Khẩu Dục

Chương 8: Tự mình ngậm vào

Khúc Xuyên chôn ở trong tấm chăn mềm mại, tỉ mỉ ngửi mùi hương nhàn nhạt trên gối.

Thân thể giống như càng ngày càng nóng, cổ họng cũng phát khô, muốn được thứ gì đó chen vào, mạnh mẽ đâm thẳng vào trong cổ họng.

Cậu lén lút mím mím ngón tay, nhưng mà ngón tay quá ngắn, độ thô cũng không đủ.

Khúc Xuyên nhẫn nại, ngay cả hô hấp cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, muốn để cho Tiếu tiên sinh nghĩ là mình đã ngủ, chờ sau khi ngài ấy rời đi thì cậu lại lặng lẽ giải quyết.

Đại khái có lẽ là do cậu giấu chưa đủ kỹ cho nên vẫn bị tiên sinh phát hiện.

"Ngủ không được sao?"

Giọng nó lạnh nhạt vang lên lúc này tựa như có thể khiến cả người cậu nóng ran lên, Khúc Xuyên nhẹ nhàng nhấc góc chăn lên nhỏ giọng nói: "Tiên sinh, tôi, tôi có tính nghiện..."

Tiếu tiên sinh xoay người, đưa lưng về phía ánh đèn mềm mại, dùng giọng nói trầm thấp thuần hậu chầm chậm hỏi cậu: "Cho nên, cậu muốn làʍ t̠ìиɦ sao?"

"Làm, làʍ t̠ìиɦ?"

Khúc Xuyên sợ hãi rụt lại.

Đã rất lâu rồi cậu chưa nghe lại hai từ này .

Ôn Kỳ nói, cẩu chỉ có thể gọi là giao phối, không được gọi là yêu.

"Tôi muốn một cây âm hành, ngậm vào là được rồi..." Khúc Xuyên liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc, ánh mắt nhìn về phía tiên sinh như được dát lên một tầng kim quang, ngại ngùng mở miệng, "Cái vật ở trong túi kia là được."

Tiếu tiên sinh trầm mặc một lát lại động thân bật cho ánh đèn sáng lên một chút nói: "Cái kia quá bẩn rồi."

Vẫn là thanh âm trầm thấp hoa lệ, giọng nói cộng với hơi thở phát ra cực kỳ êm tai.

Tiên sinh cởi dép lê, dựa lên trên giường, trên người đều là hương tùng mộc.

"Đó là thứ mà Ôn Kỳ đưa cho cậu sao? Tôi không thích cậu dùng đồ của người khác."

Khúc Xuyên cũng không hiểu vì sao chỉ nghi hoặc nhìn vào đôi mắt thâm thúy lạnh buốt của tiên sinh.

"Vậy... Tôi thử nhịn một chút." Cậu ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng lại có chút không chắt chắn.

Có lần cùng nhau điều giáo, Ôn Kỳ đã tiêm cho cậu một loại thuốc kí©ɧ ɖụ© hàng nhập khẩu sau đó dùng que châm niệu đạo chặn lại đường tiểu của cậu, lại lệnh cho cậu khẩu giao cho những người ở nơi này, nhất định phải chờ tới khi tất cả mọi người đều bắn ra, thì cậu mới có thể bắn.

Tầm mắt bị khăn bịt mắt che lại, hai tay bị trói chặt ở sau lưng. Khúc Xuyên không biết đến tột cùng thì có bao nhiêu người, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân ầm ĩ của những người bên cạnh mình hết tới rồi lại đi.

Thân thể cậu sớm đã bị dạy dỗ đến mức cực kỳ mẫn cảm, lại bị bắt dùng thuốc vì thế căn bản không cần phải kí©ɧ ŧɧí©ɧ cũng có thể không tự chủ nổi mà bắn tinh.

Nhưng mà thời điểm sắp phát tiết ra ngoài lại bị kim châm đang cắm trong niệu đạo chặn lại toàn bộ, sử dụng dược vật cưỡng chế khiến âm hành cương cứng qua chưa được bao lâu đã phình lên thành màu tím.

cậu không còn nhớ rõ bản thân mình là ai nữa, lại càng không biết bản thân đang làm gì, trong đầu chỉ còn dư lại tính dục, trong miệng bị vô số dươиɠ ѵậŧ ra ra vào vào.

Cuối cùng thì cái cây châm niệu đạo cũng được rút ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ chứa bên trong cũng theo đó mà tuông trào một cách mạnh mẽ, kèm theo đó là từng đợt co giật cùng mất khống chế*, những vệt vàng vàng trắng trắng chảy đầy người...

(Mất khống chế ở đây nó giống với câu trên nôn dưới tháo á.)

Sau lần đó cậu liền biến thành như vậy, lúc nào cũng muốn hàm chứa dươиɠ ѵậŧ trong miệng mới có thể thư giải từ từ cảm giác nghiện đầy nghiêm trọng này.

Cậu cũng đã từng thử nhẫn nại qua nhưng mà căn bản cậu không làm được.

Kɧoáı ©ảʍ dâʍ ɭσạи đến cực điểm là tính vĩnh cửu, nó cũng giống như ác ma vậy, lúc nào cũng chi phối lấy cậu.

cậu đã sớm hư thúi, linh hồn cũng trở nên đê tiện.

Nhưng mà Tiếu tiên sinh đối xử với cậu rất tốt, Khúc Xuyên không muốn ngài nhìn thấy bản thân cậu như vậy...

Hình như ánh đèn cũng sáng lên đôi chút, tiên sinh nhích lại gần, bàn tay lành lạnh đặt lên trên trán cậu.

Khúc Xuyên bám vào góc chăn, kinh hoảng nhìn tiên sinh nhà mình, đôi môi ngập ngừng muốn nói nhưng lại không thể nói ra bất kỳ lời nào.

Quá gần rồi.

Mùi hương của Mộc Tùng bao phủ lấy cậu.

"Ngậm của ta được chứ?" Tiên sinh nhàn nhạt hỏi, khóe miệng tựa như khẽ khàng cong lên.

Khúc Xuyên không dám trả lời, khí chất của Tiếu tiên sinh quá cao lãnh tựa hồ như ai cũng không có khả năng xâm phạm người.

Tiên sinh nhìn chằm chằm cậu trong phút chốc sau đó trầm mặc vén tấm chăn lên vẫy vẫy tay với cậu.

"Lại đây."

Khúc Xuyên nghe lời bò qua, ngoan ngoãn quỳ giữa hai đùi tiên sinh.

"Đem quần của ta cởi ra, tự mình ngậm thử bên trong vô."

Tiên sinh dựa vào đầu giường, dùng khẩu khí như mọi ngày, chầm chậm mà lạnh nhạt.

Khớp xương tay rõ ràng nằm lấy tay cậu, hơi hơi dùng sức đã có thể kéo cậu lại gần.