Thầy Giáo Bị Thao Thành Dâm Đãng

Chương 5.2: Phụ Huynh 5

Trong huyệt của Thẩm Di bây giờ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ, cây côn ŧᏂịŧ của ba vừa vặn chặn nó lại, nếu bây giờ rút ra chắc chắn dâʍ ɖị©ɧ sẽ rỉ ra ướt đẫm sofa. Lợi dụng lúc mẹ cậu đang quay đầu dọn bát đũa, ba Thẩm Di ôm xốc Thẩm Di lên, để nguyên cây hàng trong nộn huyệt của Thẩm Di, bế cậu vào phòng tắm. Thẩm Di quần áo xốc xếch mềm yếu dựa vào ngực ba, từng cử động nhỏ của côn ŧᏂịŧ cũng khiến cậu thấy tê dại, suýt thì rên thành tiếng. Vào tới nhà tắm đóng cửa lại, ba cậu muốn đặt cậu lên bồn rửa mặt banh mông ȶᏂασ vào, Thẩm Di nức nở xin tha:

"Mẹ...mẹ đang đợi...ba đừng ȶᏂασ nữa...hức...mẹ sẽ nghi ngờ...xin ba mà...a...lát nữa lại tới được không ba?"

Ba Thẩm Di chửi thề một tiếng nhỏ rồi bế cậu tới bồn cầu, miễn cưỡng rút côn ŧᏂịŧ đã cứng ngắc ra, cây côn ŧᏂịŧ bị bao phủ bởi một tầng nước da^ʍ lóng lánh. Thẩm Di bủn rủn ngồi lên bồn cầu, cậu xấu hổ chết mất, nước da^ʍ tí tách chảy ra. Ba Thẩm Di nhìn con trai lộ vυ' lộ mông ngồi nơi đó cố ép dâʍ ɖị©ɧ tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra mà cổ họng khô nóng. Ông quay người định ra ngoài kẻo mình lại banh chân con trai ra ȶᏂασ thì nguy, vô tình thấy trên cửa nhà tắm để một bộ đồ, bèn nảy ra ý xấu. Ông nói:

"Không cần tẩy rửa kỹ đâu, mẹ con đang đợi đấy."

Lúc Thẩm Di ra ngoài, cậu chỉ mặc một cái áo sơ mi dài đến ngang đùi, mẹ cậu không đồng tình với cách ăn mặt này nhưng nghĩ chắc là phong cách ăn mặc của người thành phố, chặc lưỡi rồi thôi. Nếu bà biết thậm chí bên trong Thẩm Di không mặt cả đồ lót thì bà có còn thấy bình thường nữa không. Thẩm Di oan ức quá, vốn bộ đồ có kèm qυầи ɭóŧ nhưng đã bị ba cậu lấy đi rồi.

Thẩm Di định ngồi xuống bên phía mẹ nhưng ba cậu đã cười hiền hậu bảo:

"Thẩm Di qua đây ngồi lên đùi ba, ba nhớ con lắm, muốn ôm con như lúc nhỏ vậy."

Mẹ cậu cười bảo ông cứ coi Thẩm Di là trẻ con nhưng vẫn đẩy cậu qua. Thẩm Di khóc không ra nước mắt, lúc nãy cậu đã thấy ba cậu mở khoá quần để lộ côn ŧᏂịŧ thẳng đứng lên trời, một tay ông để trên bàn, một tay ông đang dùng qυầи ɭóŧ của cậu tuốt lên tuốt xuống côn ŧᏂịŧ. Thẩm Di nhớ tới thân dưới trần trụi của mình, biết rằng mình lại sắp bị ba ȶᏂασ rồi.

Thẩm Di rưng rưng banh chân ngồi lên đùi ba, cậu ngần ngừ không dám ngồi xuống, vì cái đầu nấm nóng hổi kia đang chĩa thẳng vào kẽ mông, hướng tới cái lỗ mềm ướt chính giữa. Ba cậu thấy cậu chần chừ, không nói hai lời kéo cậu ngồi phập xuống, cả cây côn ŧᏂịŧ đâm tới tận cùng!

"Con sao thế?

Mẹ Thẩm Di thấy Thẩm Di đột nhiên cúi gằm mặt, lo lắng hỏi. Thẩm Di chịu đựng cây côn thúc thẳng vào điểm nứиɠ, hít sâu trả lời:

"Không có gì...a...hôm qua con hơi nhiều việc...bây giờ vẫn...khá mệt..."

Mẹ cậu lo lắng gắp thêm cho cậu chút thịt, dặn cậu nào là phải làm việc cẩn thận nhưng phải chú ý sức khỏe. Thẩm Di nghe câu được câu mất, côn ŧᏂịŧ của ba dùng biên độ nhỏ đẩy đưa trong huyệt, mài cho từng tầng thịt co rút. Hai bàn tay ba thì vẫn để trên bàn, chỉ có hông hơi động đậy, để chôn ngập côn ŧᏂịŧ vào sâu thật sâu.

Khoé mắt Thẩm Di ứa ra nước mắt, côn ŧᏂịŧ động nhẹ như đang tra tấn cậu, khiến cho nước da^ʍ túa ra càng nhiều, huyệt non như đang kêu gào đòi hỏi, cây côn ŧᏂịŧ bé xinh của cậu cũng đã dựng thẳng đội áo sơ mi lên thành một túp lều. Đầṳ ѵú căng căng ngưa ngứa. Thẩm Di chỉ muốn khóc, cả cơ thể cậu đang gào thét đòi hỏi bị ȶᏂασ mạnh hơn.

"Ôi...sao con lại khóc thế này?"

Mẹ Thẩm Di hỏi khi thấy con trai vừa chậm rãi ăn cháo vừa ẩn nhẫn mím môi, khoé mắt còn có nước mắt. Ba Thẩm Di đang đê mê trong cảm giác bị nộn huyệt hút lấy say sưa, ông đáp thay:

"Có lẽ con gặp chúng ta nên nhớ nhà, đúng không?"

Vừa nói ông vừa khẽ vuốt ve eo nhỏ, tách chân cậu rộng ra một chút rồi thong thả rút ra đâm vào, tuy rằng không sướиɠ bằng thô bạo đâm rút, nhưng cái huyệt rất ấm rất chặt rất biết bú ʍúŧ, lại còn nhiều nước, chỉ ngâm vào thôi cũng sướиɠ tê người rồi.

Thẩm Di liên tục bị côn ŧᏂịŧ cọ qua điểm nứиɠ, eo run lên, thở dốc trả lời:

"Vâng...con...ha...rất nhớ nhà."

Mẹ Thẩm Di gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, bà dịu dàng nói

"Mẹ ăn xong rồi, gần đây có chợ không, mẹ mua chút đồ tươi về nấu mấy mon con thích ăn nhé?"

Thẩm Di cố vớt trong đầu óc bùn nhão của mình ra một chút thông tin, cậu nhón chân lên một chút mong tránh khỏi côn ŧᏂịŧ để dể bề trả lời mẹ. Ba Thẩm Di không để cậu toại nguyện, kéo cậu trở lại, hông ông ưỡn lên, đầu nấm to béo lại chui vào lỗ, thúc thật sâu vào bên trong.

"A...c...có một cái chợ gần đây, mẹ ra khỏi cửa quẹo trái một chút là tới."

Thẩm Di ít khi ra khỏi nhà trẻ, đây là cậu nghe một phụ huynh nói lại.

Mẹ Thẩm Di gật gù, bà đứng dậy mặc áo khoác, nói:

"Thế hai ba con cứ ăn đi, mẹ đi chợ một lát rồi về."

Nói rồi bà bước ra cửa.

Ngay khi cửa đóng lại, ba Thẩm Di đã chịu hết nổi việc ȶᏂασ nhẹ nhàng thế này, đẩy ghế ra bé Thẩm Di như trẻ xi tiểu hướng về ban công, tất nhiên cây côn ŧᏂịŧ vẫn chôn ngập trong huyệt non không rời. Ông đặt Thẩm Di xuống, hai tay chống lên thành ban công, kéo mông cậu tới ȶᏂασ sâu vào. Bàn tay cũng hấp tấp vén áo thẩm di lên thật cao để ông dễ dàng mò vυ'. Đầṳ ѵú Thẩm Di vốn đã ngứa nãy giờ, nay bị ba thô lỗ ngắt nhéo, cậu vừa đau vừa sướиɠ, ngẩng đầu thở hổn hển. Cây côn ŧᏂịŧ như biết cái lỗ da^ʍ đang ngứa, hùng hục đâm rút, ȶᏂασ cho nước văng tung toé. Thẩm Di nức nở khóc, cậu nhìn thấy mẹ đang đi ra giữa sân chơi hướng tới cửa chính. Nếu bây giờ mẹ ngước lên sẽ thấy con trai mình gần như trần trụi dựa vào ban công, cái mông chu ra. Chồng mình thì đang xoa nắn vυ' con trai, côn ŧᏂịŧ nhét trong nộn huyệt của con trai, eo gấu như có gắn pít tông đang đâm vào rút ra liên tục. Nếu đứng gần có thể nghe được tiếng nước bị khuấy động và tiếng con trai nức nở rêи ɾỉ xin tha.

Thẩm Di thấy mẹ mò mẫm trong túi, dường như bà quên gì đó muốn quay lại lấy, như vậy chẳng phải chỉ cần ngước lên là thấy cậu đang tách chân để ba ȶᏂασ hay sao? Thẩm Di sợ hãi khóc lên:

"Mẹ sẽ thấy ba ȶᏂασ con mất...aa...mình vào nhà đi...ba đừng ȶᏂασ sâu như vậy...con không chịu nổi...huhu...đừng mà...mẹ sắp quay lại rồi."

Ba Thẩm Di kéo tay cậu ra sau để cậu không giãy dụa được nữa, chỉ có thể vô lực cong lưng chu mông lên thật cao để ông nắc vào, từng đợt nắc đều thật mạnh thật đúng chỗ, ép cho con ông chỉ biết rêи ɾỉ khóc lóc. Ông nhìn xuống dưới, mẹ Thẩm Di may là chỉ xem lại có thiếu đồ không rồi đi ngay. Thế nhưng:

"Con nên lo cho phụ huynh của mấy đứa nhóc thì hơn."

Ông nói, hơi thở có chút dồn dập vì quá sướиɠ, sao cái lỗ của con ông có thể trơn mềm mê hồn như này chứ, rốt cuộc từ khi đi làm nó đã được tưới tắm bằng bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ rồi, da thịt trên người cũng vừa mềm vừa nộn, chỉ muốn ôm trong tay xoa nắn cả ngày.

Thẩm Di mơ màng nhìn xuống dưới, phụ huynh đang tới, đang đưa lũ trẻ vào sân. Từ phía cửa chỉ cần ngước mặt lên là thấy cậu đang bị cha ruột ȶᏂασ. Thẩm Di lắc đầu khóc:

"Ba...con xin ba....mình vào nhà ȶᏂασ được không? Con còn phải đi làm nữa...aa...con cho ba ȶᏂασ cả ngày được không, lúc nào ba cần cũng có thể ȶᏂασ...ba tha cho con đi...aa..."

Ba Thẩm Di nắc mạnh thêm vài cái, ông biết mình sắp bắn thêm đợt nữa, lại nhìn phụ huynh nam nữ có cả đang ở dưới, chặc lưỡi bế người vào, nhưng vào trong rồi ông cũng không tha, đặt cậu lên sàn ȶᏂασ cho tới khi mặt cậu đẫm nước mắt rồi mới bắn vào.

Ba Thẩm Di lấy cái qυầи ɭóŧ chữ T mình lấy cắp lúc nãy tới mặc vào cho cậu, cái quần căn bản không che được gì, cũng không ngăn được nước trong nộn huyệt chảy ra. Thẩm Di quỳ bò trên thảm chỉnh trang lại quần áo, lại dùng khăn giấy xoa xoa mặt cho bớt đỏ. Thẹn thùng cọ cọ hai chân vào nhau, nói:

"Con...con đi dạy đây."

Ba Thẩm Di vẫn chưa nhét côn ŧᏂịŧ vào, ông lau nó qua loa bằng giấy ăn, sau đó nhìn Thẩm Di đầy ẩn ý:

"Đừng quên con hứa với ba cái gì."

Thẩm Di thấy sâu trong huyệt lại ngứa lên, cậu khẽ gật đầu rồi ngượng ngùng bước ra đón mấy đứa nhóc.

Trò chơi đầu tiên của lũ nhóc là bịt mắt bắt dê, Thẩm Di khoanh vùng một góc sân cỏ cho tụi nhỏ, tụi nhỏ nhao nhao lên muốn cậu làm người đi bắt. Thẩm Di bị tụi nhóc kéo cũng đành hoà theo, đeo lên mắt miếng vải đen.

Trong lúc cậu đang dò dẫm từng bước đi bắt người, có ai đó ôm cậu từ phía sau, Thẩm Di thấy qυầи ɭóŧ mình bị vén qua, vạt áo sơ mi bị nhấc lên cao, một thứ nóng hổi quẹt quẹt ở mép lỗ.

"Nào Thẩm Di, mau mau thực hiện lời hứa nào."

Thẩm Di nghe giọng ba, nhớ đến mình đã hứa gì, cậu xấu hổ dạng chân, lí nhí:

"Mời ba...mời ba thưởng thức nộn huyệt..."

Cậu nói chưa dứt lời, cây côn ŧᏂịŧ đã quen cửa quen nẻo nong vào lỗ thật sâu.

Tụi nhỏ đang chơi vui thì có một ông bước tới tóm lấy thầy giáo, sau đó lại đâm chỗ đi tiểu vào c̠úc̠ Ꮒσα thầy giáo. Chúng ồ lên, ra là đã đến giờ thầy giáo phải bôi thuốc, bèn ão não ngồi bên cạnh nhìn, lần nào thầy bị bôi thuốc cũng lâu lắm nha ~ nghe nói đây là ba của thầy giáo tự tay bôi đó.

Đấy nhìn xem, bây giờ thì thầy giáo bị mở toang cúc áo, quỳ gối trên đất tự cưỡi lên chỗ đi tiểu của ba thầy. Thầy còn phải hạ người thật thấp, đưa hai vυ' đến bên miệng ông để ông hút vào, hoá ra khi bị bôi thuốc phải bị hút vυ' nữa cơ. Đây là lần đầu tiên các bé thấy rõ thế.

Thẩm Di bị ba ép phải tự mình vén qυầи ɭóŧ tự ăn lấy côn ŧᏂịŧ. Không những thế còn phải trân trọng đưa đầṳ ѵú đến cho ba mυ'ŧ. Chân Thẩm Di gần như nhũn ra rồi, cậu chủ yếu được ba tự nâng hông nắc lên rồi nhún xuống. Tư thế này sâu quá, cậu ẫn nhẫn khóc, xin tha thế nào ba cũng không cho cậu rút lại lời hứa. Ba nói muốn cậu phải ngậm côn ŧᏂịŧ cả ngày, tùy thời tùy lúc để cho ba ȶᏂασ mở.

Hôm nay tụi nhỏ được thấy thầy giáo bị bôi thuốc mọi lúc mọi nơi, có vẻ để dễ cho việc bôi thuốc, phía dưới của thầy giáo cả ngày không mặc gì cả. Lúc thầy giúp cho chúng đánh vần, ba thầy sẽ ngồi lên ghế của thầy rồi bế thầy ngồi lên đùi để bôi thuốc, bôi một lúc thì thầy bị đè ngửa ra bàn, hai chân vắt vẻo trên cánh tay của ông, bôi thuốc nhiều tới mức tụi nó nghe được cả tiếng nước nhóp nhép.

Sau đó tới giờ ăn, có một bà gì đó đến, thầy bảo đây là mẹ thầy, trong lúc mẹ thầy giúp tụi nó ăn trưa, ba thầy sẽ bắt thầy quỳ bò trên cỏ, từ đằng sau đâm vào để bôi thuốc, trông thầy đau lắm rồi, trên mặt giàn dụa nước mắt, bị đâm đến xóc nảy. Ba thầy giữ eo thầy chặt lắm, thầy muốn trốn cũng không được, vô lực nâng mông thật cao bị ȶᏂασ.

Buổi chiều khi mẹ thầy đã đi nghỉ, thầy giáo ngủ trưa cùng với tụi nó, nhưng mà thầy không hề mặc quần nha, tụi nó thấy cả chim nhỏ của thầy luôn. Thầy được ba thầy ôm trong ngực, vẫn cắm nguyên cây côn trong lỗ nhỏ của thầy, xung quanh mép lỗ và quanh khe đùi thầy ướt đẫm nước. Mặt thầy đỏ ửng, không biết ngủ có ngon không. Sau đó một giờ, tụi nhỏ đã dậy cả rồi, ba thầy cũng quyết định sẽ gọi thầy dậy. Ông kéo hai chân thầy ra thật rộng, bảo tụi nhóc giữ lấy tay thầy không cho thầy cử động, sau đó bắt đầu đồng đều đâm rút con chim to trong cái lỗ ướt nhẹp của thầy. Thẩm Di bị ȶᏂασ tỉnh, cảm giác tê dại quen thuộc tràn ra toàn thân, cậu thấy ba vừa bú √υ' vừa nắc mạnh côn ŧᏂịŧ. Tay cậu thì bị lũ nhỏ giữ chặt không thể nhúc nhích. Thẩm Di tủi nhục nức nở, cậu biết những ngày này cậu sẽ phải để ba tùy ý hưởng dụng. Nộn huyệt được dạy dỗ nhiều lại túa ra một đợt nước da^ʍ ấm áp, hầu hạ côn ŧᏂịŧ đang bắt nạt nó...