Cuộc Thi Biến Thái

Chương 7: Luân phiên bị thầy giáo Thao, vừa chu mông nuốt Ꮯôn Ŧhịt̠ vừa nức nở làm bài. Hoàn toàn trở thành một tình nô.

Bạn học kia hoá ra tên Vũ Khả, vòng kiểm tra cuối cùng Vũ Khả được thầy hội trưởng hội phụ huynh bế thốc lên, cánh mông cậu ta đặt ngay trên bắp tay săn chắc của chú ấy. Cái lỗ đã bị ȶᏂασ văng nước dầm dề, cậu ta cũng ngại cố bám vào vai chú để nhấc cái mông lên tránh quẹt nước da^ʍ lên áo sơ mi của chú. Nhưng chả có ích mấy, lúc bế ngang qua chỗ Mạc Xuyên, cậu thấy vải áo nơi cánh tay chú đã ướt đẫm. Hai người duy trì tư thế kỳ cục đó cho đến giữa hội trường, một người đàn ông cao lớn đã ngồi sẵn ở đó, bộ tây trang trên người chỉnh tề chỉ có khoá quần bật mở để lộ cây côn ŧᏂịŧ đang đứng thẳng, đầu khấc rỉ ra chút nước nhờn đυ.c. Chân Vũ Khả bị tách ra hai bên, gã đàn ông tách cánh mông cậu ra, đẩy côn ŧᏂịŧ đi vào lút cán.

Thầy hiệu trưởng ra hiệu cho bảo vệ khiên một cái bàn vào trong, bên trên có giấy bút và đề thi. Khi kéo cái bàn tới, vừa vặn che đi phần thân dưới nối liền của hai người. Nhìn từ mặt bàn trở lên chả khác nào bố đang ôm con từ ái dạy học. Khung cảnh rất hài hòa nếu không kể tới cậu con trai bé bỏng đang bị côn ŧᏂịŧ nắc cho giật nảy lên xuống, xen lẫn với âm thanh bạch bạch khi hai hòn dái va vào đáy chậu và tiếng nước lép nhép là tiếng nức nở nho nhỏ như mèo kêu.

Mạc Xuyên không biết mình đã xem Vũ Khả bị ȶᏂασ cho đến khi làm hết bài như thế nào, chỉ biết tới cuối cùng tay Vũ Khả rã rời không cầm bút nổi nữa, bị gã ta ấn lên bàn ȶᏂασ luôn. Thầy hiệu trưởng chậc một tiếng tới rút bài thi, để mặc cho gã ta ôm Vũ Khả lên vừa đi vừa nắc vào trong cánh gà. Mạc Xuyên thề, cậu thấy bên trong có ba bốn người khác nữa đang tuốt côn ŧᏂịŧ đứng chờ.

Thầy hiệu trưởng vừa đưa tờ giấy làm bài của Vũ Khả cho thầy Lý thì lấy loa gọi Mạc Xuyên lên. Mạc Xuyên bước lên với tư thế khá dè dặt, vì cậu cũng...nứиɠ rồi.

Lấy chính chiếc bàn lúc này Vũ Khả vừa kiểm tra xong, thầy ấn Mạc Xuyên nằm rạp lên bàn, cậu có thể ngửi thấy mùi dâʍ ɖị©ɧ còn nồng nặc. Đầu Mạc Xuyên hơi xâm xẩm, ngay lúc đó, quần cậu bị kéo xuống vứt qua một bên. Mạc Xuyên cảm thấy hàng trăm ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào lỗ da^ʍ của mình, trong vô thức cậu nhếch cái mông càng cao.

Tay thầy tách hai múi mông cậu ra, thấy nước da^ʍ đã chảy ướt cả khe mông, bỗng nhiên nghiêm giọng:

"Mới nhìn bạn học bị ȶᏂασ thôi mà đã nứиɠ thế này rồi? Mạc Xuyên em có luyện tập bị ȶᏂασ chăm chỉ không đấy!?? "

Mạc Xuyên biết ngay sẽ bị thầy mắng, chỉ biết sợ hãi giải thích:

"Không phải đâu ạ, gia đình em đều chăm ȶᏂασ em, Lạc Tề cũng vậy, em lúc nào cũng cố gắng thưa thầy."

Tuy cậu nói chuyện rất thành khẩn, thầy vẫn quyết định phạt cậu bằng cách tập ȶᏂασ trực tiếp. Thầy Lý, thầy Toán, Thầy Hoá đều được kêu tới. Thầy hiệu trưởng kéo áo sơ mi cậu ra sau, buộc hai cổ tay cậu lại với nhau rồi nhấc bổng cậu giao vào tay thầy Toán.

Thầy hiệu trưởng thở dài nói vào loa:

"Kính thưa các thầy cô và các bậc phụ huynh có mặt, em học sinh này vi phạm quy định của cuộc thi nên các thầy phải ȶᏂασ em ấy ngay bây giờ để làm quen và cũng coi như bài học cho em ấy. Mong mọi người hướng lên màn hình lớn để xem qua buổi luyện tập."

Lúc này, vị trí của gã đàn ông lúc nãy đã thay bằng thầy toán, hai chân Mạc Xuyên gác lên bàn, l*иg ngực ưỡn cong, lỗ nhỏ mấp máy từ từ ăn vào cây côn ŧᏂịŧ thô dài của thầy. Một thầy khác đứng cạnh cầm camera, chiếu cận cảnh hình ảnh cái lỗ bé như vậy bị nong ra để nuốt côn ŧᏂịŧ vào. Thầy toán nhấc eo Mạc Xuyên lên rồi nặng nề thả xuống, mỗi lần rút ra trên cán côn ŧᏂịŧ lại thấm đẫm một lớp dâʍ ɖị©ɧ óng ánh. Tay Mạc Xuyên bị trói phía sau, không thể nhấc người lên, chỉ biết há miệng nức nở mỗi lần bị nhồi đầy. Cái lỗ của cậu từng mm đều đã được luyện thành vô cùng mẫn cảm, từng cái cọ xát của côn ŧᏂịŧ lên thành ruột đều khiến ngón chân cậu co quắp vì kɧoáı ©ảʍ. Thầy đưa côn ŧᏂịŧ vào thật sâu, nhấn mạnh lên điểm da^ʍ nhất ở phía trong cùng. Mạc Xuyên thật sự không chịu nổi, nhưng cậu không dám kêu khóc lớn sợ thầy bảo cậu quá da^ʍ, nước mắt ồ ạt chảy ra hoà cùng tiếng thở hổn hển sung sướиɠ của thầy toán.

Thầy Lý đã mở khoá quần lôi côn ŧᏂịŧ ra tuốt từ lúc nào, lại nhìn cái miệng xinh xắn của Mạc Xuyên đang hé ra hợp lại thở dốc, thầy dí đầu khấc vào má Mạc Xuyên, bảo:

"Bú cho thầy đi."

Đây là hạng mục không nằm trong cuộc thi nên đương nhiên Mạc Xuyên không biết làm, cậu lắc đầu từ chối nhưng không được, thầy cọ cọ dịch nhờn lên môi cậu, ra lệnh:

"Mυ'ŧ vào đi, thầy chỉ em."

Thầy Toán phối hợp nâng người thẳng lên, đẩy Mạc Xuyên đến gần côn ŧᏂịŧ thầy Lý, thầy vuốt ve hai đầṳ ѵú nhỏ xinh của cậu, nắn bóp hai bầu vυ' vừa xinh nằm gọn trong bàn tay, khuyên cậu:

"Dù không thuộc hạng mục thì em cũng phải tập đi, đâu ai biết trước được cuộc thi có bắt bú không."

Vυ' Mạc Xuyên bị vò tê ngứa quá, lỗ nhỏ thì đang được thong thả ȶᏂασ mở, thầy cố ý thả chậm tốt độ để cậu có thể bú côn ŧᏂịŧ được. Mạc Xuyên rưng rức nhắm mắt, đưa môi tới gần côn ŧᏂịŧ, ngậm vào.

Côn ŧᏂịŧ có mùi xạ hương quen thuộc, chất dịch kia hơi tanh mặn, cậu ngậm vào được 2/3 thì đã cố hết sức, đầu khấc chạm vào vòm họng làm cậu muốn nôn.

"Lúc buồn nôn thì rút ra một chút, nhớ phải luôn hé miệng, không được dùng răng, cái lưỡi đánh vòng quanh đi...đúng rồi, thỉnh thoảng lại hút vào một chút...ưʍ...sướиɠ thật, em có năng khiếu đó."

Mặt Mạc Xuyên đỏ bừng vì thiếu khí, cậu lại không dám trái lời thầy, vẫn cố gắng bú ʍúŧ cây côn cứng như thép đó. Thầy toán phía sau thì không còn kiên nhẫn, thầy ôm cậu quỳ lên bàn, từ phía sau ȶᏂασ vào. Với tư thế này chỉ cần giữ chân cậu lại một chỗ là có thể thoải mái ȶᏂασ, không làm rung lắc quá mạnh thân trên. Cả hai cái lỗ của Mạc Xuyên đều bị nhồi kín, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu mà không thể rên ra tiếng, chỉ có những tiếng thở ẩn nhẫn và nước mắt sinh lý rươm rướm trông rất đáng thương.

Thầy toán ȶᏂασ xong thì thầy Hoá chờ không nổi nữa nhào vào thay thế. Mạc Xuyên còn đang giần giật giữa cơn cao trào nhũn chân ngồi xuống thì một cây côn ŧᏂịŧ cứng ngắc đã thọc thẳng vào tao tâm. Cây côn của thầy lý thì vẫn nhồi trong miệng cậu, tiếng rên bị đè lại làm cổ họng cậu thắt lại, thầy bị bú sướиɠ tê người, thọc thêm vài cái vô cổ họng cậu rồi bắn ra.

Thầy chầm chậm rút ra mặc kệ Mạc Xuyên bị sặc khóc, lấy đầu khấc chặn ngay vành môi cậu:

"Nuốt hết đi, không được nhổ ra, nên nhớ em đang bị phạt."

Nói đoạn thầy lại thọc côn ŧᏂịŧ bán cương vô cổ họng Mạc Xuyên một lần nữa, để có thể thở cậu không còn cách nào ngoài việc nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống, thầy thấy vậy mới hài lòng, rút côn ŧᏂịŧ ra vỗ vỗ lên môi cậu khen thưởng.

Tới lượt thầy Lý ȶᏂασ, Mạc Xuyên được gỡ trói tay, đưa tới bàn để làm bài, đầṳ ѵú cậu sưng to gấp đôi bình thường, Mạc Xuyên ngồi cũng không dám dựa vào bàn sợ vυ' cọ lên bàn. Cậu cầm bút viết và đề thi thầy đưa, bây giờ trong đầu cậu trống rỗng, chỉ còn tồn tại cảm giác tê dại sung sướиɠ từ lỗ nhỏ đang bị ȶᏂασ truyền tới. Cậu cầm bút lên run rẩy mấy lần mà không viết được, thầy Lý có côn ŧᏂịŧ hơi cong, lúc đỉnh vào cạ chính xác lên điểm da^ʍ, mỗi cú thúc vào là cậu lại giật nảy muốn trốn, rồi luôn bị thầy kéo về áp sát mông thịt vào háng, để cậu cảm nhận rõ lớp lôиɠ ʍυ dày rậm cọ lên mép lỗ đỏ bừng. Thầy ưỡn hông thúc lên, thở dốc khen:

"Cái lỗ trời sinh để ȶᏂασ, nước da^ʍ em chảy ướt cả lôиɠ ʍυ thầy rồi, có nghe tiếng không, hử? Nghe tiếng nước của em không?"

Mạc Xuyên gần như bò rạp lên bàn, cây bút đã bị cậu hất đi, không biết từ lúc nào hông cậu đã chuyển động hùa theo động tác giao cấu của thầy, cậu chu cái mông lại thật gần để rồi bị thầy thúc mạnh về phía trước.

"Aaa...sướиɠ quá...bị ȶᏂασ sướиɠ quá...thầy ơi...aa...côn ŧᏂịŧ thật thô.!"

Toàn bộ cảnh Mạc Xuyên bị ȶᏂασ đều được camera quay chiếu lên màn hình lớn, cả tiếng rên khóc của cậu cũng được phóng đại rõ ràng. Cậu kêu da^ʍ tới nỗi một vài cán bộ đã phải móc côn ŧᏂịŧ ra vừa thủ da^ʍ vừa chửi thề. Ngay hàng ghế đầu có thí sinh đại diện lớp 10 đã bị một thầy giáo đè ra ghế, cậu bé vùng vẫy vì chưa tới lượt cậu kiểm tra nhưng thầy giáo mặc kệ, kéo quần cậu xuống nửa mông, trong lúc cậu kêu khóc đã thúc thẳng vào.

Dưới hàng ghế khán giả dâʍ ɭσạи không chịu nổi, cậu bé kia giãy dụa một chốc rồi bị ȶᏂασ nhũn, há hốc miệng thở dốc. Trên bục, Mạc Xuyên đã hết giờ kiếm tra, và cậu chưa làm được câu nào cả. Thầy hiệu trưởng lắc đầu, ngoắc tay cho thầy Lý ôm cậu vào sau cánh gà.

Mạc Xuyên đã bắn hai lần, rệu rã như một con búp bê tìиɧ ɖu͙©, đẻ thầy nhét côn ŧᏂịŧ bế vô trong.

Lúc được đặt vào hậu trường, cậu thấy Vũ Khả được ôm nằm trong lòng chú bảo vệ, lỗ nhỏ vẫn đang ngậm côn ŧᏂịŧ, có vẻ bị ȶᏂασ ngất đi. Tuy cậu ta ngất nhưng người phía sau vẫn ôm cậu chầm chậm đẩy côn ŧᏂịŧ ra vô, Vũ Khả trong mơ vừa đau vừa sướиɠ nhíu chặt mày.

Thầy vặn bung hai cái chân ngọc của cậu ra, chạy nước rút rót tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào cái lỗ ướt mềm, Mạc Xuyên cắn gối nức nở, cậu không bắn được gì nữa, cả cây côn ŧᏂịŧ bé xinh phọt ra chút tinh lỏng như nước rồi xụi lơ.

Thầy Lý đưa đẩy côn ŧᏂịŧ đã hơi mềm xuống trong cái lỗ đã chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ và nước da^ʍ, thúc cho hỗn hợp dâʍ ɭσạи chảy ra. Thông báo với cậu:

"Em trượt kỳ kiểm tra sơ khảo rồi, với tình trạng này thì năm nay không thể thi được, vì em đã làm thầy cô thất vọng, em bị phạt phải để cho các thầy ȶᏂασ em thường xuyên, em biết chưa?"

Thầy dạy địa tới gần ôm Mạc Xuyên ngồi vào lòng, nhồi côn ŧᏂịŧ vào trong lỗ da^ʍ đỏ rục, Mạc Xuyên nào còn tâm trí phán đoán đúng sai, thầy Lý nói gì cũng gật đầu.

Thế là từ đó Mạc Xuyên trở thành nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© của mọi người, nhưng cậu không phiền, sau thời gian huấn luyện vừa rồi cậu nhận ra bị ȶᏂασ là chuyện rất sung sướиɠ.