Dấu Tay

Chương 7

Phong Nhã Tụng nghĩ đến việc phải dậy sớm học bài thì lòng tràn đầy nhiệt huyết, đồng hồ sinh học còn đúng hơn đồng hồ báo thức, mở mắt ra đã là 6 giờ 50.

Cô tắt chuông đồng hồ báo thức, lười nhác vươn vai, xuống giường rửa mặt.

Phòng vệ sinh vang lên tiếng nước ào ào, bà Phong nghe thấy thế thì tới hỏi: “Hôm nay con dậy sớm nhỉ.”

Phong Nhã Tụng bóp kem đánh răng ra bàn chải: “Con sợ đến khai giảng lại không dậy sớm được.”

Bà Phong cười bước vào bếp: “Đúng là sắp lên lớp 12, tinh thần cũng khác hẳn.”

Phong Nhã Tụng ăn hết một quả trứng rán, non nửa bát mỳ Dương Xuân, uống một cốc nước lọc, cuối cùng đúng 7 giờ 20 ngồi xuống bàn học. Cô cầm điện thoại lên nhắn tin trước.

Tiểu Tụng: Báo cáo, em bắt đầu học đây.

Chưa tới hai giây đối phương đã trả lời.

Thầy Kinbaku số 27: Ừ.

Phong Nhã Tụng mỉm cười thoải mái, đặt điện thoại xuống góc bàn, suy nghĩ một lúc lại đứng dậy cất điện thoại vào ngăn kéo tủ đầu giường.

Cô quay trở lại chỗ ngồi, ngón tay rà bản kế hoạch. Sáng nay cô cần phải hoàn thành mười tờ đề Sinh học, hai tờ Hóa hữu cơ. Buổi chiều và buổi tối tiếp tục viết mười tờ Sinh học, hai tờ tiếng Anh chuyên ngành báo chí, hai bộ đề thi mô phỏng Toán học.

Phong Nhã Tụng uống miếng nước, bắt đầu từ sách Hóa học.

Một buổi sáng nhanh chóng trôi theo dòng suy nghĩ, 12 rưỡi, Phong Nhã Tụng hoàn thành toàn bộ nhiệm vụ buổi sáng, muộn nửa tiếng so với giờ chỉ định ban đầu là 12 giờ, song vẫn chấp nhận được.

Phong Nhã Tụng đứng lên, vào phòng khách hoạt động tay chân, cô trông thấy bà Phong vì sợ ảnh hưởng đến cô mà ra ngoài ban công nghe điện thoại.

Cửa sổ ban công đang mở, bên ngoài chẳng có tí gió nào, tiếng nói chuyện của bà Phong bay ra rèm cửa sổ rồi xen lẫn với ánh nắng mặt trời sáng rực. Bà liếc mắt thấy Phong Nhã Tụng bèn nói mấy câu, sau đó cúp máy.

Trở lại phòng khách, bà Phong nói: “Mẹ của Y Nhiên gọi tới, ngày mai bên Y Nhiên khai giảng rồi.”

Phong Nhã Tụng kinh ngạc: “Sớm thế ạ, chẳng phải bây giờ bỏ hết học thêm rồi ư?”

Y Nhiên là bạn từ tiểu học đến cấp ba của Phong Nhã Tụng. Cô ấy rất thích cười đùa, quan hệ rộng, chỉ có điều học hành không tốt. Hết năm lớp 11, bố mẹ cô ấy nhờ quan hệ tìm được một trường cấp 3 trọng điểm nổi tiếng nghiêm khắc để cô ấy học và chạy nước rút trong năm lớp 12 này.

Bà Phong bảo: “Họ muốn tới trước mới ngày để làm quen môi trường xung quanh.” Bà lại thể dài: “Haiz, càng gần lớp 12 thì các phụ huynh lại càng lo. Con nói xem con bé Y Nhiên lanh lợi như thế mà sao lại không học hành tử tế nhỉ, cứ phải chạy ra bên ngoài để người khác quản lý mới chịu.”

Phong Nhã Tụng đáp: “Thực ra bạn ấy nên học về năng khiếu nghệ thuật thì hơn mẹ ạ, bạn ấy thích ca hát, lại còn học thanh nhạc, chẳng qua mẹ bạn ấy…”

Bà Phong vừa nói vừa đi vào bếp: “Thật là, cứ như con gái mẹ là đỡ lo nhất, không cần đi đâu mà chỉ học gần nhà vẫn thi tốt. Chứ ra ngoài học vừa mất nhiều tiền, bọn nhỏ cũng phải chịu khổ…”

Phong Nhã Tụng yên lặng khép miệng, theo bà vào bếp: “Trưa nay mình ăn gì thế mẹ.”

Bà Phong mở vung nồi áp suất ra: “Xương sườn hầm đậu, con đi xới cơm đi.”

Ăn xong cơm trưa đã hơn một giờ, Phong Nhã Tụng trở lại phòng ngủ nghỉ ngơi.

Bình thường khi đi học ở trường, Phong Nhã Tụng đã quen ngủ trưa nửa tiếng, gần đây nghỉ hè thì lịch học với nghỉ ngơi mới lộn xộn như thế. Hôm nay tập trung học cả buổi sáng, đầu óc nặng trĩu, thực sự cần ngủ trưa thì buổi chiều dậy mới có sức học tiếp được.

Phong Nhã Tụng đặt chuông báo thức, nhắm mắt nằm xuống gối, vừa mới mơ màng thì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên.

Phong Nhã Tụng sờ soạng mở máy, Y Nhiên gọi, cô ngáp: “—— Alo?”

“Alo, Tiểu Tụng à! Chiều nay mình ra ngoài chơi đi!”

Phong Nhã Tụng ngồi dậy, suy nghĩ rối rắm một lúc mời dừng lại rồi hỏi: “Không phải điện thoại của cậu bị tịch thu ư?”

Giọng Y Nhiên vô cùng phấn chấn: “Mai tớ phải đi học nên hôm nay mẹ trả điện thoại cho tớ, để tớ được chơi nửa ngày. Tiểu Tụng Tiểu Tụng Tiểu Tụng, hai giờ chiều nay bọn tớ tập trung dưới nhà cậu được không!”

Phong Nhã Tụng đè thấp giọng: “Tớ… Chiều nay có việc rồi.”

“Việc gì? Cậu hẹn người khác rồi hả?”

Trong lòng Phong Nhã Tụng treo mấy chữ to “Phải làm bài tập”, nhưng không nói được thành lời.

Y Nhiên lại nói: “Này, đây là lần xõa cuối cùng rồi, bắt đầu từ ngày mai tớ sẽ bị nhốt. Chỉ còn đúng nửa ngày, Tiểu Tụng, cả kỳ nghỉ của tớ chỉ còn có đúng nửa ngày để chơi thôi.”

Phong Nhã Tụng thở dài, nghĩ thầm, thôi vậy. Cô đứng dậy xỏ dép: “Được rồi, chiều nay chúng ta cùng nhau ra ngoài chơi đi.”

Giọng Y Nhiên vui sướиɠ: “Chúng ta có thể tới trung tâm thương mại mới khai trương xem phim, ăn gì đó, gần đây đang có một bộ phim…”

Phong Nhã Tụng vừa nghe điện thoại vừa vào phòng vệ sinh, soi gương: “Chúng ta hẹn nhau vào hai rưỡi đi, tớ phải gội đầu đã.”

Y Nhiên nói: “Ok, tớ gọi cả Trần Hạo đi cùng, hai rưỡi bọn tớ sẽ tập hợp dưới chung cư nhà cậu nhé.”

Cúp máy, Phong Nhã Tụng báo lại với bà Phong, dĩ nhiên bà Phong luôn đồng ý: “Con đi đi, chơi vui nhé.”

Khi Phong Nhã Tụng gội đầu, bà Phong ở phòng khách nói vọng vào với cô: “Mẹ để 500 tệ trên bàn cho con đấy, cầm đi mời bạn bè ăn gì ngon ngon.”

Phong Nhã Tụng cắm máy sấy, không bật luôn mà móc điện thoại ra định nhắn tin cho Thầy Kinbaku số 27.

Tiểu Tụng: Chiều nay em có việc đột xuất phải ra ngoài.

Tiểu Tụng: Có lẽ, nhiệm vụ hôm nay không hoàn thành…

Phong Nhã Tụng cảm thấy chột dạ, nhắn tin xong tâm trạng càng nặng nề.

Anh cũng không hề trả lời.

Phong Nhã Tụng đợi thêm mấy phút mới bắt đầu sấy tóc, sấy một lúc lại nhìn liếc qua điện thoại. Màn hình vẫn chẳng có thông báo tin nhắn mới, mấy chữ “Thầy Kinbaku số 27” nằm yên tĩnh ở đó.

Phong Nhã Tụng buộc tóc, thay quần áo, cất tiền vào ba lô nhỏ, chào bà Phong một tiếng rồi ra ngoài.

Y Nhiên đã chờ ngoài cổn khu chung cư, đi đi lại lại trên con đường lát gạch vuông. Cô ấy trông thấy Phong Nhã Tụng thì giơ tay lên gọi: “Tiểu Tụng!” Sau đó tung tăng lao tới khoác vai Phong Nhã Tụng.

Phong Nhã Tụng cúi người mỉm cười, sau đó quay sang ngắm cô ấy: “Uầy, cậu gầy đi nhiều thật.”

Y Nhiên nói: “Hai tháng nay tớ nhịn không ăn tối, giờ chững lại rồi.”

Y Nhiên mặc quần short bò, đôi chân thon dài khỏe khoắn, áo bó hơi ngắn để lộ một phần sa trên lưng. Phong Nhã Tụng bảo: “Cậu đừng giảm béo, thế này đẹp lắm.”

Y Nhiên vỗ vỗ vào đùi mình: “Cậu đổi với tớ đi, chúng mình cùng đổi, tớ gầy đi còn cậu đầy đặn hơn, được không.”

Phong Nhã Tụng nói: “Tớ cũng muốn đổi lắm chứ, cậu nghĩ cách xem nào.”

Trong lúc các cô trò chuyện, Trần Hạo từ đầu đường đi tới.

Trần Hạo là bạn từ thời nối khố của Y Nhiên, lên cấp ba bọn họ đều được xếp vào một lớp, dần dà cũng chơi thân với Phong Nhã Tụng. Trần Hạo là học sinh giỏi hàng thật giá thật, đầu óc rất thông minh, nhưng bên ngoài trông hơi hiền lành, cao gầy ngăn nắp, mắt đeo kính cận dầy cộp trông cứ như một cái giá treo kính vậy.

Trong tay Trần Hạo cầm hai chai sữa chua vải, cậu đưa cho hai cô gái mỗi người một chai.

Y Nhiên nhận lấy uống một ngụm, sau đó nói: “Bọn tớ còn phải giữ bụng uống trà sữa nữa.”

Bọn họ vẫy một cái taxe bên đường rồi đi thẳng tới trung tâm thương mại.

Trên đường, Trần Hạo ngồi ghế phụ, mở app điện thoại ra xem vé phim. Cậu quay đầu lại bảo: “Có phim chiếu vào lúc bốn giờ đấy, xem xong tiện thể đi ăn tối luôn.”

Y Nhiên đáp: “Được, thế thì chọn cái này đi. Chúng ta đi dạo trước.”

Phong Nhã Tụng thấy cậu bắt đầu trả tiền bèn nói: “Chúng ta chia đều tiền vé đi, mỗi người hết bao nhiêu thế?”

Trần Hạo vội từ chối: “Không cần đâu không cần đâu, tớ mời hai cậu xem.”

Y Nhiên dựa vào ghế: “Không sao, cùng lắm lát nữa tụi mình mời cậu ấy ăn gà viên KFC uống Coca.”

Trần Hạo đẩy đẩy gọng kính, mỉm cười: “Đúng vậy, các cậu mời tớ ăn là được.”

Sau khi xuống xe, Y Nhiên dẫn đầu đi vào trung tâm thương mại, vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy quảng cáo của khu trò chơi: “Có máy gắp thú kìa.” Cô ấy lại gần: “Ở tầng sáu, chúng mình lên gắp thú đi.”

Bọn họ mang theo mục tiêu chui thẳng vào thang máy, mới ra ngoài đã lập tức đi tới khu trò chơi đi.

Khu trò chơi rất ồn ào, Trần Hạo đứng xếp hàng chờ đổi xu, Phong Nhã Tụng đứng đằng sau, Y Nhiên chui xuống cuối rồi cười nói: “Chúng ta phải đối thứ tự xếp hàng mới đúng, tớ đứng thứ hai, Tiểu Tụng đứng cuối là thành xếp theo thứ tự từ lớn đến bé rồi.”

Phong Nhã Tụng nhìn lại mới thấy đúng thật, Y Nhiên cao khoảng 1m7, Trần Hạo cao hơn 1m8, còn cô 1m6 đứng giữa hai người tự dưng lọt thỏm.

Trần Hạo quay đầu lại giải thích: “Chúng ta có xếp hàng theo chiều cao đâu, đây là xếp hàng theo thành tích.”

Phong Nhã Tụng bật cười một tiếng.

Y Nhiên phớt lờ nhún vai, phối hợp chỉ theo thứ tự: “Thanh Hoa Bắc Đại, trọng điểm, đứng bét.”

Phong Nhã Tụng nói với cô ấy: “Nghe nói trường cậu sắp học luyện đề rất chuẩn, giáo viên cũng nghiêm khắc, ít nhất cậu phải chọn đại học mình thích làm mục tiêu chứ.”

Y Nhiên đáp: “Tớ á, tớ chẳng học được đâu, chỉ muốn nhanh chóng tốt nghiệp rồi làm việc mình thích. Tóm lại là hai người các cậu cứ học và phấn đấu đi.”

Cuối cùng cũng đến lượt, Trần Hạo đổi một rổ xu trò chơi đi ra, Y Nhiên đẩy cậu sang bên cạnh: “Máy gắp thú ở bên kia mà.”

Trần Hạo chỉ vào máy ném bóng rổ: “Tớ chơi cái này, các cậu đi gắp đi.”

Y Nhiên cầm lấy rổ xu trong tay cậu, bốc lấy một nắm xu nhét vào tay cậu: “Hết thì lại qua lấy nhé.” Cô ấy và Phong Nhã Tụng cùng nhau đi tới trước máy gắp thú.

“Gắp cái gì trước nhỉ… Không thì mình gắp con rùa đen này ha.”

Y Nhiên ghé sát vào máy gắp thú nhìn vào bên trong, vừa quay đầu lại chợt thấy Phong Nhã Tụng đang cúi đầu nhìn điện thoại đến ngẩn người, cô ấy gọi.

“Nào nào nào, lại đây gắp với tớ đi, cậu xem còn rùa đen này trông xấu chưa kìa.”

Phong Nhã Tụng giật mình ngẩng đầu lên, “À” một tiếng rồi đi tới, nhìn con rùa đen qua tấm kính thủy tinh, trông nó mặt mày tối tăm, biểu cảm đểu cáng: “Trông đê tiện quá.”

Y Nhiên nhét xu vào trong máy: “Hừ, tớ duyệt phong cách này rồi. Chúng ta gắp mỗi người một cái, để trên đầu giường còn trừ tà.”

Gắp thử chừng mười lần, rốt cuộc Y Nhiên cũng thu hoạch được một con rùa đen. Cô ấy vui vẻ nhặt gấu bông lên, quay đầu lại nhìn Phong Nhã Tụng đang đứng ngẩn người, chẳng có vẻ vui sướиɠ gì cả.

“Cậu sao vậy?” Cô ấy chần chừ hỏi: “Có phải chiều nay cậu còn việc gì khác không, vì chơi với tớ nên bị trì hoãn hả?”

Phong Nhã Tụng cười gượng: “Không đâu.”

Y Nhiên nói: “Tớ cảm giác tâm trạng cậu đang rất nặng nề, thực sự không có việc gì ư?”

Phong Nhã Tụng nói: “Có lẽ lâu lắm không ra ngoài chơi mới thế.”

Y Nhiên gật đầu: “Cậu nên thả lỏng bản thân, hiện giờ đang nghỉ hè, đừng cắm đầu vào học nhiều quá.” Cô ấy đẩy Phong Nhã Tụng lên trước: “Nè, cậu chọn một con để gắp đi, đừng xem tớ chơi mãi.”

Sau khi Phong Nhã Tụng gắp được một con Doraemon, Y Nhiên lại gắp thêm được Totoro, bấy giờ Trần Hạo đi tới tìm các cô: “Đi thôi, sắp đến giờ chiếu phim rồi.”

Y Nhiên lắc lắc rổ đựng xu: “Còn tận một nửa đây này.”

Trần Hạo nói: “Đi xem phim trước, xem xong thì quay lại chơi tiếp.”

Bọn họ mua ít đồ ăn vặt, vừa mới tìm được chỗ ngồi xuống thì ánh đèn trong rạp chiếu phim tối sầm, bộ phim bắt đầu.

Hình ảnh trong màn hình lớn chuyển động, trên đó đang diễn ra một cuộc chiến kịch tính, Phong Nhã Tụng ngẩng đầu lên xem, trong đầu cô không đọng lại được bất cứ tình tiết gì của bộ phim. Cô dần mất tập trung, ánh mắt liếc sang thấy Y Nhiên ngồi bên trái, bên phải là lối đi nhỏ.

Phong Nhã Tụng cầm túi sang bên phải, lặng lẽ mở điện thoại nhìn thoáng qua.

Vẫn không nhận được tin nhắn của anh.

Phong Nhã Tụng tựa người vào ghế sô pha mềm mại, trong lòng vô cùng khó chịu. Không phải bất an, cũng không phải sợ hãi mà chẳng qua cảm thấy xót xa vì bị ngó lơ, tóm lại rất hụt hẫng.

Bộ phim kết thúc, cô và Y Nhiên cùng vào WC, đóng cửa phòng lại, cô lại kiểm tra điện thoại thêm lần nữa. Vẫn không có tin nhắn.

Phong Nhã Tụng thầm thở dài.

Xem xong phim đã đến giờ ăn tối, bọn họ không quay về khu trò chơi nữa mà đổi lại xu thành tiền, sau đó đi bộ vào một quán Teppanyaki (1) để ăn.

Đầu bếp mặc quần áo trắng và đội mũ trắng đứng trước mặt họ rồi nướng rất nhiều món ăn. Y Nhiên miệng nói mình phải giảm béo nên chỉ có thể ăn rau và nấm, cuối cùng vẫn ăn mấy tảng bò bít tết, chén hết một đĩa tôm. 9 rưỡi trung tâm thương mại đóng cửa, họ nhanh chóng rời khỏi vào những giây cuối cùng. Sau đó, họ đứng ngoài đợi hơn mười phút mới gọi được một chiếc taxi.

Y Nhiên và Trần Hạo cũng ở gần khu chung cư. Tuy nhiên trời đã tối, mọi người quyết định để xe taxi đưa thêm một đoạn. Phong Nhã Tụng xuống xe trước, đứng bên đường vẫy tay tạm biệt với hai người còn lại.

Xe taxi đi qua đèn xanh đèn đỏ, hòa vào dòng xe cộ.

Phong Nhã Tụng đi bộ vào cổng khu chung cư, lấy điện thoại ra xem, 10 giờ.

Cả khu chung cư bị bao phủ bởi sự tĩnh lặng của màn đêm, chỉ có một vài người qua đường đang rảo bước. Phong Nhã Tụng đi ngang qua quảng trường trống rỗng, bước chân ngừng lại bên cạnh một cái cây.

Tiểu Tụng: Em đã về rồi.

Cô đợi chút xíu, lại gõ thêm lời giải thích.

Tiểu Tụng: Ngày mai cô bạn thân của em phải chuyển đến nơi khác, cô ấy hẹn em chiều nay ra ngoài gặp, cho nên…

Từ sáng đến giờ, trên màn hình chỉ có mình cô nói chuyện, anh không hề đáp lấy một câu.

Phong Nhã Tụng gục đầu xuống. Đúng lúc này, trên khung chat yên tĩnh đột nhiên xuất hiện thông báo “Đang soạn tin…”.

Thầy Kinbaku số 27: Hôm nay là ngày đầu tiên bắt đầu kế hoạch.

Cuối cùng anh cũng trả lời, Phong Nhã Tụng vội vàng nhắn.

Tiểu Tụng: Em biết ạ.

Tiểu Tụng: Việc hôm nay là việc đột xuất thôi, sau này em sẽ không thế nữa.

Thầy Kinbaku số 27: Nhiệm vụ hôm nay của em còn lại bao nhiêu?

Buổi chiều bốn tiếng, buổi tối bốn tiếng, trừ hôm qua đã hoàn thành trước một ít ——

Tiểu Tụng: Em còn phải làm trong khoảng 5 tiếng ạ.

Thầy Kinbaku số 27: Tối nay về em làm thêm để hoàn thành đi.

Phong Nhã Tụng líu lưỡi.

Tiểu Tụng: Vậy thì tới rạng sáng mất.

Thầy Kinbaku số 27: Nếu em muốn ngủ sớm thì phải nâng cao hiệu suất lên.

Tiểu Tụng: Nhưng mà… Còn lại tận bốn ngày, bắt đầu từ ngày mai, mỗi hôm em sẽ dậy sớm hơn một tiếng, sau đó ngủ muộn một tiếng để bù cho thời gian bỏ lỡ hôm nay, được không ạ?

Đối phương thoáng dừng lại, đột nhiên hỏi.

Thầy Kinbaku số 27: Người thân em có ở nhà không?

Tiểu Tụng: Em đang ở dưới tầng, vẫn chưa về nhà ạ.

Giây lát, điện thoại trong tay cô rung lên, anh gọi tới.

Chú thích:

(1) Teppanyaki là phong cách ẩm thực từ thời Thế chiến II, thường dùng một vỉ gang, sắt hoặc thép để nấu. Từ teppanyaki là kết hợp giữa teppan (鉄板) một miếng sắt mà dùng để nấu các món, và yaki (焼き) nghĩa là nướng, xào và chiên. (Nguồn Wikipedia)