Tôi thấy tôi cần phải kể với mẹ chuyện tình cảm của tôi hiện nay, nhưng nói thế nào lại là cả một vấn đề.
Mẹ tôi là người phụ nữ trung niên đã chịu nhiều tổn thương trong tình cảm, bà đang ở vào giai đoạn tiền mãn kinh và sắp ly hôn, nên có lẽ rất khó để chấp nhận sự thật rằng tôi đang giẫm lên vết xe đổ của bà, vì vậy tôi quyết định sẽ kể câu chuyện với nội dung ngược lại.
Bạn biết đấy, một câu chuyện được kể ngược thường đem lại cho bạn nhiều điều bất ngờ.
Tôi nói: “Mẹ, con đã tìm được một người tốt hơn Trương Lực, khôi ngô tuấn tú, giàu có, lại chung thủy”.
Mẹ tôi vừa nghe thấy vậy liền đặt xẻng lật xuống, nhìn tôi một cách nghiêm túc: “Trên đời này có người đàn ông nào chung thủy sao? Con ấm đầu rồi”.
“Anh chàng này khá chung thủy, anh ấy đã cất công tìm bạn gái mình cả tháng nay, nhưng bạn gái anh ấy không biết trân trọng điều đó, lại còn đi cưới một anh chàng củ cải lăng nhăng, con nghĩ, con sẽ thay cô ta trân trọng anh chàng này.”
“Trước khi lấy mẹ, bố con đã thích một người phụ nữ khác, người phụ nữ đó chê bố con nghèo nên đi lấy người khác, nhưng đến nay bố con vẫn không thể quên được cô ta. Con không sợ anh chàng đó cũng không quên được cô người yêu cũ sao?”
“Con thà chấp nhận việc anh ấy không quên được người cũ, chứ không mong sau này anh ấy lại có kẻ khác.”
Giống như bố tôi vậy, ông không quên được mẹ, nhưng cũng đã tìm được một người mới như ông kỳ vọng, ông thật tài giỏi.
Mẹ không tranh luận với tôi vấn đề này nữa, bà chỉ nói mỗi một câu: “Đường dài mới biết sức ngựa”.
Tôi cười, nói đế vào: “Đúng rồi mẹ ạ, thực ra trước khi Trương Lực yêu người khác, con đã có cảm tình với anh chàng Vưu tiên sinh này rồi”.
Mẹ nhìn tôi một cái, dường như trút được một gánh nặng: “Thế cũng tốt, thà con gái mẹ làm tổn thương người khác, còn hơn để người khác làm tổn thương con”.
Xưa kia vào cuối triều nhà Thanh, trọng thần Tăng Quốc Phiên từng hạ lệnh cho Lý Thứ Thanh đưa quân đi đánh trận, Lý Thứ Thanh xuất quân trận nào thua trận đó. Khi Tăng Quốc Phiên vạch tội Lý Thứ Thanh đã viết bốn chữ: “Càng chiến càng bại”, sau đó Nhất Mộc Liêu đã cầu xin cho Lý Thứ Thanh và đổi vị trí của bốn chữ đó thành “Càng bại càng chiến”. Nhờ vậy mà Lý Thứ Thanh đã thoát tội chết.
Chỉ cần mẹ tôi không phải canh cánh trong lòng vì chuyện “tôi bị đá”, thì lời nói dối thiện chí chính là thứ đáng yêu nhất.
Kết thúc câu chuyện, mẹ tôi lấy ra một cuốn sách, đó là tác phẩm mới của Hòa Mục có tên Giải mã đàn bà. Đây là cuốn kế tiếp sau tập sách Điều khiển đàn ông.
Mẹ nói: “Mẹ luôn ngưỡng mộ những người đàn ông như Hòa Mục, bởi cậu ấy là người trung lập. Cậu ấy có thể đứng ở góc độ của đàn ông để giúp họ lên tiếng, nhưng cũng có thể đứng ở góc độ đàn bà để thấu hiểu phụ nữ”.
Tôi nói: “Cũng có thể Hòa Mục là một người phụ nữ. Chỉ có phụ nữ mới có thể hiểu được chính mình”.
Mẹ lại lấy ra một cuốn tạp chí có tên Niềm vui đọc sách, mấy chục năm nay, bà chỉ xem loại tạp chí này. Trong mắt bà, cuốn tạp chí này là thước đo quyền uy của những người nổi tiếng. Bất cứ ai từng được phỏng vấn trên tạp chí, đều là nhân vật nổi tiếng. Nửa năm trước, bà đã viết một bức thư cho ban biên tập tạp chí Niềm vui đọc sách, kiến nghị họ nên phỏng vấn Hòa Mục, nhưng ban biên tập chẳng đoái hoài gì đến lá thư đó. Một tháng sau, bà gọi điện đến tòa soạn, người nhận điện thoại hứa hẹn một cách khách sáo, nhưng vẫn không phỏng vấn nhân vật này. Lại một tháng nữa trôi qua, mẹ nghe nói tổng biên tập của tờ tạp chí đó sống gần khu nhà của chúng tôi, thế là bà mua một giỏ hoa quả, đến tận nơi thăm hỏi, nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, chẳng mấy mà Hòa Mục đã được phỏng vấn.
Nhưng lạ một điều, bà vẫn không quen được Hòa Mục qua tạp chí Niềm vui đọc sách.
Mẹ nói: “Xa thơm, gần thối. Mẹ và bố con do ở gần nhau quá, nên mới cảm thấy không vừa mắt nhau”.
Vừa rời khỏi nhà mẹ, tôi đã đυ.ng phải một người đàn ông. Người đàn ông đó trắng trẻo, đầu tóc gọn gàng, đằng sau còn tết thêm một bím tóc nhỏ, tuy nhiên ngũ quan của anh ta rất ưa nhìn, chỉ tiếc rằng hình ảnh này rất nhanh biến mất khỏi bộ nhớ của tôi.
Người đó giúp tôi nhặt cuốn Giải mã đàn bà rơi ở dưới đất lên, cười toét miệng: “Cuốn sách này rất hay”.
Tôi hỏi lại: “Anh đọc rồi à?”. Anh ta gật đầu, lại nở một nụ cười rồi quay lưng đi lên lầu.
Trong một ngày có đến hai người cùng khen ngợi một cuốn sách, khiến tôi có thêm hứng thú để đọc nó. Nó cũng giống như việc có hơn hai người bạn gái nói với tôi rằng Trương Lực không phải là người tốt và quả thực Trương Lực không tốt thật.
Trong cuốn sách này tôi đọc được một đoạn: “Phụ nữ đều coi chuyện lên giường l một việc rất nghiêm trọng, nhưng khi có một người đàn ông coi chuyện đó còn nghiêm trọng hơn bản thân người phụ nữ, thì phụ nữ lại không coi trọng người đàn ông đó. Đánh giá một người đàn ông không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, ngón tay họ dài hay ngắn cũng không thể quyết định năng lực của họ cao hay thấp. Có đến phân nửa các cặp tình nhân chia tay nhau chỉ vì chuyện lên giường trước hay sau hôn nhân. Số còn lại, một nửa chia tay sau khi đã lên giường cùng nhau. Cuối cùng còn lại một phần tư, nhưng lại có đến một nửa trong số đó chia tay sau khi đã đi cùng nhau một chặng đường, bởi đường dài luôn bộc lộ được bản chất của một con người”.
Đọc đến đây, tôi chợt nhớ đến Trương Lực.
Trương Lực đã ba lần đòi lên giường cùng tôi, nhưng đều bị tôi lấy cớ là dính “đèn đỏ” để từ chối và thế là anh ta đi khắp nơi tán tỉnh bạn gái của người khác.
Tôi vừa bước qua cửa nhà, thì nhận được điện của Miumiu. Cô ấy thở hổn hển, do dự mất vài giây, sau đó dường như đã hạ được quyết tâm hỏi tôi có phải đã biết chuyện Trương Lực lấy vợ.
Tôi bảo rằng biết, còn nói thêm tôi không cảm thấy tiếc nuối, bởi vì Hòa Mục đã từng nói: Đàn ông mà coi trọng chuyện lên giường hơn bản thân người phụ nữ thì không đáng để yêu.
Miumiu hét lên: “Cậu cũng đọc Giải mã đàn bà à! Cuốn sách đó thực sự viết rất hay”.
Đây là người thứ ba khen ngợi về nó, vậy thì chắc chắn nó là cuốn sách hay.
Miumiu lại nói tiếp, cuốn sách này viết về một cậu chuyện đã từng xảy ra ở Anh, có một anh chàng muốn chuyển giới và đã thành công. Mười mấy năm sau, anh ta thay đổi trở lại, rồi kết hôn với một người phụ nữ. Vợ anh ta nói với giới truyền thông rằng, bởi vì chồng mình từng là một phụ nữ, nên biết đứng ở góc độ của một người phụ nữ mà nghĩ cho phụ nữ, cô ấy tin cuộc hôn nhân của họ sẽ hạnh phúc.
Miumiu có chút nghẹn ngào, tôi không biết đó là do cô ấy ngưỡng mộ người phụ nữ kia có một anh chồng đã từng chuyển giới, hay bởi anh chàng chuyển giới đó có một cô vợ thấu tình đạt lý.
Tôi nói: “Cậu không thấy lạ sao, anh ta làm sao có thể chuyển giới hai lần được”.
Cô ấy vặn hỏi tôi tại sao không thể, còn chất vấn tôi lẽ nào không hiểu rằng trọng tâm của câu chuyện là sự cảm động. Miumiu còn nói rằng, thứ khiến cho người phụ nữ hoa mắt không phải là dung mạo hay tiền tài, mà là một người đàn ông có thể yêu cô ấy như sinh mệnh, “người đàn ông” có thể vì cô ấy mà chuyển đổi giới tính thì chẳng khác gì anh ta đã trao cả tính mạng của mình cho cô ấy.
Tôi nói: “Vậy cậu thử nói xem đàn ông chuyển giới thành đàn bà có phải cắt bỏ cái đó rồi lắp thêm tử ©υиɠ nhân tạo không?”.
Miumiu do dự một lúc rồi nói: “Tất nhiên rồi”.
Tôi nói tiếp: “Một thứ đã cắt đi rồi thì làm sao lắp được lại? Nếu thay thế một cái giả vào, thì làm sao có được phản ứng tự nhiên?”. Miumiu đã bị hỏi khó, cô ấy rất ít khi rơi vào tình cảnh như vậy.
Tôi cảm thấy khâm phục chính mình, lại hỏi tiếp: “Tớ hỏi cậu tiếp, bò sữa là con đực hay con cái?”.
Miumiu trả lời: “Tất nhiên là con cái rồi”.
Tôi nói tiếp: “Nếu tất cả đều là con cái, thì làm sao chúng nhân giống ra được đời sau? Nếu đều là con đực, thì tại sao lại có sữa?”.