Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 843

Chương 843

Có thể cô ta đoán sai một phần, đó chính là trong chuyện này đích xác có hacker hỗ trợ.

Thấy Lâm Diệc Hàng không nói lời nào, Cố Tử Yên cho rằng bản thân mình nói đúng rồi, điên cuồng hét lên: “Lâm Diệc Hàng, tên ma quỷ nhà anh, anh cũng bị Bạch Dương mê hoặc phải không, cho nên mới về phía cô ta, giúp đỡ cô ta đối phó với tôi?”

Tại sao?

Tại sao ông trời lại không công bằng như vậy, vì cái gì tất cả những người xung quanh cô ta đều bị Bạch Dương hấp dẫn mà rời đi!

Kình Hiên cũng vậy, Phó Kình Duy cũng thế, bây giờ đến cả Lâm Diệc Hàng đều bị Bạch Dương mời chào đi mất.

Bạch Dương tốt như vậy sao?

Càng nghĩ càng không thể tiếp thu, càng nghĩ lại càng đố ky, mặt của Cố Tử Yên vặn vẹo đến mức biến dạng.

Cô ta nắm chặt lấy chăn, hung hăng mà trừng mắt nhìn Lâm Diệc Hàng, như muốn khiến cho Lâm Diệc Hàng mọc ra hai cái lỗ, giọng nói càng thêm thâm độc, khiến cho người ta lạnh cả sóng lưng: “Lâm Diệc Hàng, anh làm như vậy không phải là phụ lòng tôi hay sao? Tôi là ân nhân cứu mạng của anh, anh…” Tải ápp нola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Ân nhân cứu mạng?” Giống như nghe được một câu chuyện vô cùng hài hước, Lâm Diệc Hàng ngửa đầu ra cười.

Nhìn anh ta cười, trong lòng Cố Tử Yên sinh ra sợ hãi, môi run rẩy: “Anh… Anh cười cái gì?”

Không biết là tại sao, nụ cười của anh ta làm cô ta cảm thấy sởn tóc gáy, rất bất an.

Cười khoảng mười mấy giây, Lâm Diệc Hàng rốt cuộc ngừng lại.

Anh ta đột nhiên đứng lên, bước đến bên giường Cố Tử Yên, cúi đầu, lộ ra một nụ cười cực kỳ đáng sợ với cô ta.

Nụ cười kia, nó dường như làm Cố Tử Yên cảm thấy như cô ta thấy được tên biếи ŧɦái đáng sợ trong phim.

Cố Tử Yên theo bản năng ngã về phía sau, muốn tránh khỏi tầm mắt của Lâm Diệc Hàng.

Nhưng Lâm Diệc Hàng đột nhiên duỗi †ay bóp chặt cổ cô ta, dùng hết sức lực, thanh âm lạnh lùng giống như ác quỷ tới từ địa ngục: “Cố Tử Yên, cô giả mạo ân nhân cứu mạng của tôi, hưởng thụ công sức mười mấy năm của tôi, cô đắc ý lắm nhỉ, hơn nữa nhìn bộ dạng của cô, cô có vẻ đã hoàn toàn nhập vào vai ân nhân cứu mạng của tôi rồi, thậm chí còn không biết rốt cuộc đã cứu tôi hay chưa nhỉ?”

Nghe được những lời này, trong đầu Cố Tử Yên bùm một tiếng, cả người lạnh lẽo.

Cổ của cô ta bị Lâm Diệc Hàng kẹp chặt, thở được cũng là một vấn đề, khuôn mặt đỏ bừng, tròng mắt lồi ra, thanh âm khi nói đặc biệt khàn khàn khó nghe: “Anh… Anh đã biết?”

“Không sai, tôi đã biết. Lâm Diệc Hàng siết chặt tay hơn nữa.

Cố Tử Yên thống khổ đến nói cũng nói không ra, tay dùng sức đập vào tay anh ta, muốn tránh thoát khỏi tay anh ta.

Nhưng tay Lâm Diệc Hàng như là kìm sắt, dù Cố Tử Yên dùng sức thế nào cũng không thể lay chuyển được.

Dần dần, Cố Tử Yên càng ngày càng suy yếu, lực độ đập vào tay anh ta cũng nhỏ dần, động tác cũng chậm hơn.

Cô ta há to miệng, muốn dùng miệng để hô hấp, nhưng không khí có thể thở vào được cũng rất ít ỏi, căn bản không có tác dụng gì.

Rất nhanh, Cố Tử Yên khó chịu đến nước mắt nước mũi đều chảy ra.