Editor: Dĩm
Người con trai kia khẽ nhướng mày, “Ồ, nếu tôi nhớ không lầm, mẹ cô khi còn là nữ sĩ, ghét nhất là ảnh mị, nếu ở dưới suối vàng biết được con gái mình trở thành mị ảnh, liệu có bị cô chọc tức tới đội mồ sống dậy?”
“Mộ Phỉ Nhiên.” Thời Quang giận dữ nói lớn, “Anh ít nhất cũng phải cho tôi chút tôn trọng.”
“Tôn trọng?” Mộ Phỉ Nhiên hơi nhướng mày ngạc nhiên, hắn là lần đầu nghe nữ nhân muốn nam nhân phải tôn trọng, quả đúng là con gái của nữ nhân kia, “Hai mẹ con các cô xứng sao?” Hắn khinh bỉ nói.
Sắc mặt Thời Quang đỏ bừng vì giận, nhưng cô cũng không còn cách khác, thế giới này đối với nữ nhân là quá sức bất công, bọn họ không tính là lệ thuộc nam nhân, nhiều nhất cũng chỉ là một món đồ nhỏ.
Mặc kệ là đế quốc, hay là ở liên minh, hai mẹ con cô vẫn là tài sản hợp pháp của Mộ gia, nó vốn là luật pháp mà đế quốc và liêm minh quy định. Cho nên dù bọn họ có chạy trốn như nào, chỉ cần bị người của Mộ gia tìm ra, tất cả đều xong rồi...
Thời Quang im lặng, mắt khẽ rũ xuống, cô phải bình tĩnh, không thể làm căng, mẹ cô từng nói, trứng không thể chọi lại đá. Nhưng mà, trứng có thể nở ra gà con, còn cục đá, vĩnh viễn cũng chỉ là một cục đá vô tri vô giác. Đối phó với nam nhân, chỉ cần biết dụ dỗ mà một chút trí thông minh là đủ.
Thấy Thời Quang đổng ý, Mộ Phỉ Nhiên từ trên sô pha đứng dậy, chậm rãi đi vòng quanh Thời Quang, một bên di chuyển một bên đánh giá cô, cho đến khi đứng trước mặt Thời Quang, liền vươn tay nắm lấy cằm cô, đem mặt Thời Quang nâng lên.
Nhìn khuôn mặt bình thường của Thời Quang, Mộ Phỉ Nhiên khẽ nhíu mày. Cô không phải là khó coi, nhưng lại quá bình thường, bình thường đến mức tùy tiện đưa tay vớt lấy, liền vớt được một nắm, “Cô thật xấu.”
Mặt Thời Quang bị nâng lên, cũng không thèm nhìn thẳng vào Mộ Phỉ Nhiên, trong mắt đều là sự hờ hững.
Mộ Phỉ Nhiên ánh mắt chợt lóe lên, “Không sao, mẹ cô cũng không đẹp, vẫn có thể câu dẫn cha cô. Tôi nghĩ...mẹ cô trước khi chết, cũng đã dạy cô biết cách câu dẫn nam nhân đi!”
Thực rõ ràng, đây không phải là câu hỏi, vậy nên...Mộ Phỉ Nhiên vẫn quyết định muốn tiếp tục kế hoạch của mình.
Buông cằm Thời Quang ra, Mộ Phỉ Nhiên liền lấy ra một cái khăn tay tinh xảo, lau đi những ngón tay từng chạm vào Thời Quang, tiếp theo đó liền ném xuống đất, “Tôi đã đem thi hài mẹ cô đưa về đế quốc.”
“Anh nói cái gì.” Thời Quang đột nhiên ngẩng đầu, hung ác nhìn chằm chằm Mộ Phỉ Nhiên, “Anh có quyền gì mà làm vậy!”
Mộ Phỉ Nhiên nhướng mày, thản nhiên đáp: “Chỉ bởi tôi là công tước mới trong tương lai của Mộ gia, mẹ cô, tôi hoàn toàn có quyền xử lí, càng không nói tới hiện tại bà ta chỉ là một cái xác chết lạnh lẽo.”
Thời Quang gắt gao cắn chặt răng, Mộ Phỉ Nhiên làm như vậy, là muốn đem thi thể mẹ cô ra hành hạ cho hả giận sao? Không...Tuyệt đối không có khả năng..Vậy...rốt cuộc hắn muốn làm gì!
Thời Quang hít sâu một hơi, lần nữa khôi phục bình tĩnh đáp: “Nói đi, rốt cuộc anh muốn như thế nào.”
Mộ Phỉ Nhiên hơi ngạc nhiên, sau đó lại hài lòng tươi cười, “Tuy có lẽ không cần, nhưng tôi cho rằng mình chưa nói xong...”Nói rồi hắn dừng một chút sau đó mới tiếp tục lên tiếng “Nếu không muốn tôi đem thi thể của mẹ cô giao cho lão công tước Hách Tư, thì hãy ngoan ngoãn mà nghe lời. “
Thời Quang không kiềm được cả người run rẩy, tuy rằng biết mục đích của Mộ Phỉ Nhiên là uy hϊếp cô nghe lời, vẫn vì hắn đối với mẹ cô khinh thường mà tức giận.
Mộ Phỉ Nhiên cũng chẳng quan tâm suy nghĩ của Thời Quang, chỉ từ nút không gian lấy ra một cái hộp nhỏ hình trứng gà lớn, nhét vào trong tay Thời Quang.