Tống Tương mò ra cằm suy nghĩ một chút, khóe miệng hơi nhếch lên hình dung một cách nghiêm túc: "Cậu ta sao, là cái lão yêu tinh. Tính tình rất cứng rắn, chỉ cần thao sướиɠ thì sẽ ngoan, cực kỳ mê người."
Tiêu Hành cũng không có ý kiến gì với cữu cữu nhà mình, anh nhấp một ngụm trà rồi lại đặt cốc trà vào trên dĩa. Trên món đồ sứ mỏng như giấy dính một lớp nước trà màu nâu đỏ tựa như một giọt máu rơi trên nền tuyết trắng.
Cho tới hiện tại Tống Chương cũng chưa từng có bộ dạng của một tiền bối nên có, chỉ có tướng mạo cùng khí độ là cực kỳ doạ người.
Ông ta mang theo tâm lý ấu trĩ cùn lòng hiếu kỳ cực kỳ xấu xa mà liếc mắt nhìn về phía lầu hai: "Mang ra xem thử một chút?"
Tiêu Hành cau mày: "Hiện tại không được."
"Cậu cũng không thể khiến cậu ta không gặp người khác suốt đời được?" Tống Tương không phản đối.
Tiêu Hành nhớ tới khoang miệng ướŧ áŧ tối qua đã ngậm thứ đó của anh vào, môi lưỡi linh hoạt dạo chơi trên ngọc hành, còn có đôi mắt nhát gan kia bị du͙© vọиɠ tràn ra bao trùm lấy...
"Cũng không phải không được."
Anh nói.
Nhốt Khúc Xuyên cả đời ở nơi này, để cho cuộc sống sau này của cậu chỉ có thể nhìn thấy một mình anh, chỉ có thể dựa vào chính anh vậy cũng không có gì là không tốt.
Tiêu Hành mím mím khỏe môi, hơi nheo mắt.
Tống Tương cũng không ở lâu.
Trông có vẻ rất vội, chỉ mới qua một tiếng mà đã nhìn đồng hồ tới bảy tám lần, tám phần mười là muốn chạy đi gặp vị lão yêu tinh câu nhân kia rồi.
Sau khi tiễn Tống Tương, Tiêu Hành lên lầu hai.
Thời điểm anh mở cửa ra, gian phòng là một màu đen kịt, rèm cửa sổ dày nặng đã chặn hết phần lớn ánh sáng.
Khúc Xuyên cuộn tròn trên đất không nhúc nhích, sau khi nghe thấy tiếng anh lại gần mới chậm rãi ngồi thẳng người dậy.
"Tiên sinh..."
Dùng giọng nói khô khốc gọi cậu, cùng với đó là tiếng rêи ɾỉ ngộp ngạt phát ra từ trong cổ họng.
Y tứ hàm xúc hết sức rõ ràng.
Lại đang phát tao rồi đi.
Tiêu Hành nghĩ.
Anh dùng vẻ mặt không hề có cảm xúc mà kéo rèm cửa sổ ra, để cho bộ dạng dâʍ đãиɠ thối nát lại mềm mại tràn ngập du͙© vọиɠ của Khúc Xuyên toàn bộ phơi bày dưới ánh mặt trời.
Khúc Xuyên rụt lại, run rẩy giơ cánh tay lên, che mắt.
"Làm sao vậy?" Tiêu Hành biết rõ còn hỏi.
"Tiên sinh... Tôi... Tôi có thể ăn ngọc hành của ngài không?"
Hai gò má ửng đỏ ẩm ướt mồ hôi, tìиɧ ɖu͙© hoàn toàn hiện ra trong đôi mắt.
Toàn bộ đều hiện ra dưới ánh sáng của mặt trời ánh lên mắt anh.
Tiêu Hành ngồi lên trên chiếc giường màu trắng kia tách hai chân ra, dùng tư thế ở trên cao nhìn xuống mà vẫy tay với Khúc Xuyên: "Lại đây."
Nghe thấy mệnh lệnh này, Khúc Xuyên vội vã dùng đầu gối bò đến giữa hai chân tiên sinh.
Sàn nhà cứng rắn khiến đầu gối cậu rất đau.
Nhưng mà cho dù có đau cũng không thể giải được con nghiện khó nhịn.
Nhất định phải là món đồ bên trong đũng quần của tiên sinh mới được.
Hắn như một loài động vật ngây thơ ngu ngốc bởi vì không chống đỡ được sự mê hoặc của miếng mồi ngon trước mặt mà cam tâm tình nguyện tiến vào bên trong cạm bẫy.
Tiên sinh đặt lên mái tóc ẩm ướt đầy mồ hôi của cậu im lặng không lên tiếng động mà đặt khí cụ vào trong miệng cậu.
Căn ngọc hành mềm mại kia còn chưa cương nhưng mà diện tính đã khá lớn.
Khoang miệng lập tức bị thao khai, món đồ trong miệng cậu cũng nhanh chóng nở lớn trở nên cứng rắn, dưới sự liếʍ láp kỹ càng của cậu món đồ dữ tợn kia càng thêm ướŧ áŧ kiều diễm.
Ban nãy ở trong bóng tối cậu đã nhịn rất lâu rồi, hiện tại bị du͙© vọиɠ phản lại càng bành trướng hơn.
Cậu tựa như mất đi lý trí mà cực kỳ tập trung nuốt cái món đồ vật dữ tơn kia, mỗi một lần nuốt vào qυყ đầυ khổng lồ kia đều cắm vào trong nơi sâu nhất của yết hầu.
Tiêu Hành mặt không cảm xúc mà nhìn cậu, một tay mở nút buộc của bộ pijama khiến cho bộ ngực trắng nõn cường tráng lộ ra.
"Tiên sinh, như vậy có được không?"
Khúc Xuyên đỏ mặt thở dốc, nhẹ nhàng nhả căn ngọc hành ở trong miệng ra nhẹ nhàng nắm ở trong tay, cặp mắt ướŧ áŧ mà hỏi anh.
Bộ dáng cực kỳ đáng thương.
Ngón tay đang cầm lấy tính khí của anh rất trắng nhưng lại chẳng hề đẹp đẽ. Đem từng ngón từng ngón tay đang đặt trên ngọc hành của anh ra mà so sánh là có thể thấy rõ nhất.
"Có thể."
Tiên sinh trả lời cậu bằng giọng điệu lạnh nhạt, không có chút bộ dáng được thoải mái nào.
Khúc Xuyên suy nghĩ một chút, lại duỗi đầu lưỡi ra linh hoạt tiến vào chăm sóc hai viên cao hoàn nghiêm túc liếʍ láp.
Thật là biết liếʍ.
Khóe môi Tiêu Hành cong lên một nụ cười sắc béng, âm lãnh nở nụ cười.
"Ôn Kỳ dạy ngươi sao?"
Khúc Xuyên sửng sốt hết một giây, sau đó thành thực gật đầu.
Không có gì phải che giấu cả. Tất cả mọi người biết đến cậu là một con cẩu bị Ôn Kỳ chơi đến hỏng.
Vậy mà khi nghe tiên sinh hỏi cậu vẫn cảm thấy khổ sở.
Mặc dù cậu đã rách rưới, dơ bẩn bất kham nhưng mà cậu vẫn có lòng tự trọng.
Nhưng mà kẻ thấp hèn dâʍ đãиɠ, khô khốc héo úa kia lại chính là cậu.
Đồ đê tiện chỉ có thể dựa vào việc liếʍ dương cụ của nam nhân mới có thể sống cũng chính là cậu...