Tôi không thể không thừa nhận, Trương Mai rất biết cách chửi rủa người khác hơn tôi.
Cô ta còn nhanh hơn tôi một bước khi đem chuyện này phản ánh lên cấp trên. Nhưng bất ngờ là, cấp trên chỉ truy cứu trách nhiệm của cô ta, mà không động đến tôi.
Tôi rất hy vọng có thể tự mình hỏi rõ nguyên nhân, nhưng khổ nỗi không có cơ hội thích hợp. Mãi đến khi hết giờ làm về nhà, tôi và Lê Bằng cùng nằm trên một chiếc giường, động chân động tay xong xuôi, cuối cùng tôi cũng tóm được cơ hội để chuyện trò.
Tôi nói: “Hôm nay tại sao anh lại bảo vệ em? Chẳng phải anh vẫn luôn để mặc em tự sinh tồn sao?”.
“Hóa ra em luôn coi anh như vậy à, em làm anh đau lòng quá.”
“Sự thật đã chứng minh mà, thái độ của anh đối với em ở công ty rất kỳ lạ, đến một nụ cười cũng không bao giờ có.”
Bí mật giữa tôi và Lê Bằng cũng được coi là đi cửa sau, nó thuộc vào diện tuyệt mật.
Làm chuyện xấu thường khiến người ta chột dạ, vì sợ người khác nhận ra tình cảm chúng tôi dành cho nhau, những người khác phạm lỗi chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích của tổ, Lê Bằng thường tỏ ra điềm nhiên vờ như không thấy, nhưng nếu tôi phạm lỗi, Lê Bằng sẽ nghiêm khắc phê bình, khiến tôi luôn xị mặt với anh sau khi hết giờ làm.
Chuyện của Trương Mai lần này, biểu hiện của Lê Bằng nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi cảm thấy vừa mừng vừa lo khi được che chở như vậy.
Anh giải thích: “Tiểu Trương thuộc tổ đối lập, không thuộc phạm vi lợi ích anh quản lý, nên anh tuyệt đối không suy xét, còn em… Lợi ích của bà xã đại nhân chắc chắn phải bảo vệ!”.
Bình thường, Lê Bằng không phải là người biết nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng khi tôi tỏ ra nghi ngờ anh, anh lại giống như một chiếc kẹo mυ'ŧ vị vải thiều, ngọt đến phát ngán.
Mặt khác, kẹo mυ'ŧ không ám chỉ bất cứ điều gì.
Trong lúc Lê Bằng ra khỏi giường chuẩn bị bữa tối, tôi gọi điện cho Miumiu kể lại mọi chuyện.
Cô ấy nói, mình và Trâu Chi Minh rất hợp nhau, nhưng để trở thành người yêu thì còn phải vượt một chặng đường dài.
Tôi hỏi, Trâu Chi Minh có phải là thách thức lớn nhất mà cô ấy từng gặp?
Cô ấy nói, vần đề không nằm ở chỗ khó khăn, mà là giữa họ không hề có sự rung động. Những người đàn ông như vậy có thể làm chồng, làm cha nhưng không thể phát triển thành tình nhân.
Tôi nói, chồng chẳng phải là phiên bản chuyển hóa và tăng cấp từ tình nhân sao?
Cô ấy nói, chồng là người thân, còn tình nhân là kẻ thù. Ở cùng người thân cảm thấy ấm áp, còn ở chung với kẻ thù cảm thấy rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Tôi rất mơ hồ, một lần nữa phải làm quen lại với Miumiu.
Khi tôi định nói với Miumiu rằng tình yêu không phải là yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, Miumiu lại đột nhiên hỏi tôi đã đọc kết thúc của chuyện Doraemon chưa.
Tôi nói là chưa, đã rất nhiều năm rồi tôi không đọc Doraemon, không phải vì tôi không còn yêu thích, mà bởi vì quá thích nên tôi không dám đọc tiếp. Đó là giấc mơ đẹp nhất của thời thơ ấu, tôi không nỡ phá hϮg. Bởi vì con người một khi đã ra ngoài xã hội, sẽ mất đi nhiều tưởng tượng đẹp nhất thuở ban đầu, giống như chiếc túi thần kỳ của Doraemon, lúc còn nhỏ mơ ước có được một chiếc, thậm chí còn trèo vào ngăn kéo bàn làm việc mong ước được vượt thời gian, lớn lên rồi mới phát hiện, thứ mà chiếc túi thần kỳ đó đựng không phải là bảo bối, mà là sự tham lam.
Miumiu nói, bên ngoài đồn có hai kết cục, kết cục thứ nhất vấp phải rất nhiều sự công kích từ phía độc giả, mọi người muốn tin vào cái kết thứ hai hơn.
Tôi hỏi hai kết cục đó thế nào, cô ấy nói, kết cục thứ nhất cho rằng thế giới này không hề có Doraemon, cũng chẳng có túi thần kỳ, nhân vật chính Nobita mắc bệnh tự kỷ nặng đang ở trong bệnh viện tâm thần, mọi kí ức tốt đẹp nhất của cậu ta đều nằm ở thời thơ ấu và Doraemon chỉ là một nhân vật hoang tưởng.
Kết cục thứ hai thì cho rằng, Doraemon hết pin, nhân vật chính Nobita đã cố gắng học tập vì nó, hy vọng một ngày nào đó sẽ tìm lại được Doraemon. Rồi một hôm, cậu ta gọi vợ đến phòng thí nghiệm, nói với cô ấy rằng: “Anh sẽ bấm nút”, thế rồi kỳ tích xuất hiện. Doraemon tỉnh lại, và câu đầu tiên cậu ấy nói là: “Đã làm xong bài tập chưa?”.
Miumiu hỏi xem tôi tin vào cái kết thúc nào.
Tôi nói, tôi thà tin vào cái thứ hai, nhưng tôi biết trên thế giới này chỉ có kết cục thứ nhất mới có khả năng xảy ra.
Tôi và Miumiu cùng ôm lấy điện thoại và khóc, khóc ầm ĩ, khiến Lê Bằng phải chạy vào phòng ngủ.
Anh hỏi tôi: “Em yêu, em sao thế!”.
Tôi bỏ điện thoại xuống, sà vào lòng anh, dùng hành động nói cho anh biết thế nào là hổ đói vồ mồi.
Tôi hỏi: “Nếu một buổi sáng em tỉnh dậy, phát hiện tất cả đều chỉ là mơ, không có anh, không có gia đình này, chỉ có một ông bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang lạnh lùng nói với em, em là một bệnh nhân mắc chứng hoang tưởng… Anh nói xem, em sẽ phải thế nào đây?”.
Lê Bằng hỏi tôi, ý nghĩ này xuất phát từ đâu.
Tôi nói, tôi cũng không biết.
Anh ôm lấy tôi, an ủi rất lâu, nhưng cho dù anh véo má tôi đến đau điếng, cũng không khiến tôi xua tan được nỗi lo sợ trong lòng.
Tôi nghĩ, khi hạnh phúc đến quá dễ dàng, điều đáng sợ nhất không phải là không được bền lâu, mà là sẽ mất nhau mãi mãi. Trên thế giới này, không gì có thể tồn tại vĩnh hằng như “mất đi”.
Tối hôm đó, Lê Bằng đã thề rằng sẽ làm Doraemon cả đời của tôi, tôi biết anh đang dỗ dành tôi, cũng giống như phụ nữ hỏi đàn ông có thể hái sao cho mình hay không, nếu đàn ông nói “có”, thì chắc chắn đó là nói dối, nhưng thứ mà phụ nữ muốn nghe lại chính là những lời nói dối.
Tối hôm đó, thời gian trôi qua rất nhanh, chúng tôi cùng ngồi trên sofa xem ti-vi.
Anh tựa người vào sofa, hễ co chân lên, lại bị tôi kéo xuống, tôi gối lên đùi anh ăn khoai tây chiên, thỉnh thoảng anh lại bón một ngụm cô ca cho tôi, nhưng khi anh muốn uống trộm tôi rất lạnh lùng nói một câu: “Uống cô ca sẽ gϊếŧ chết t*ng trùng”, anh lập tức bỏ xuống, mặt đầy vẻ bất bình, hỏi tôi: “Em có căn cứ khoa học không?”, tôi nói: “Anh có thể thử mà”.
Có những chuyện cho dù bán tín bán nghi cũng sẽ không dám thử, giống như việc chơi gái. Nếu đàn ông nghi ngờ cô nàng đó mắc căn bệnh thế kỷ, thì cho dù cô ta có hấp dẫn đến mức nào, cũng sẽ không dám thử, trừ khi anh ta cũng mắc căn bệnh thế kỷ, đồng bệnh tương liên, thì lại là chuyện khác.
Kết quả là, Lê Bằng quả nhiên không dám thử.
Buổi tối trước khi ngủ, tôi bị Lê Bằng bế lên giường, anh dỗ dành tôi đi đánh răng, tôi quay người đi, sống chết không nhúc nhích, anh lại bế tôi vào nhà tắm, nhét bàn chải đã được bôi thuốc trước đó vào miệng tôi.
Anh nói: “Cô ca là đồ uống có ga, không tốt cho răng, mau đánh răng đi!”.
Tôi nhìn người phụ nữ đang nghiến răng nghiến lợi trong gương, nhanh chóng chấp hành mệnh lệnh.
Lên giường lần nữa, tôi mới nhớ ra hình như có một vấn đề quên chưa hỏi, có liên quan đến bông hồng kia. Thứ kinh khủng hơn cô ca có thể gϊếŧ chết t*ng trùng đó là che giấu kẻ thứ ba.
Nhưng khi tiếng nói của tôi cất lên, tôi lại hỏi về một vấn đề khác.
Tôi hỏi: “Nếu anh là một kẻ hϊếp da^ʍ muốn ra tay với em, em lừa anh rằng em mắc bệnh thế kỷ, hy vọng anh sẽ buông tha, anh đoán em sợ nhất phải nghe câu gì?”.
Lê Bằng không trả lời được.
“Vậy anh nói cho em biết, nếu em nói như vậy, anh có tin không?”
“Anh không tin.”
Tôi hỏi tại sao.
“Nếu sự thật là vậy, em chắc chắn hy vọng anh sẽ bị lây, thế gọi là ăn phải quả đắng.”
Tôi gật đầu, cảm thấy anh nói có lý, sau đó tiết lộ đáp án nói: “Em sợ anh sẽ nói với em rằng: Ồ, trùng hợp quá, anh cũng mắc căn bệnh đó”.
Lê Bằng nhếch mép, nửa muốn cười nửa không, rồi tắt đèn, chui vào chăn của tôi, nói: “Bà xã, anh cũng mắc bệnh nan y đây, em mau chữa giúp anh đi”.