Đại sảnh lầu một .
Nam nhân khuôn mặt lạnh nhạt ngồi trên ghê, ông thường thường nhìn chằm chằm đồng hồ trên tay, đôi mắt thật sâu, không biết suy nghĩ cái gì.
Tiếng bước chân nhẹ vang lên ở cầu thang , Giang Triệt giương mắt nhìn lại, hơi hơi híp híp mắt.
Thiếu niên xuất hiện ở đầu cầu thang, đôi mắt đào hoa xinh đẹp trốn tránh, cổ thon dài, làm người ta có cảm giá đáng thương , yếu đuối.
“Ba ba.”
Cậu bất an ,sợ hãi lên tiếng, ánh mắt trốn tránh ,sống lưng khẽ run.
Giang Triệt khóe miệng lộ ra không rõ ý cười, vươn tay, nói: “Bé ngoan, lại đây.”
~~~~~
Phòng khám tâm lý.
Bác sĩ Lưu là thanh niên ôn tồn lễ độ , thanh âm ôn nhu làm người ta không phản cảm.
“Giang tiên sinh, Khương Khương, mời ngồi.”
Lưu Cẩn Ý lấy ra sổ khám bệnh, mở ra một tờ, nhìn về phía thiếu niên tái nhợt cười nói: “Khương Khương, không cần khẩn trương, anh chỉ là cùng em tâm sự.”
Giang Khương nhẹ nhàng gật đầu.
Lưu Cẩn Ý kỹ càng tỉ mỉ dò hỏi Giang Khương tình huống ở trường học , hắn vẫn thể hiện gương mặt tươi cười dịu dàng, ánh mắt ngắm nhìn ở trên người Giang Khương.
“Giang tiên sinh, thời gian kế tiếp , tôi yêu cầu cùng Khương Khương đơn độc nói chuyện.”
Giang Triệt gật đầu, đang muốn đứng dậy, thì cảm thấy cánh tay bị níu lại.
Xảy ra chuyện gì?
Giang Triệt lấy ánh mắt dò hỏi.
Tiểu thiếu niên xinh đẹp bộ dáng ủy khuất , nhỏ giọng nói: “Ba ba, con sợ hãi.”
Lưu Cẩn Ý thấy thế mỉm cười, đứng ở một bên đúng lúc nói: “Thoạt nhìn Khương Khương tình huống so trước vài lần muốn tốt hơn nhiều, chắc do có sự quan tâm của người thân, có thể nhanh hơn làm bệnh tình chuyển biến tốt đẹp .”
Giang Triệt nghe vậy nới lỏng mày, vỗ nhẹ nhẹ Giang Khương , tiếp theo mặt vô biểu tình nói: “Nghe lời.”
Lưu Cẩn Ý mang theo cậu vào bên trong phòng, quay người đóng cửa, khóa phát ra hơi không thể nghe thấy một tiếng
Ngoài cửa nam nhân giống như nghe được thanh âm, nhưng là suy nghĩ lại thực mau bị hình ảnh thiếu niên làm nũng thay thế.
Ông mặt mày với người ngoài chưa bao giờ giãn ra, khóe môi khẽ cong lên, dường như ăn đường ngọt ngào .
------
Bên trong cánh cửa.
Lưu Cẩn Ý kéo Giang Khương, đôi tay rời then cửa tay, hơi hơi buông xuống.
“Anh, anh?”
Hắn nghe thấy tiểu thiếu niên chần chờ lên tiếng, trong lòng cào không đau không ngứa .
Xoay người, Lưu Cẩn Ý cười đi đến bên cạnh cậu , ngón tay đẩy tóc mái làm lộ ra gương mặt tinh xảo mười phần .
Thật là đứa nhỏ xinh đẹp a.
Cậu như là cảm giác điều gì đó, theo bản năng mà hoạt động đầu ,Có lẽ là ý thức được động tác của mình không thích hợp, ngay sau đó, cậu lại ngẩng đầu, phấn môi khẽ nhếch: “Anh……”
Thật là đáng thương đến đáng yêu .
Lưu Cẩn Ý suиɠ sướиɠ mà nghĩ.
Trên mặt hắn vẫn là điệu bộ ôn tồn lễ độ , miệng lại nhịn không được giơ lên, nói lời dụ hoặc : “Bé ngoan, anh đến mang em chơi một trò chơi.”
Hắn vén tấm màn phía sau, nơi đó bày biện đồ vật Giang Khương quen thuộc lại xa lạ.
Kia giống con ngựa , Giang Khương hồi là tiểu hồ ly tinh , đã từng thấy hài tử phàm nhân chơi qua. Nhưng là giống cùng món đồ chơi không giống nhau, con ngựa trên lưng không có yên ngựa, lại là có một vật hình trụ thô như tay trẻ con.
Thấy cậu bị da^ʍ cụ hấp dẫn lực chú ý, Lưu Cẩn Ý bưng kín miệng, lại che không được tiếng cười to cất ra.
Thật là, quá có ý tứ.
“Khương Khương, biết đây là cái gì sao?” Lưu Cẩn Ý hỏi.
Cậu giống như mèo nhỏ, phấn môi khẽ nhếch, lắp bắp nói: “Là…… Là ngựa gỗ.”
“Không đúng a,” Lưu Cẩn Ý nói tiếp: “Là món đồ chơi.”
Thấy tiểu hài tử không có phản ứng lại đây, Lưu Cẩn Ý gợi lên một tia cười xấu xa: “Là đợi lát nữa Giang Khương cùng anh chơi trò chơi , dùng đến món đồ chơi.”
Lưu Cẩn Ý trực tiếp đem Giang Khương bế lên tới trên giường, trọng lượng nhẹ nhàng làm hắn hơi hơi sửng sốt một chút, ngay sau đó, hắn vỗ nhẹ nhẹ cậu .
Trong đó ý tứ trấn an làm cậu hơi hơi thả lỏng, cái trán trước tóc rối bị tách ra, khuôn mặt tinh xảo lộ ra.
“Xuy ——” Lưu Cẩn Ý phát ra không rõ ý cười, đem bàn tay hướng phía dưới, đầu ngón tay vào trong quần cậu .
Lòng bàn tay vừa mới tiếp xúc đến làn da ấm ấp , ngay sau đó, cổ tay của hắn đã bị một đôi tay mềm mại mảnh bắt được.
“Ca ca……” Cậu trên mặt đỏ ửng đỏ , nhấp nhấp phấn môi, chần chờ nói: “Anh, anh làm cái gì nha?”
Lưu Cẩn Ý một cái tay khác bao trùm trụ tay cậu , nhẹ nhàng hoạt động, híp mắt cảm thụ được da thịt trong tay bóng loáng .
“Anh cùng Khương Khương chơi trò chơi,” Lưu Cẩn Ý giả vờ nghiêm túc, lại nói: “Khương Khương lại không nghe lời, bất hòa không chơi trò chơi, bệnh liền vẫn luôn tốt không được.”
“Bệnh tốt không được, ba ba liền sẽ không cần em.”
Cậu quả nhiên bị hắn lời này sợ tới mức thu hồi tay, nhỏ giọng nói: “Anh chúng ta tới chơi trò chơi đi.”
Lưu Cẩn Ý một bên cười, một bên nhẹ nhàng mà đem quần áo cậu lột sạch sẽ.
Quần vận động , áo thun sam, qυầи ɭóŧ , Lưu Cẩn Ý đem quần áo tùy ý mà đặt ở một bên, ánh mắt si mê mà nhìn trên cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ giường nằm .
Trước ngực có hai quả anh đào, hắn cúi người xuống ngậm lấy. Thiếu niên bởi vì e lệ mà hơi hơi nhúc nhích hai chân dài thon , hình thái tuyệt đẹp, trắng nõn bóng loáng, xuống chút nữa là mắt cá chân tinh xảo , tinh tế như vậy dường như một bàn tay liền có thể hoàn toàn nắm lấy.
Trong mắt nhưng ở Lưu Cẩn Ý , đẹp nhất là côn ŧᏂịŧ nhỏ trắng nộn , tựa như thiếu niên giống nhau sạch sẽ lại đáng yêu.
Lưu Cẩn Ý lại nhịn không được du͙© vọиɠ trong lòng , đôi tay căng đùi thiếu niên ra , cúi đầu, lại là trực tiếp hôn lên chỗ kia .
“A…… Từ bỏ, từ bỏ……”
Giang Khương nức nở, khóc lóc đẩy Lưu Cẩn Ý.
Cậu hai chân giang rộng, hai chân chi gian đỏ bừng tiểu huyệt theo động tác như ẩn như hiện. Mật huyệt hồng nhạt bị nam nhân liếʍ hút, tựa hồ là cảm nhận được đến cực hạn , tϊиɧ ɖϊ©h͙ giống như suối ào ạt mà phun ra.