Thầy Giáo Bị Thao Thành Dâm Đãng

Chương 1: Phụ Huynh 1

Nhà trẻ Yêu Thương có một bí mật, bảo mẫu của nhà trẻ luôn là nam, người được chọn làm bảo mẫu từ khi bước vào bên trong khuôn viên của nhà trẻ sẽ mãi mãi trung thành với nơi này. Ngoài việc chăm sóc, dạy dỗ các bé từ 2-5 tuổi, bảo mẫu còn có một nhiệm vụ bí mật mà đến bản thân họ cũng không được biết trước: Nếu phụ huynh nào tưởng tượng đến cảnh đυ. ȶᏂασ cậu bảo mẫu, dù người đó tưởng tượng ra cảnh tượng da^ʍ uế như thế nào cậu cũng đều phải làm theo. Cậu phải dùng nộn huyệt thoả mãn ước mong của phụ huynh, từ đó giảm bớt ưu sầu trong cuộc sống của họ. Đây là nhiệm vụ thiêng liêng mà không phải ai cũng được nhà trẻ ban cho.

Bảo mẫu mới vào làm kỳ này là Thẩm Di, cậu là học sinh vừa tốt nghiệp cấp 3, do gia cảnh khó khăn nên cậu quyết định không thi lên đại học mà tìm một công việc phù hợp để tự nuôi sống bản thân. Sau khi thấy nhà trẻ Yêu Thương đang tuyển bảo mẫu cậu đã xin vào ngay, thấp thỏm chờ mấy hôm thì có mail đáp lại, bảo cậu được nhận.

Nhà trẻ này có khoảng 10 bé, chỉ có mình cậu là bảo mẫu, lúc tới nhận việc có một người đàn ông tầm 6-70 tuổi tới hướng dẫn công việc cụ thể cho cậu rồi đi. Thẩm Di có chút bối rối nhưng rồi nhanh chóng bị mấy bé quấn chân, ríu ra ríu rít gọi thầy ơi, cậu nhanh chóng quay qua chăm sóc các bé, không nghĩ ngợi nhiều nữa.

Thẩm Di có một khuôn mặt non nớt, lúc xấu hổ sẽ hiện lên vài phần ngây thơ, vài phần câu nhân. Làn da cậu trắng nõn như có thể vắt ra sữa. Cậu cao trên m7 một chút, người gầy, cái eo như dùng một tay có thể bóp nát, nhưng cặp mông thì vô cùng múp mát, mấy bé nhỏ còn nhận xét mông thầy giáo còn to tròn hơn cả mẹ ở nhà. Đặc biệt hơn vùng ngực Thẩm Di cũng không quá gầy yếu, hai bầu ngực bé xinh như ngực sữa con gái mới lớn, cậu nghĩ mình là con trai nên thường chỉ mặt một lớp áo, hai gò vυ' cùng hai đầṳ ѵú đỉnh áo lên thành hai chóp nhỏ mê người.

Thẩm Di cảm thấy từ sau khi vào làm ở nhà trẻ da dẻ cậu lại càng căng mịn hơn, môi má cũng hồng hào lên trông thấy, đầṳ ѵú cũng hồng hơn. Lông mao trên người thì thưa thớt nhạt màu. Thẩm Di tự hỏi là do mình nghĩ nhiều hay sao...?

Quần áo cậu mặc là do nhà trẻ cung cấp, đồ lúc nào cũng ôm sát hoặc quá ngắn, như bộ hôm nay là một cái áo sơ mi mỏng dính cùng một cái quần tất ngắn đến ngang đùi ôm sát vô mông. Thẩm Di rất ngại, nhưng nghĩ mấy đứa nhỏ cũng không biết gì, cũng không có ai thấy mình thế này, liền thôi không xoắn xuýt nữa.

Thẩm Di không hề biết rằng trong số phụ huynh đi đón con hôm rồi, có một người đàn ông tên Vương Ngũ, từ sau hôm đầu tiên thấy Thẩm Di gã đã không thể dời mắt nổi, tối đó sau khi đi làm về mệt mỏi còn bị vợ cằn nhằn, gã đi ngủ rồi mơ thấy vài chuyện da^ʍ uế với cậu bảo mẫu. Gã cũng biết như thế là không đúng nên mấy hôm sau luôn cố đón con về thật nhanh, tránh nhìn ngang ngó dọc. Nhưng đêm nào gã cũng mơ, gã thấy mình kéo cái quần tất ôm của Thẩm Di xuống ngang đùi, tách chân cậu bảo mẫu ra hai bên rồi đâm vọt côn ŧᏂịŧ vào cái huyệt hồng hào ẩn sâu chính giữa. Tay gã sẽ đặt lên cánh mông căng mẩy đó, nắn bóp nó thành đủ hình dạng, vừa bóp vừa nắc...

Gã thấy hổ thẹn kinh khủng, hôm nay gã đi đón con sớm hơn mọi ngày, còn chuẩn bị một giỏ hoa quả nhỏ để tự tạ lỗi cho mình. Lúc gã bước vào trong nhà trẻ, gã sững người.

Cậu bảo mẫu Thẩm Di đang mặc bộ đồ dâʍ đãиɠ y chang như trong giấc mơ của gã.

Vốn dĩ gã nhát gan vô cùng, lúc này lại mãnh liệt đến lạ, gã thả giỏ trái cây xuống đất, bước tới ôm chầm Thẩm Di đang cầm sách tập đọc vỡ lòng cho các bé.

"Á! Ai thế?"

Thẩm Di bị ôm giật mình quay lại, thấy là phụ huynh của bé Nhạc Nhạc liền nhẹ giọng:

"Anh Vương...anh có chuyện gì?"

Vương Ngũ cọ côn ŧᏂịŧ cứng ngắc của gã lên rãnh mông Thẩm Di, cậu biến sắc muốn giãy ra thì gã gần giọng đe doạ:

"Cậu còn đang dạy học đấy, định doạ mấy đứa nhỏ sao?"

Nói xong tay gã còn tham lam luồn vào áo sơ mi của Thẩm Di, ôm lấy hai cái vυ' mà vò.

Cả người Thẩm Di chỗ nào cũng mẫn cảm, cậu rên khẽ một tiếng, nhìn xuống dưới thấy ánh mắt ngây thơ của các bạn nhỏ, cậu nén giọng lại, cầu xin:

"Sao anh...sao anh lại làm thế, anh dừng lại đi...a...con anh còn ngồi kia?"

Vừa nói xong Nhạc Nhạc đã thay mặt bạn học lên tiếng hỏi:

"Thầy ơi, ba ơi, hai người đang làm gì thế?"

Vương Ngũ đã kéo được cái quần tất ôm của Thẩm Di xuống ngang đùi, gã đang lần hai ngón tay vô giữa khe mông Thẩm Di kéo cái qυầи ɭóŧ chữ T sang một bên, đâm hai ngón tay vào cái lỗ đã hơi ướt, gã hừ một tiếng trả lời:

"Thầy Thẩm bị ốm, ba đang giúp thầy mát xa bôi thuốc, các con cứ học đi, không có gì đâu."

Thẩm Di đã chống tay xuống bàn, cả người nhờ vào ba ngón tay đang ngoáy trong nộn huyệt mà chống đỡ không ngã xuống, cậu lắc eo muốn trốn mấy lần đều không có tác dụng. Sợ tụi nhỏ nhận ra điều gì, cậu chỉ dám cúi gằm, mím môi thở dốc.

Nhạc Nhạc vẫn hơi thắc mắc, nhỏ hỏi lại:

"Thầy Thẩm ơi, ba em nói thật ạ?"

Thẩm Di há miệng hớp không khí, cố gắng nói:

"P...phải, thầy...ốm rồi, cần phải chữa...a...bệnh...các em...ưʍ...các em học đi."

Đã nói như vậy rồi thì cậu không thể trốn được nữa, ủy ủy khuất khuất để ba Nhạc Nhạc vừa mò vυ' vừa nới huyệt. Cậu thấy Vương Ngũ lấy ra cây côn cứng ngắc tím đen, cọ cọ lên cửa huyệt, cậu hoảng sợ:

"Sao anh dám? Sao hôm nay anh lại...anh lại..."

Vương Ngũ nóng nảy đè eo Thẩm Di xuống một chút, chu cái mông ra, ȶᏂασ thẳng côn ŧᏂịŧ vào lút cán.

"A...trướng quá...aa...đừng vào sâu quá... không ăn nổi đâu huhu"

Thẩm Di cảm thấy cả người mình bị xuyên thủng, cảm giác vừa trướng vừa đau vừa tê dại. Vương Ngũ hưởng thụ cái huyệt bé xíu căng chặt bú ʍúŧ côn ŧᏂịŧ, gã thở ra một hơi, hung hắc nắc vào rút ra.

Thẩm Di xấu hổ và nhục nhã muốn chết, cậu đang đứng trước mặt tụi trẻ tách chân bị phụ huynh ȶᏂασ, côn ŧᏂịŧ nhỏ xinh bị bao trong qυầи ɭóŧ chữ T, đã thấm ướt cả lớp vải thành bán trong suốt. Tụi nhỏ thỉnh thoảng lại ngước lên, nhìn Thẩm Di vô lực chống tay lên bàn, bị ȶᏂασ hung mãnh từ phía sau, áo sơ mi cũng đã xô lệch nhiều lộ ra hai cái tay màu đồng đang vân vê đầu ti đã lớn gấp đôi và đỏ tươi của thầy giáo. Vương Ngũ ȶᏂασ một lúc thì tìm thấy điểm da^ʍ nhất trong huyệt Thẩm Di, hắn ȶᏂασ vào đó liên tục làm Thẩm Di phải khóc thút thít. Nộn huyệt trở nên mềm hơn, trơn hơn, ướt hơn, tụi nhỏ còn nghe được cả tiếng nước nhóp nha nhóp nhép. Lôиɠ ʍυ của gã cũng dính đầy dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.

"Thầy ơi? Trị bệnh đau lắm ạ?"

Một cô bé đã tới gần hai người từ lúc nào, cô bé nhìn Thẩm Di đang ẫn nhẫn nức nở, trên mặt còn có nước mắt, cả người bị nhấp rung lắc, lo lắng hỏi.

Thẩm Di không biết phải chui đầu vào đâu, cậu đứt quãng đáp:

"Hơi....ưʍ....ha...có chút đau...nhưng thầy không sao đâu...a..."

Nhạc Nhạc cũng đã đi tới gần, nó nhìn ba mình cứ kéo hông của thầy giáo tới háng mình mãi, trách ba:

"Sao ba cứ cắm chỗ đi tiểu vào mông thầy thế?"

Vương Ngũ rút một tay đang bóρ ѵú Thẩm Di ra xoa đầu con trai, kéo một chân Thẩm Di gác lên bàn để con trai nhìn cho rõ ba nó đang ȶᏂασ vào lỗ của thầy nó vừa sâu vừa mạnh như thế nào, giải thích:

"Ba đang bôi thuốc cho thầy giáo, con có thấy cái nước trong suốt này không? Là thuốc đó, phải bôi thật sâu vào trong thân thể, chỉ có thể dùng chỗ đi tiểu mới bôi được."

Nhạc Nhạc gật gù:

"Ra vậy, thế ba cố gắng đâm cho sâu vào nhé, như vậy thầy mới mau khỏi."

Vương Ngũ ra vẻ sầu não:

"Nhưng con xem thầy con sợ đau, cứ lắc mông trốn mãi thôi."

Gã kéo eo Thẩm Di dập mạnh vào háng mình làm cậu nức nở một tiếng, Nhạc Nhạc quay qua đứng trước mặt Thẩm Di, như ông cụ non mà nói:

"Thầy phải cố chịu một chút để ba em bôi thuốc cho thầy, thầy đừng trốn nữa."

Đối mặt với đôi mắt ngây thơ của Nhạc Nhạc, Thẩm Di xấu hổ đè nén tiếng rêи ɾỉ, gật gật đầu.

Vương Ngũ thấy thế liền biết mình đã được cho phép, gã để nguyên côn ŧᏂịŧ trong huyệt, ôm Thẩm Di xoay người lại, gã đè cậu ngửa ra bàn, kéo áo cậu lên cao lộ ra côn ŧᏂịŧ vẫn còn bị ôm lại trong lớp vải đã bắn ướt từ khi nào, lộ ra cái eo nhỏ xíu, lộ ra hai cái vυ' đã bị vò bóp đỏ ửng lên đáng thương vô cùng. Gã bẻ hai chân Thẩm Di áp lên cao, để cậu thấy được cái lỗ bé xíu vậy mà ngậm được côn ŧᏂịŧ thô to đầy lông, Thẩm Di nức nở, không biết tại sao hôm nay lại bị cưỡиɠ ɧϊếp bởi chính phụ huynh học sinh của mình, rõ ràng bình thường Vương Ngũ cư xử rất lễ độ. Gã cũng đáng tuổi cha chú của cậu mà lại có thể làm thế. Đáng giận hơn là thân thể cậu mẫn cảm vô cùng, chỉ cần xoa một cái, người đã nhũn ra, huống chi bây giờ cả cây côn ŧᏂịŧ đang nắc mạnh vào nộn huyệt, làm sao cậu chịu nổi.

Vương Ngũ vừa nắc vừa chồm người xuống hôn Thẩm Di, gã thèm muốn cái miệng này lâu rồi, gã ngấu nghiến môi cậu, thò cái lưỡi vào cuốn lấy đầu lưỡi run rẩy của cậu, không cho cậu một cơ hội nào để rêи ɾỉ thở dốc.

Thẩm Di cảm thấy động tác dưới thân gã tăng tốc, cả người cậu cũng rung lắc theo, cậu biết gã sắp bắn, cả người cậu bị ghìm xuống không thể trốn được, bị động chịu một luồng tinh nóng hổi tưới vào.

Bắn xong, gã nằm yên thở một chút, Thẩm Di cũng dại ra. Sau một chốc cậu mới nức nở khóc, yếu ớt đẩy gã ra một bên. Gã thấy mỹ nhân khóc thì mủi lòng, nhướn người dậy, Thẩm Di lết thân người bủn rủn bước xuống đất, cài lại nút áo bị xô lệch, kéo lại khe qυầи ɭóŧ ướt đẫm nhỏ xíu vốn chẳng che được bao nhiêu về lại vị trí. Cậu uốn éo mông một chút thấy hơi khó chịu bèn quyết định khom lưng cởi nó ra, khi cả cái mông cậu đã trần trụi cậu mới cúi người tìm cái quần tất, lỗ nhỏ ở mông mấp máy chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ ra ngoài, chảy dọc xuống đùi.

Thẩm Di tìm thấy quần, muốn mặc vào. Cậu không biết lúc này mình trông da^ʍ thế nào, cái mông đang chảy nước lại cứ chúi về phía Vương Ngũ, tư thế như cɧó ©áϊ đang bò, cái lỗ đỏ rục cứ lúc ẩn lúc hiện. Vương Ngũ ngay lập tức lại cứng rắn!

Gã bước tới gần, lúc Thẩm Di cầm quần định đứng dậy thì cong lưng thúc thẳng côn ŧᏂịŧ vào lỗ, đẩy cậu quỳ lại trên bãi cỏ.

"Cái...a...ông sao lại...a..a...đừng đâm nữa..."

Các bạn nhỏ nghe tiếng thầy giáo đã tụ tập hết lại xung quanh, chúng nó thấy thầy không mặc quần quỳ rạp trên bãi cỏ, phía sau là ba Nhạc Nhạc đang quỳ ngay phía sau, ưỡn hông thúc chỗ đi tiểu vào cái lỗ giữa mông thầy. Thầy có vẻ đau lắm, nức nở muốn bò về trước nhưng đã bị tay của ba Nhạc Nhạc giữ eo lại, háng ba Nhạc Nhạc va vào mông thầy làm mông thầy sóng sánh rung lên.

"Chú đang làm gì thế ạ?"

Vương Ngũ cũng đang thở dốc vì côn ŧᏂịŧ bị thành ruột ướt mềm bú ʍúŧ, cười tà:

"Chú đang diễn bò ăn cỏ cho các cháu coi. Thầy là bò cái, chú là bò đực."

Bò cái Thẩm Di càng bị nhìn càng nứиɠ, cậu chôn mặt vào hai bàn tay. Biết mình không thoát được, cậu thôi kháng cự, buông thả để Vương Ngũ ȶᏂασ cho thoải mái rồi thả cậu đi.

Sau hôm đó, Vương Ngũ bỗng thấy cuộc sống đỡ áp lực và gã cũng vui vẻ hơn hẳn, nhưng gã tuyệt nhiên không còn nhớ mình đã đè cậu bảo mẫu ra hung hăng ȶᏂασ như thế nào. Thẩm Di tối đó bủn rủn nằm trên giường thì nhận được trong tài khoản một số tiền, báo cậu đã hoàn thành sứ mạng "Yêu Thương" đầu tiên.