"Ngoại trừ việc lấy lòng ta, ngươi nhất định còn cẩn phải học cách tự khiến cho bản thân được thoải mái. Nếu như trong thời gian dạy dỗ mà chỉ có mỗi một bên được thư thái vậy thì sẽ khiến cho ta có cảm giác cực kỳ thất bại. Những cảm thụ của cơ thể ngươi là do ta khống chế, tại thời điểm thích hợp ta sẽ để cho ngươi có thể bắn ra còn không thì ngươi chỉ có thể nhẫn nại."
Tiên sinh tiên sinh có chút lạnh nhạt mà nhìn cậu, khóe miệng còn mang theo ý cười đầy ôn nhu.
Nhưng mà anh thật sự đang vui sao?
Những suy nghĩ so với những quan niệm mà từ trước đến nay Khúc Xuyên phải tiếp nhận hoàn toàn khác nhau.
Nhưng mà, cảm giác nóng nảy cùng đầu có trì độn khiến cho cậu không có cách nào suy nghĩ nhiều thêm về những câu nói của tiên sinh nữa mà chỉ có thể dựa vào bản năng thúc ép bản thân bò đến giữa hai chân tiên sinh cúi đầu ngậm lấy căn cự vật cứng rắn kia ra sức liếʍ láp.
Môi lưỡi thành thục ngậm lấy lòng căn ngọc hành trong miệng mình.
Nghĩ đến người đó là tiên sinh khiến cho thân cậu càng trở nên khao khát hơn.
Bị căn tính khí cụ đã có chút mềm của tiên sinh đỉnh vào trong cổ họng, khiến cho cổ họng của cậu gồ lên thành hình một căn dươиɠ ѵậŧ trông cực kỳ sạch sẽ dễ thương.
Khúc Xuyên cảm thấy lỗ chân lông ở khắp người tựa như nổi hết cả lên, hết thảy những như không đều bị căn dương cụ ở bên trong cuống họng cậu lập lầy.
Thật thoải mái...
Muốn được tiên sinh xoa bóp, cũng muốn được tiên sinh ôm.
Nhưng mà mặc dù như vậy thì cậu vẫn rất nghe lời mà tự an ủi chính mình.
Ôn Kỳ chưa bao giờ cho phép cậu được đυ.ng vào nơi đó, cho dù cậu tự an ủi cũng phải bắt cậu dùng chung với vài món đạo cụ đi kèm.
Có lần cậu còn phải dùng một cây thông đương tiểu tự thao mình cho tới khi bắn ra mới thôi.
Trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra bên ngoài kia còn hòa lẫn một ít tơ máu.
Cậu thống thổ tách linh hồn ra khỏi khối thể xác này xong lại do những kɧoáı ©ảʍ đầy xa ngã kia trùng tu chắp vá lại.
Cậu hoàn toàn trở thành một món đồ chơi xá© ŧᏂịŧ giúp chủ nhân vui vẻ, không còn là một con người hoàn chỉnh nữa rồi. Cậu chỉ có thể thu được cảm giác thư thái từ bên trong những lần điều giáo đầy đau đớn kia, tựa như cảm xúc của cậu có hay không đều không quang trọng vậy.
Việc khiến chủ nhân vui sướиɠ mới là thứ được đặt lên hàng đầu.
Khúc Xuyên vươn tay đăt lên trên căn dương cụ của mình chậm rãi đè ép nhào nặn, nhưng loại an ủi bản thân một cách ôn nhu này lại không thể khiến cậu đạt được kɧoáı ©ảʍ thậm chí trong mơ hồ còn có chút khiến cho cậu chán ghét. Cho dù cậu đang ngậm căn ngọc hành của tiên sinh khiến cho kɧoáı ©ảʍ của mình dâng trào đến mức nào đi nữa thì khi cậu chạm vào cố gắng an ủi nơi đó, nơi đó vẫn chậm rãi biến mềm lại như trước.
Cậu vẫn không thể làm được...
"Nhắm mắt lại." Giọng nói của tiên sinh vang lên bên tai cậu, liếc mắt nhìn xuống ra lệnh cho cậu: "Ngón tay ma sát đầu nhũ đi, hãy tưởng tượng đó là ta đang vuốt ve ngươi, là ta đnag chi phối thân thể của ngươi..."
Khúc Xuyên nghe lời nhắm mắt lại, vươn ngón tay lên đặt ở trước ngực.
Rất nhanh, những tưởng tượng liên quan đến tiên sinh đã được cậu đáp lại.
Một bên vừa khẩu giao cho tiên sinh, một bên tự ảo tưởng rằng bản thân đang được tiên sinh vuốt ve, rất nhanh căn dương cụ của cậu cũng đã có phản ứng bắt đầu trở nên nóng rực.
Khúc Xuyên rất thích cảm giác này, loại cảm giác chuyện gì cũng không cần suy nghĩ mà chỉ cần vâng theo mệnh lệnh của tiên sinh thì mọi thứ đều sẽ trở nên tốt lên.
"Hiện tại, ngậm viên cao hoàng vào đi, dùng sức hô hấp, cảm thụ hương vị của ta."
Tiên sinh tiếp tục hướng dẫn cho cậu, âm thanh không nặng không nhẹ khiến người khác không thể nghe ra bất kỳ du͙© vọиɠ cùng kɧoáı ©ảʍ nào.
Một cảm giác lo lắng không khỏi quét sạch cảm xúc của Khúc Xuyên.
Cậu hé miệng nhẹ nhàng ngậm lấy túi tinh kia.
Trong mũi cậu đều tràn ngập hương vị của tiên sinh, xúc cảm ẩm ướt của những sợi lông khiến cậu có một loại cảm giác hít thở không thông.
Cậu mở lớn miệng ra hô hấp, nổ lực đem căn tính khí của tiên sinh cắm sâu vào trong cuống họng mình.
Híp mắt say mê chìm đắm vào nó tựa như vừa hít phải một chất gây nghiện nào đó giống như ma túy cậy——
Tính nghiện cắt không đứt, bỏ không được mà chỉ có thể dựa vào tiên sinh mới có thể khiến cậu nhanh chóng đạt được kɧoáı ©ảʍ...
Tim Tiêu Hành khẽ động.
Anh hiểu rõ chỉ cần mình nguyện ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể thao tiến vào bên trong cánh mông mềm mại của thầy, đem người này vùi lấp vào kɧoáı ©ảʍ.
Khối thân thể đầy da^ʍ đã này nhất định sẽ tích cực khiến anh hài lòng.
Anh ấy sẽ khóc, sẽ rêи ɾỉ, dưới tình huống anh đùa bỡn cái đầu nhũ đang sưng tấy kia mà bắn tinh...
Có điều cậu không muốn chỉ có một mình cậu được thõa mãn.
Anh muốn người trước mặt thành kính dâng lên tất cả cho anh.
Đó mới là thứ mà Tiêu Hành mong muốn.
Anh nhìn gương mặt vì tìиɧ ɖu͙© mà nhuộm một màu đỏ ửng kia của Khúc Xuyên nói cho cậu biết: "Ta thích xem ngươi tự đùa bỡn bản thân đồng thời cũng vì bản thân tự chơi đùa mình mà bắn tinh. Đây là màn biểu diễn chỉ có thể để cho ta thưởng thức, cho nên hãy làm cho thật tốt đồng thời hưởng thụ nó đi."
Khúc Xuyên cảm giác căn dương cụ của mình có chút sưng lên dùng một loại tốc độ không thể tưởng tượng được mà dâng trào.
Tiên sinh nói ngài muốn hưởng thụ nó...
Bộ phận đã mất đi cơ năng kia lại một lần nữa trở về thân thể của nó. Khúc Xuyên nhắm mắt lại, ngón tay chậm rãi nhào nặng trước ngực, vê làm đầu nhũ đã trở nên cứng rắn kia.
Tại đầu nhũ bên phải cảm giác chết lặng chỉ còn lại vết sẹo kia dưới những ảo tưởng của cậu về tiên sinh lại một lần nữa trở nên nhạy cảm, ngón tay lướt qua, cảm giác xung sướиɠ xa lạ lại một lần nữa dẫn phát khiến cậu run lên từng trận.