Tôi Thật Sự Không Muốn Giành Lấy Nam Chính

Quyển 3 - Chương 7: Cho cắn một miếng

Edit : Hannah

Trời dần dần tối, Mục Tinh Thần liền gấp không chờ nổi bò ra quan tài rửa mặt, cầm bàn chải đánh răng đem hai tiểu răng nanh đánh trắng nõn sạch sẽ, lúc này mới vừa lòng sửa sang lại quần áo, che lại cái bụng nhỏ lại bắt đầu kháng nghị rời đi nhà, đi theo mùi vị ngọt ngọt trong không khí

Cậu cũng muốn đi nhanh lên , nhưng lại nghĩ tới sự việc đêm hôm qua, chỉ vừa vặn trấn an dạ dày không ngừng kháng nghị , thế cho nên hiện tại đi có chút nhanh, biết đâu lại có thể được cho cắn một miếng.

Vẫn là quán cà phê kia, Arlos ngồi dựa cửa sổ , ngón tay có chút thất thần nhẹ nhàng đánh mặt bàn, cà phê trên bàn còn không có động quá.

Anh đương nhiên không phải đối với tiệm cà phê này yêu sâu sắc, mà là có dự cảm, tại đây đợi khả năng sẽ gặp được tiểu kẻ điên.

Thất thần ở tiệm cà phê chờ đến cà phê hoàn toàn lạnh, Arlos rốt cuộc từ trong đám người nhìn thấy tiểu kẻ điên thở hổn hển chạy chậm hướng tiệm cà phê chạy tới , đối phương vào cửa hàng lén lút nhìn về phía mình, Arlos bắt đầu hoài nghi tiểu kẻ điên ở trên người anh gắn cái máy định vị.

Nếu không sao có thể lúc nào cũng tìm được anh chính xác như vậy?

Đi gần hai giờ mới đi đến nơi này Mục Tinh Thần gian nan hô hấp, ở trong đầu cùng hệ thống lên án, "Rõ ràng vai chính thụ thân thể tốt như vậy, còn có thể dễ như trở bàn tay trèo tường vào nhà đánh ngất Arlos, vì cái gì đều là quỷ hút máu, tôi đi bộ cũng mệt như vậy.?"

"Ký chủ cũng nói a, hắn là vai chính thụ, ký chủ cậu chỉ là người qua đường giáp, thân thể như thế nào có thể so cùng vai chính thụ ."

Mục Tinh Thần trầm mặc hai giây, cảm thấy hệ thống nói phi thường có đạo lý, lại hâm mộ lại bi thương tiếp tục thật cẩn thận hướng Arlos bên kia tới, mới vừa tính toán ở phụ cận tìm vị trí ngồi xuống, vừa chuyển đầu liền cùng một đôi thâm thúy ôn nhu mắt lam đối diện.

Arlos trơ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ trắng nõn chậm rãi hiện lên rặng mây đỏ, bộ dáng kinh hoảng thất thố tựa như bị trảo bao xấu hổ , cùng tối hôm qua đè ở trên người anh, ở trên cổ anh làm càn liếʍ hút ra một đám dấu hôn phảng phất không phải một người.

"Lại đây."

Mục Tinh Thần sờ sờ mặt nóng bỏng , cũng không hiểu được rõ ràng không tính là người sống là quỷ hút máu, như thế nào còn có thể đỏ mặt .

Nghĩ đến chính mình tối hôm qua trộm uống máu Arlos, Mục Tinh Thần liền thập phần chột dạ, bước chậm chạp đi đến bên cạnh anh, ngón tay khẩn trương dây dưa, "Tới, tới."

Arlos kéo ghê bên người "Ngồi."

Mục Tinh Thần đỏ mặt ngoan ngoãn ngồi xuống,mùi hương thuộc về Arlos tức khắc xông thẳng vào trong mũi, chờ cậu phản ứng lại khuôn mặt nhỏ tiến đến trên vai anh, lại bị một bàn tay to ấm áp nắm cằm.

Tiếp xúc gần gũi như vậy , Arlos hô hấp gian là có thể ngửi được một cổ hương nhàn nhạt , anh ánh mắt tối sầm vài phần, chợt hỏi, "Muốn cắn tôi?"

Bị nhéo cằm Mục Tinh Thần biên độ nhỏ gật đầu, "Muốn, anh thơm quá a nha ~"

"Lộ răng nanh ra cho tôi xem."

Mục Tinh Thần gấp không chờ nổi hé miệng hướng anh triển lãm tiểu răng nanh nhỏ xinh, hai tròng mắt long lanh tràn đầy khát vọng không thể che giấu được , ánh mắt cực nóng làm Arlos nhìn mãi không thôi.

Arlos trầm mặc nhìn chằm chằm hai tiểu răng nanh hồi lâu, mới ở ánh mắt phá lệ chờ mong của Mục Tinh Thần buông tay, ngón tay điểm điểm mặt bàn, "Bò lên bàn."

"Vì cái gì a?" Rõ ràng trong miệng còn đang hỏi vì cái gì, Mục Tinh Thần cũng đã bò lên, còn không có quên nghiêng đầu hỏi, "Anh hôm nay đồng ý cho tôi cắn một miếng sao?"

Thanh âm lễ phép dò hỏi mềm như bông tùy thời có thể hóa thành một bãi nước, Arlos hơi hơi nhíu mi, không nghĩ cùng tiểu kẻ điên nói lời vô nghĩa, đem chính ngón trỏ đưa đến môi đỏ , "Cắn."

Mục Tinh Thần đột nhiên trợn tròn đôi mắt, lập tức chủ động đem ngón tay tự đưa tới cửa tiến vào trong miệng, đầu lưỡi liếʍ liếʍ, mới dùng một loại ánh mắt khát vọng mà thấp thỏm nhìn Arlos, mơ hồ không rõ hỏi, "Thật sự có thể cắn sao?"

Bị liếʍ cơ hồ muốn phản ứng Arlos đau đầu gật đầu, lại cảnh cáo, "Có thể cắn, nhưng không thể liếʍ."

Được cho phép Mục Tinh Thần rốt cuộc khắc chế không được khát vọng, tiểu răng nanh dễ như trở bàn tay đâm thủng ngón tay, trên đỉnh đầu truyền đến thanh âm kêu rên làm cậu lập tức ngước mắt, nhìn anh rũ mắt đôi mắt, cái miệng nhỏ liếʍ ʍúŧ máu.

Ngón tay có thể hút đến mấu rốt cuộc không nhiều lắm, Mục Tinh Thần nuốt biên độ cũng không lớn, nguyên bản đặt bàn tay ôm tay Arlos, thoải mái phát ra từ trong cổ họng rầm rì tiếng thở dốc.

"...... Đừng phát ra âm thanh."

Toàn bộ quá trình ăn cơm giằng co hai phút, nghiệm chứng trong lòng phỏng đoán Arlos giật giật ngón tay, "Đủ rồi."