nếu không phải vậy thì quan hệ giữa hai người các ngươi thế nào?"
Ngụy Vô Tiện bỗng chốc nghẹn lời.
Hắn cũng không biết phải định nghĩa quan hệ hiện tại giữa hắn và Lam Vong Cơ là kiểu quan hệ như thế nào nữa.
Bạn bè? Hình như cũng không hẳn. Mỗi lần Lam Vong Cơ thấy hắn sai quỷ ngăn địch sắc mặt đều xấu đến mức không thể xấu hơn, hơi một tí là ra sức mắng hắn quát hắn. Trên chiến trường lệ khí vốn đã lớn, Lam Vong Cơ lại luôn nói mấy lời mà hắn không thích nghe, cho nên mặc dù hai người không động thủ, nhưng lại không tránh được việc lời qua tiếng lại cãi nhau.
Bạn giường? Hình như cũng không hẳn. Hiện giờ đầu óc Ngụy Vô Tiện vẫn còn hơi choáng váng, cơ thể thì vừa đau nhức vừa tê dại, nhưng vẫn như cũ không hiểu nổi đến cùng là tối qua tại sao trong lúc hồ đồ hiếm thấy lại để xảy ra loại chuyện như vậy. Mục đích ban đầu của hắn, đơn thuần chỉ là muốn nhìn xem thương thế của Lam Vong Cơ như thế nào mà thôi.
Đó là do Lam Vong Cơ bảo vệ hắn, cho nên mới bị Ôn cẩu lén dùng ám khí đả thương. Nếu không với tu vi hiện giờ của Lam Vong Cơ, người khác sao có thể dễ dàng đến gần rồi làm y bị thương được. Dù cho bình thường không thèm để ý đến những lời y nói, thế nhưng trong lòng Ngụy Vô Tiện vẫn có chút băn khoăn, lưỡng lự thật lâu rồi cuối cùng vẫn quyết định đi thăm Lam Vong Cơ.
Từ lúc gặp lại ở trạm dịch của Vân Mộng, sau khi Ngụy Vô Tiện tham gia vào Xạ Nhật chi chinh, Vân Mộng Giang thị giống như là có thần trợ, liên tục báo tin thắng lợi. Ngụy Vô Tiện mất tích ba tháng một lần nữa xuất hiện trở thành sự tồn tại khiến Ôn gia kiêng kỵ nhất, vô số mũi nhọn tấn công đánh lén rồi ám sát đều thống nhất hướng về phía hắn. Nhưng cho dù là minh thương hay ám tiễn hướng hắn mà đến, dù nhiều hay ít, đều chưa từng có một lần thành công.
Mặc dù Ngụy Vô Tiện không dùng kiếm, nhưng có một cây sáo đen nhánh có thể sai thây khiến quỷ khiến cho kẻ khác chỉ mới nghe tiếng thôi đã sợ mất mật. Bình thường kẻ địch còn chưa tiếp cận được đến gần hắn đã bị những hung thi là thuộc hạ dưới tay hắn rít gào xé thành hai mảnh. Cho dù có may mắn tiến lại được gần hắn, kiểu gì cũng sẽ bị một đường kiếm quang màu xanh lam đánh văng ra. Hôm qua Lam Vong Cơ bị thương dường như làm cho kẻ đánh lén nhìn thấy một tia hy vọng, thế nhưng ám khí còn chưa kịp rời khỏi miệng vết thương của Lam Vong Cơ, gã đã bị lệ quỷ cắn xé thành bột mịn. Ngụy Vô Tiện chưa từng tức giận như vậy bao giờ, hắn nhìn Lam Vong Cơ bị thương thì giống như còn thấy đau hơn khi vết thương rơi xuống trên người mình.
Bọn họ rõ ràng đã chẳng còn liên quan gì đến nhau, đã thế mấy ngày nay Lam Vong Cơ còn luôn bám theo hắn dùng giọng điệu không hề dễ nghe tí nào lẩm nhẩm cái gì mà đạo này hại thân càng hại tâm. Quan hệ giữa hai người họ đáng lẽ ra phải cực kỳ kém như lời của người ngoài nói mới đúng.
Ngụy Vô Tiện đăm chiêu suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn không trả lời vấn đề mà Giang Trừng đưa ra, ngược lại còn muốn xoay người rời đi. Giang Trừng vội vàng gọi hắn lại.
"Ngụy Vô Tiện, ngươi đi đâu đấy?"
Ngụy Vô Tiện cào cào tóc, nói:
"Đến hỏi Lam Trạm chút chuyện."
Giang Trừng nói:
"Ngụy Vô Tiện, hôn ước của ngươi và Lam Vong Cơ sớm đã giải trừ rồi, y lại chán ghét ngươi như vậy, ngươi còn thường xuyên lắc lư trước mặt y làm cái gì hả?"
Giang Trừng chỉ thấy Ngụy Vô Tiện cười cười xoay người rời đi, nhưng lại không biết rằng vừa mới quay lưng cất bước, ý cười trên mặt hắn trong nháy mắt đã dần dần nhạt hẳn đi. Chiếc mặt nạ tươi cười vừa tháo xuống, khuôn mặt phong thần tuấn lãng kia giống hệt một đóa hoa đào héo úa, mất hẳn đi vẻ rực rỡ ngày xưa.
"Chẳng biết nữa, có lẽ là tại ta cảm thấy nhàm chán thôi."
Giọng điệu của hắn cố ra vẻ thoải mái, thế nhưng chẳng hiểu sao trong lòng lại có chút buồn bã thất lạc.