Hắn một tay bưng cà phê, thoải mái dựa vào bàn, tay áo sơmi xắn lên gần khuỷu tay, trông thật sự đẹp trai.
Quản lý phòng tài vụ Củng Thục Nghiên cũng ở bên trong, không biết đang tán gẫu cái gì với hắn mà có vẻ rất vui.
Cô nhìn thấy một màn này, một luồng khí từ ngực không ngừng bốc lên.
Hắn là đặc trợ của tổng giám đốc, cũng rất được nữ nhân hoan nghênh nha!
Nhớ tới trước kia khi bọn họ còn là người yêu, hắn luôn bình tĩnh ra mặt, cá tính hướng nội, rất ít có cơ hội nhìn thấy hắn cười to. Nhưng nay…
Thấy hắn mỗi ngày cùng mọi người nói chuyện cười đùa, quả thực giống như hoàn toàn thay đổi.
Cô nhịn không được muốn biết: Đến tột cùng là ai đã làm hắn thay đổi?
Không cần phải nói, đương nhiên là vợ mới cưới đáng yêu của hắn! Sau khi hắn cảm nhận được sự dễ chịu trong tình yêu, tự nhiên không cần phải hận đời nữa.
Nghĩ đến hắn cùng Thuần Thuần kết hôn mới được ba tháng, liền dễ dàng làm được những chuyện cô đã cố gắng mà vẫn không thể làm được trong ba năm qua, cô không khỏi ảm đạm thầm đau lòng.
“Cẩn Dư, em có chuyện gì sao?” Đinh Hạo Luân phát hiện thân ảnh của cô, lập tức đi tới, nhẹ nhàng hỏi.
“Đinh đặc trợ, em… Em có chuyện muốn nói với anh.” Cô cúi đầu, không chịu nhìn ánh mắt ôn nhu của hắn.
Cô không muốn sẽ lại bị mê hoặc!
“Hạo Luân, sắp tan tầm rồi, tôi đi trước!”
Củng Thục Nghiên cả người tràn đầy mùi hương, lúc đi ngang qua cô, cố ý tạm dừng một chút, đánh giá cô từ đầu đến chân, sau khi xác định cô không có tính uy hϊếp, mới tao nhã thong dong rời đi.
Con mồi cô ta nhắm tới, tuyệt đối không cho phép có người mơ ước, nhưng cũng may mắn Thư Cẩn Dư là bà bụng bầu. Trừ phi ánh mắt của Đinh Hạo Luân có vấn đề, nếu không hắn sẽ không coi trọng Cẩn Dư!
Củng Thục Nghiên đi rồi, phòng trà nước rơi vào trầm mặc.
Thư Cẩn Dư nhìn sàn nhà, không biết nên mở miệng như thế nào, Đinh Hạo Luân tham lam nhìn cô chăm chú, chỉ muốn ôm cô thật sâu vào trong ngực.
“Tôi hôm nay… A, Đinh đặc trợ, thực xin lỗi!” Hai nhân viên trước khi tan tầm muốn đến phòng trà nước rửa cái ly, thấy bên trong có Đinh Hạo Luân cùng Thư Cẩn Dư, lập tức dừng cước bộ.
Đối với viên chức nhà nước các cô mà nói, Đinh Hạo Luân thuộc đẳng cấp trên, đối với hắn tự nhiên có chút sợ hãi.
“Các cô cứ đi vào đi, không sao.” Hắn quay đầu nói với Thư Cẩn Dư: “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện!”
Thư Cẩn Dư yên lặng đi theo hắn ra khỏi phòng trà nước, hai người vào thang máy, đi lên tầng cao nhất của công ty.
“Không ngờ tới ở trong công ty, cũng có thể nhìn thấy phong cảnh đẹp như vậy!”
Đinh Hạo Luân hai tay đặt lên bức tường xi măng, vui vẻ thoải mái nhìn ra ngọn núi xanh vờn quanh phía xa xa.
Thư Cẩn Dư theo tầm mắt hắn, quay đầu nhìn ngọn núi xa huyên náo ở bên ngoài, bất giác nheo mắt lại.
“Thật đẹp.” Thiên nhiên luôn khiến con người yêu thích.
“Em đến tìm anh có việc sao?” Đinh Hạo Luân mơ hồ đoán được, cô tìm hắn là muốn nói cái gì.
“Thuần Thuần có tốt không?” Cô vừa mở miệng liền cố ý hỏi.
Kỳ thật là cô muốn ám chỉ hắn, đừng quên sự cố chấp ban đầu của mình.
“Cô ấy tốt lắm, hiện tại là một phụ nữ đã kết hôn đang thụ hưởng ngọt ngào hạnh phúc.”
Bọn họ quả nhiên kết hôn rồi!
Thư Cẩn Dư cắn nhanh môi dưới, miệng vết thương lưu lại dưới đáy lòng, tựa hồ lại bị hung hăng đào lên.
“Một khi đã như vậy, anh tới nơi này làm cái gì? Anh không phải nên ở lại Đài Bắc sao? Sự nghiệp của anh, nhà của anh đều ở đó, em không rõ anh vì cái gì muốn tới nơi này?”
“Khải Đạt là bạn học của anh, hắn vừa tiếp nhận công ty, anh đến hỗ trợ một thời gian cũng rất hợp lý đấy chứ.”
“Gạt người! Thiên hạ không có chuyện đúng dịp như vậy, anh căn bản không phải vì nguyên nhân này mới đến.”
“Anh đúng là vì nguyên nhân này mới đến.” Hắn thề thốt phủ nhận bản thân mình có ý đồ.
Trước khi vãn hồi lại trái tim của cô một lần nữa, hắn sẽ không thừa nhận mình là vì cô mà đến.
Cô biết hắn cũng không nói thật, nhưng mà cô cũng lười truy hỏi nguyên nhân.
“Hạo Luân, mặc kệ anh có thừa nhận hay không, đều không sao cả! Em không biết anh đến tột cùng suy nghĩ cái gì, cũng không có hứng thú biết, em chỉ muốn nói cho anh, em sẽ không tham gia vào chuyện của nhà người khác, cũng không có khả năng cùng một kẻ đã có vợ có chồng dây dưa không ngớt, nếu anh cho là sau khi anh cưới vợ, em vẫn giống như trước không hề oán hận mà đi theo anh, như vậy thì anh sai lầm rồi!”
“Anh chưa từng nghĩ như vậy!” Hắn không ti bỉ đến mức đem cô trở thành đối tượng vụиɠ ŧяộʍ bên ngoài.
“Không có là tốt nhất! Em sớm nói rồi, chia tay xong chúng ta vẫn là bạn bè, hiện tại em hy vọng chúng ta chỉ là đồng nghiệp bình thường, nếu anh nói cần em hỗ trợ, em sẽ đưa tay giúp, nhưng không hơn… Anh hiểu chứ?”
“Hoàn toàn hiểu!”
Hắn nghe xong chẳng những không chán ngán thất vọng, ngược lại còn rất vui mừng, vẻ mặt cực kỳ khoái trá.
Bộ dạng này của hắn, làm cho Thư Cẩn Dư không biết nên nói tiếp như thế nào.
Kỳ quái! Rõ ràng là cô đến tìm hắn đàm phán, bắt hắn đừng đến quấy rầy cô, nói nửa ngày rồi, lại biến thành trong lòng hắn bình tĩnh, không hề có tà niệm, còn cô trở thành người có bệnh đa nghi nặng, cả ngày hoài nghi người ta thầm mến cô.
Chán ghét! Như thế nào lại biến thành như vậy?
Cô cắn cắn môi, dồn dập nói nhanh: “Dù sao thì cũng là như vậy, hẹn gặp lại!”
Cô ôm bụng, xoay người đi thẳng xuống lầu.
Ở phía sau cô, ánh mắt yêu thương của Đinh Hạo Luân, hướng theo thân ảnh mượt đã đi xa.
Hắn hiểu được ý tứ của cô, cô hy vọng hắn có thể rời khỏi nơi này, đừng quấy rầy cô nữa.
Nhưng hắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Hắn đã bỏ qua một lần, lần này tuyệt đối không thể buông tay!
Ngày thứ bảy cuối tuần, là ngày tâm tình Thư Cẩn Dư tốt nhất.
Hôm nay công ty nghỉ, sáng sớm không cần rời giường vội vàng đi làm, có thể an tâm ngủ một giấc ngon lành, hơn nữa đến buổi chiều cô thường hay ra ngoài đi dạo phố, cho nên tâm tình tự nhiên thoải mái khoái trá.
Hôm nay cô ăn qua bữa cơm trưa đơn giản, thay bộ trang phục xinh đẹp dành cho phụ nữ có thai, trang điểm nhẹ nhàng, sau đó liền cầm túi đi ra ngoài, chuẩn bị đến cửa hàng bách hóa dạo qua.
Đây là niềm vui lớn nhất trong cuộc sống bình yên của cô, bởi vì cô có thể từ trong cửa hàng bách hóa náo nhiệt, thấy rất nhiều điều thú vị mới mẻ, còn có thể cảm nhận một chút không khí, không còn làm cho cô cảm thấy cuộc sống quá mức cô đơn chán nản.
Cô đi đến bãi đậu xe của xã khu, chuẩn bị mở cửa xe màu đỏ để đi ra ngoài, bỗng nhiên có tiếng còi xe vang lên, cô nghi hoặc quay đầu lại, thấy Đinh Hạo Luân ngồi trên một chiếc xe thể thao màu bạc, vẫy tay cười với cô.
Hắn dừng xe bên cạnh cô, thân thiết nói: “Chào em!”
“Sao anh lại ở chỗ này?” Cô khϊếp sợ trừng mắt nhìn hắn.
Hắn sẽ không thần thông quảng đại như vậy chứ, ngay cả cô đang ở nơi nào cũng biết hết?
“Anh vừa tới Tân Trúc không lâu, muốn đi dạo đâu đó, xem xét một chút. Không ngờ lúc lên xe, như thế nào lại đi đến nơi này, kết quả lại còn gặp được em, thật sự là trùng hợp nha!”
“Trùng hợp?” Thư Cẩn Dư cũng không cho rằng như vậy.
Hắn nhất định đã sớm biết cô sẽ đi ra ngoài, cho nên cố ý chờ ở nơi này!
“Em mặc đẹp vậy là để đi ra ngoài sao? Anh thuận đường đưa em đi!” Hắn cười tủm tỉm hỏi.
“Cám ơn anh, không cần! Em tự có xe.”
Cô dùng điều khiển mở cửa xe, ngồi trên ghế lái, thắt dây an toàn rồi ngẩng đầu, phát hiện xe hắn còn dừng ở chỗ cũ.