Edit by Mặc Hàm
Nghe Chu Lạp trả lời, Liên Tranh mừng rỡ như điên, ôm người nói năng lộn xộn, “Anh… Anh… Em… Anh đã hứa với em…”
Loại thổ lộ ngọt ngào giữa những đứa trẻ này, khiến Chu Lạp có chút luống cuống tay chân, vừa xấu hổ vừa vội, khi Liên Tranh đuổi theo anh hỏi, anh nhịn không được muốn né tránh.
Trên người Chu Lạp mềm nhũn, bị Liên Tranh ôm lắc lắc một trận, đầu váng mắt hoa, sắc mặt xấu hổ, “Cậu đừng náo loạn nữa… Tôi choáng váng…”
Được Chu Lạp nhắc nhở, Liên Tranh trở nên cẩn thận, đem người đặt ở dưới thân, lải nhải, “Em không làm phiền anh nữa, anh nghỉ ngơi thật tốt. ”
Quấn lấy Chu Lạp không buông, Liên Tranh ôm thân thể anh, không cho Chu Lạp đứng dậy, chính mình cũng nhất định phải nằm cùng anh.
Chu Lạp đích xác là mệt muốn chết, nằm dưới thân Liên Tranh, một hồi liền nặng nề ngủ thϊếp đi.
Thấy Chu Lạp ngủ say, Liên Tranh mới sờ di động đi trả lời tin nhắn, quả nhiên, tất cả đều là tin của ‘Vì yêu’
Cơ hồ không cần nhìn, Liên Tranh nhanh chóng trả lời, “Không có việc gì, anh ấy đồng ý rồi.”
Bỏ lại điện thoại ở một bên không phản ứng, tham lam nhìn khuôn mặt say ngủ của Chu Lạp.
Sau này làm chuyện gì cũng danh chính ngôn thuận, vô luận là ôm Chu Lạp đòi không dứt, hay là ghen tuông làm nũng, đều trở thành chuyện đương nhiên.
Là Chu Lạp của một mình hắn.
Liên Tranh xin nghỉ hai ngày, ở nhà cùng Chu Lạp.
Lúc Chu Lạp tỉnh lại, trong bụng trống rỗng, đó cồn cào.
Liên Tranh cũng không ở bên cạnh anh, trên người là quần áo của Liên Tranh, anh tiện tay khoác áo khoác, ra khỏi phòng.
Nhìn Liên Tranh đang ngồi trên sô pha, vừa thấy Chu Lạp đi ra, ánh mắt sáng lên, “Anh, anh tỉnh rồi. ”
Tiến lên đỡ Chu Lạp ngồi trên sô pha, “Anh chờ em, em nấu cháo. “Liên Tranh vội vàng ra ra vào vào bận rộn bưng bát đũa.
Chu Lạp nhìn phòng khách, “Cậu quét dọn à? “Nói chuyện coi như có tinh thần.
“Ừm, em chỉ nấu cháo trắng, nồi bị cháy đen.” Liên Tranh giống như một đứa trẻ làm sai, không cầu khen ngợi, chỉ cầu Chu Lạp đừng tức giận.
Chu Lạp cười một tiếng, cơ hồ có thể tưởng tượng ra bộ dáng luống cuống tay chân của Liên Tranh ở trong phòng bếp, “Tôi đến đây, tủ lạnh còn có đồ ăn. ”
Đi theo phía sau Chu Lạp, Liên Tranh đột nhiên cảm thấy mình rất vô dụng, Chu Lạp vừa mới hạ sốt, ngay cả mình nấu bữa cơm cho anh cũng làm không tốt.
Vừa quay đầu lại thấy chó con cụp tai, Chu Lạp dặn dò, “Giúp tôi lấy rau trong tủ lạnh cùng thịt trong tủ đông ra, thuận tiện làm đồ ăn.”
“Được.” Cún con vẫy vẫy đuôi đi hỗ trợ.
Xào một món chay đơn giản và thịt với ớt xanh, trong miệng Chu Lạp không có vị, uống cháo trắng mơ hồ cũng không nếm được.
Cơm nước xong, Liên Tranh lại tranh nhau rửa chén, dọn dẹp xong hết thảy, mới mệt mỏi nằm sấp trên đùi Chu Lạp.
“Anh, có phải em quá vô dụng không?”
Chu Lạp không so đo Liên Tranh có thể nấu cơm hay không, anh sẽ làm được, “Không phải cậu quét dọn phòng ốc sao? ”
Liên Tranh yên lặng không nói, cất chuyện muốn mở cửa tiệm ở trong lòng, không muốn để Chu Lạp mơ tưởng hão huyền, làm xong thì cho anh bất ngờ.
Hắn thậm chí còn tự hỏi có nên thay đổi công việc hay không, khổ một chút mệt mỏi một chút cũng không sao, hắn muốn kiếm tiền.
Mắt thấy sắp đến tết nguyên đán, cuộc sống của hai người trôi qua quá mức dính dính, nhưng Liên Tranh không dám dễ dàng chạm vào Chu Lạp, luôn cảm thấy lần trước để lại bóng ma trong lòng Chu Lạp.
Mấy ngày trước nói chuyện với ‘Vì yêu’, thuận miệng nhắc nhở mình muốn học đi xe đạp.
Vì yêu: Anh muốn thành shipper à?
Liên Tranh: Shipper gì?
Mục đích của hắn bất quá là, lúc Chu Lạp ra ngoài đạp xe, hắn có thể chở Chu Lạp.
Vì yêu: giao hàng ấy, thực ra á, giao hàng bên chỗ chúng ta là một công việc kiếm tiền rất được, trường học nhiều, anh không muốn thay đổi công việc?
Lại nghe ‘Vì yêu’ phổ cập kiến thức về giao hàng, Liên Tranh âm thầm quyết định vài ngày tới sẽ đi học
Khu vực bọn họ ở, học lái xe vẫn rất thuận tiện, có xe màu vàng ofo, Liên Tranh không có việc gì thì đi xe đạp, có đôi khi còn có thể đạp đến công trường.
Chuyện học đi xe đạp, Chu Lạp biết một chút, lúc không có việc gì thì đi cùng Liên Tranh, Liên Tranh học rất nhanh.
Hai người tắm rửa xong, nằm trên giường, Liên Tranh lơ đãng nhắc tới hắn muốn đổi công việc.
Chu Lạp bị hắn vào trong ngực, ngửa đầu nhìn hắn, “Đổi việc gì?”
Thật ra chuyện đổi công việc, Chu Lạp rất ủng hộ, công trường mệt mỏi không nói, vẫn là một nghề có độ nguy hiểm cao.
“Shipper.”
Chu Lạp cũng từng nghe qua shipper, hiện tại ngành công nghiệp giao hàng phát triển như lửa đốt, khẳng định kiếm được nhiều tiền hơn công trường.
“Cậu biết đường không?” Chu Lạp hồ nghi nhìn hắn.
“Không đến nỗi.” Dạo này hắn cũng chạy, quen thuộc không ít, “Không phải còn có định vị sao? Đầu năm rồi nói sau, muốn đổi thì cũng phải chờ sang năm.”
Chu Lạp yên lặng gật đầu, tính toán ngày tháng, qua tết nguyên đán, cách đêm giao thừa không xa.
Liên Tranh mới tới nửa năm, cũng nên về nhà ăn tết sớm, nghĩ tới đây, Chu Lạp lần đầu tiên sợ cô quạnh
Không biết Chu Lạp đang nghĩ cái gì, Liên Tranh nghĩ đến những thứ khác, hắn muốn chạm vào Chu Lạp, lại sợ Chu Lạp không tiếp nhận được.
“Anh…” Liên Tranh một bên thấp giọng gọi anh, tay đã chui vào quần áo.
Chu Lạp bị đông lạnh run rẩy, bị bàn tay to thô sờ soạng, anh lập tức phản ứng lại Liên Tranh muốn làm cái gì.
Lần kinh nghiệm trước đó không tính là tốt đẹp, mỗi lần Chu Lạp nhớ tới, trong đầu chỉ có bộ dáng hung ác của Liên Tranh, cùng đau đớn nói không hết.
“Ngủ… Ngủ đi…” Chu Lạp không nói tiếp, giả điếc giả câm chui vào trong chăn.
Liên Tranh muốn làm lại không dám miễn cưỡng, chỉ có thể túm lấy người hỏi một ít vấn đề khó có thể mở miệng.
“Em làm anh đau có phải không?” Liên Tranh nắm chặt cằm Chu Lạp, hai người ở trong chăn nhìn nhau.
Cổ họng như bị tắc lại, Chu Lạp cơ hồ không mở miệng, ánh mắt mất tự nhiên nhìn đỉnh đầu Liên Tranh.
“Anh…” Liên Tranh lùi mà cầu lần nữa, tốt xấu gì cũng khiến Chu Lạp có chút phản ứng, “Chúng ta cùng nhau xem có được không?”
Cùng nhau xem cái gì, là xem mấy đoạn video trên điện thoại Liên Tranh.
Tay chân Chu Lạp nóng bỏng, ngay cả ** cũng anh chưa từng xem qua, chứ đừng nói là cùng Liên Tranh xem những thứ kia.
“Tôi không… Tôi không xem…”
Nghe ra thanh âm của anh phát run, Liên Tranh được nước lấn tới nói, “Anh…em muốn chạm vào anh…”
Trong đầu ong ong, Chu Lạp dồn dập không biết làm sao, Liên Tranh lại đưa ra lựa chọn, “Anh… Anh không muốn làm… Cứ xem cùng em được không…”
Chu Lạp luyến tiếc hắn nhiều như vậy, cố nén du͙© vọиɠ, người trẻ tuổi vốn là tâm hỏa vượng, mình có phải làm hắn nghẹn đến khó chịu rồi không.
“Vậy… xem đi…” Thanh âm Chu Lạp nhỏ đến mức cơ hồ không nghe thấy.
Liên Tranh mừng rỡ ôm lấy người hôn một hồi, lấy điện thoại phát video.
Không cắm tai nghe, âm thanh hoàn toàn bị che trong chăn, trong video âm thanh kiều diễm, điên cuồng chui vào lỗ tai Chu Lạp
Tay LiênTranh cũng không thành thật, sờ bụng Chu Lạp, hô hấp cực nóng ngay bên tai Chu Lạp.
Trong video càng lúc càng mãnh liệt, Chu Lạp quả thực muốn trốn vào trong đất, vừa nghiêng đầu, đã bị Liên Tranh đè lại.
Hai người đều có phản ứng, Liên Tranh ném điện thoại sang một bên, đè nén lại, “Trong video nhìn rất thoải mái.”
“Cậu…” Biết Liên Tranh đang muốn nói cái gì, Chu Lạp nhụt chí nói không nên lời.
“Anh… anh để cho em làm thêm vài lần…”
Liên Tranh còn chưa nói hết lời, môi bị Chu Lạp che lại, mắt thấy anh xấu hổ đến toàn thân đỏ bừng, “Cậu… Nói bậy gì đó…”
Liên Tranh liếʍ lòng bàn tay Chu Lạp, Chu Lạp giống như đυ.ng phải dầu nóng bỏng, mạnh mẽ rút tay về.
“Anh… em khó chịu…”
Chu Lạp vô lực nhìn hắn, đây quả thực chính là một tên đòi nợ, nắm tay, mím môi.
Đôi môi ấm áp run rẩy, “Đau quá…”
Liên Tranh vui mừng khôn xiết, suýt nữa ức chế không nổi, “Em sẽ nhẹ một chút…”